Hoàng Nữ Trở Về

Chương 7: Xuất phủ, bảo vật trấn tiệm




Sau mấy ngày thấp thỏm lo lắng cũng không thấy phu nhân đến gây sự, Tố Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra đúng là giống như tiểu thư nói, Quế ma ma thực sự không cáo trạng với phu nhân.”

Theo tin tức Tố Nguyệt nghe được, Quế ma ma chỉ nói mình bị ngã, những chuyện khác không hề đề cập đến.

Thật là kì lạ.

Đang nghĩ lại thấy Mạc Linh Nhi đi ra khỏi phòng, Tố Nguyệt thấy bộ đồ kì quái của cô thì hỏi: “Tiểu thư thế này là...”

Mạc Linh Nhi buộc tóc đuôi ngựa, trông vô cùng hoạt bát.

Nhưng mà vì sao tiểu thư lại muốn che mặt chứ?

“Tố Nguyệt, ta muốn ra khỏi phủ một chuyến, em ở nhà ngoan ngoãn chờ ta trở về.” Nói xong cô không đợi Tố Nguyệt nói mà đi thẳng.

Đùa à, đợi nữa Tố Nguyệt nhất định sẽ kéo tay cô khuyên cả buổi sáng mất.

“Tiểu thư, tiểu thư...” Tố Nguyệt ở phía sau liên tục gọi.

Nhưng Mạc Linh Nhi đã sớm trèo tường ra ngoài rồi.

Đi ra khu chợ náo nhiệt, tâm trạng Mạc Linh Nhi vô cùng sảng khoái.

Tới đây lâu như vậy mà cô còn chưa được nhìn thấy chợ ở thời cổ đại đâu.

Chỉ là hôm nay cô ra ngoài là có mục đích.

Mạc Linh Nhi tìm một cửa hàng chế tạo vũ khí, dừng bước trước cửa hiệu.

“Hiên Binh Các? Tên rất hay.”

Mạc Linh Nhi lập tức đi vào.

Người làm vừa thấy có người tới thì lập tức nhiệt tình chào mời: “Khách quan, xin hỏi ngài cần gì? Chỗ chúng tôi đây là nơi chế tạo vũ khí tốt nhất trong thành, ngài cứ tự nhiên tham quan.”

Mạc Linh Nhi vừa nhìn vừa chọn, cuối cùng nói luôn: “Đem vũ khí tốt nhất chỗ các ngươi ra đây cho ta xem.”

Người làm vừa nghe thì sửng sốt, bắt đầu đánh giá kĩ Mạc Linh Nhi.

Vị cô nương này trông có vẻ khá phóng khoáng, không giống tiểu thư quý tộc mà giống một người hành tẩu giang hồ hơn. Nhìn vải vóc cô đang mặc cũng không giống kẻ có tiền.

“Sao, sợ ta không có tiền hả?” Mạc Linh Nhi đột nhiên lên giọng, không vui nói.

Đây gọi là gì nhỉ? Chính là kiểu sấm to mưa nhỏ. Cô thực sự không có tiền, nhưng cô có khí thế!

Mạc Linh Nhi vừa lên giọng, tên người làm lập tức hoàn hồn. Xem khí thế này có lẽ không phải hạng người kém cỏi.

Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, lỡ như đắc tội với khách quý thì không hay, dù sao cũng chỉ là cầm ra cho xem một chút mà thôi.

Thế là tên người làm lập tức hấp tấp vào trong mật thất lấy bảo vật trấn tiệm.

Từ xa Mạc Linh Nhi đã nhìn thấy con dao găm màu vàng kia, lưỡi dao phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, khiến người từng nhìn thấy nó bất giác đắm chìm si mê.

Mạc Linh Nhi cầm lên nhìn kĩ, thân dao vô cùng tinh xảo, kết cấu hình giọt nước vô cùng hoàn hảo.

Trên dao có khảm bảy viên ngọc lung linh trang trí, mũi dao chạm khắc đường vân mờ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy được. Nhưng những đường vân nhỏ xíu này đâm vào người sẽ là vết thương trí mạng. Lại nhìn kĩ bảy viên ngọc, nhìn như rất đẹp nhưng lại ẩn giấu sát khí.

Cả con dao găm không có chỗ nào lãng phí, chỉ cần có thể tận dụng được thì mỗi một tấc đều là đòn trí mạng!

Không thể phủ nhận đây chính là món vũ khí vô cùng tinh xảo.

Tên người làm thấy Mạc Linh Nhi si mê thì không khỏi đắc ý.

“Cô nương à, không phải tiểu nhân nói khoác đâu, con dao găm này khi xưa vô cùng nổi tiếng đấy, rất nhiều người tranh cướp nó.”

“Ồ? Vậy sao bây giờ nó còn ở đây?” Mạc Linh Nhi buồn cười.

“Đó là bởi vì...” Thấy ánh mắt bình thản của Mạc Linh Nhi, tên người làm lập tức phản ứng kịp. Nguy thật, suýt nữa thì lỡ miệng.

Mạc Linh Nhi thấy cậu ta không nói thì cũng không truy hỏi, chỉ lắc đầu cười: “Ta thấy con dao găm này cũng chỉ được đến thế.”

Vừa nói xong tên người làm liền nổi giận: “Cô nương này sao lại ăn nói như vậy. Nhìn thì giống nữ hiệp, thì ra chỉ là kẻ thô thiển. Ta vừa thấy cô rõ ràng vô cùng yêu thích, có phải là cảm thấy nó quá quý giá nên muốn bôi nhọ nó để được giảm giá không? Hừ, mánh khóe này ta đã thấy nhiều rồi! Không mua nổi thì đừng làm trò...”

Mạc Linh Nhi thấy tên người làm thương xót cho con dao găm thì vừa cạn lời vừa thấy đáng yêu.

Ít ra trí tưởng tượng cũng rất mạnh.

“Nếu ta nói ta có thể thiết kế ra món vũ khí còn tinh xảo hơn thì sao?”

“Ha ha, đùa gì thế. Ta nói cô nương này, không có chuyện gì thì cô cứ ở nhà mà chơi đi, đừng đến chọc ta được không? Ta rất bận đó.”

“Ngươi nói rồi đấy, đừng hối hận.” Mạc Linh Nhi cau mày, nếu người trong tiệm này thiển cận như vậy thì khỏi cần tiếp tục hợp tác nữa.

Tên người làm không thèm để ý đưa tay tiễn khách. Ngay lúc Mạc Linh Nhi quay người đi thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cô nương, xin dừng bước.”

Mạc Linh Nhi quay đầu nhưng không thấy người, lại nhìn về phía cầu thang.

Cô thầm nghĩ, ngươi này có thể truyền âm cách không, xem ra công phu không kém.

Tên người làm vừa nghe thấy giọng nói đã cung kính quỳ xuống đất.

“Ta không rảnh!” Đợi bản cô nương đi rồi mới lên tiếng, sao không gọi sớm hơn đi.

Người trên tầng nghe thấy câu trả lời thì động tác rót trà ngưng lại một chốc.

Mạc Linh Nhi tiếp tục đi ra cửa, đùa à, bảo bối trong tay cô đáng giá thế nào cô biết rõ, còn phải cầu bọn họ thu nhận chắc.

“Cô nương, cô nương, xin dừng bước, dừng bước.” Tên người làm lập tức xoay chuyển thái độ, cười hì hì ngăn trước mặt cô: “Cô nương, vừa rồi là tiểu nhân có mắt như mù, xin cô nương thứ tội.”

Tên người làm thầm nghỉ, sao chủ nhân lại bảo cô nương này dừng bước nhỉ?

Lẽ nào cô nương này có chỗ hơn người?

“Ta nói này, vừa rồi không phải ngươi bảo ra về nhà chơi sao, bây giờ lại cản ta là có ý gì?”

Tên người làm vừa nghe không khỏi toát mồ hôi hột, lời hắn ta nói sao đến miệng cô nương này lại biến chất như thế?

“Không không không, người nên về nhà chơi là tiểu nhân, không đúng không đúng, người nên về nhà chơi là...”

Tên người làm rõ ràng đã luống cuống: “Ôi cô nương à, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân biết lỗi rồi. Xin tiểu thư giơ cao đánh khẽ.”

“Tiểu ca, xem ngươi nói này, sao ta lại cảm thấy một cô gái yếu ớt như ta bắt nạt ngươi vậy nhỉ?” Ánh mắt Mạc Linh Nhi sáng lên, có thể thấy tâm trạng cô rất tốt.

“Không không, là tiểu nhân bắt nạt tiểu thư người.” Nói xong vẻ mặt tên người làm đỏ bừng: “A!” Nhận ra mình vừa nói gì, tên người làm chỉ muốn tát vào mặt mình: “Phi phi phi, đại tiểu thư, bà cô của tôi ơi, tôi ăn nói vụng về cô nương đừng lấy tôi làm trò vui nữa mà.”

Thấy ánh mắt vui vẻ của Mạc Linh Nhi, người làm mới biết là cô cố ý.

Hắn bất giác thở phào, phụ thân nói đúng, đắc tội ai cũng còn hơn đắc tội với con gái.

“Còn ngây ra đấy làm gì? Không dẫn ta đi gặp chủ nhân nhà ngươi à?”

“Ôi chao, vâng vâng vâng, xin mời cô nương đi theo tiểu nhân.” Người làm vội vàng đi trước dẫn đường.

Vừa lên tầng đã ngửi thấy một mùi hương như có như không.

Xung quanh tầng lầu được cấu tạo bằng gỗ đàn hương chạm rỗng, ngửi kĩ là có thể thấy không gian tràn ngập mùi hương của loại gỗ này. Bên ngoài dùng rèm che màu tím ngăn ánh mặt trời chói mắt, lại vẫn có ánh sáng nhạt ẩn hiện. Tia sáng vừa phải, làm ấm cả bầu không khí.

Chính giữa gian phòng bày một bộ bàn trà cổ, trên bàn trà vừa ngâm nước, tản ra hơi nước lờ mờ, hương thơm nồng đậm bay vào mũi.

Mạc Linh Nhi bất giác nhắm mặt lại, tham lam hưởng thụ khoảnh khắc bình yên này.

Tô Thanh Hải vừa đi ra liền thấy cảnh tượng như vậy, một cô gái nhỏ bé đang đứng, gương mặt hơi hướng lên, mắt khép hờ, cho dù chỉ ăn mặc đơn giản cũng không giấu được vẻ tao nhã từ trong cốt tủy.

Tô Thanh Hải nhất thời ngừng bước.

Ngay khoảnh khắc Tô Thanh Hải đi, Mạc Linh Nhi đã biết có người đến rồi.

Tên người làm không biết đã lui xuống từ bao giờ.

Mạc Linh Nhi vừa nhìn thấy Tô Thanh Hải mặc đồ trắng toàn thân đã lập tức giật mình. Người đàn ông này thật đẹp!

Xin chú ý, đúng là đẹp đó!

Mái tóc dài như mực tán loạn trên nền áo trắng, chỉ dùng một chiếc dây trắng buộc đằng sau. Đôi mắt sâu thẳm hút hồn, hàng mày xinh đẹp ẩn hiện nét cười khiến người gặp cảm giác ôn hòa như gió xuân thổi. Dưới ánh sáng mờ ảo nơi đây, đường nét người đàn ông càng trở nên dịu dàng, khiến người ta không kìm được mà muốn vươn tay chạm vào. Sống mũi cao thẳng, da trắng như tuyết môi đỏ như máu, vừa xinh đẹp lại không lộ vẻ nữ tính. Thì ra trên thế gian này thật sự có người đàn ông như vậy.