Hoàng Nữ Trở Về

Chương 25: Tìm chết, hợp mắt




“Có giỏi thì ngươi nói lại lần nữa cho ta!”

“Vương công tử còn trẻ mà sao tai đã điếc rồi vậy? Thế thì bản công tử sẽ tốt bụng nhắc lại cho mọi người nghe, ta không thích uống rượu.”

Vừa dứt lời, Hồng Tụ liền phì cười, không ngờ tiểu thư lại thú vị như vậy.

Vương Thăng nổi trận lôi đình, “Muốn chết à!” Nói xong bèn đá Mạc Linh Nhi, tốc độ chân rất nhanh, cú đá này hắn đã dùng hết sức, chưa ai có thể trốn được đòn này, ít nhất là cho tới nay.

Ánh mắt Mạc Linh Nhi chợt lóe, không ngờ Vương Thăng cũng có mấy ngón hay ho.

Ngay lúc chân Vương Thăng sắp đá trúng ngực Mạc Linh Nhi thì cô bỗng nhảy ra.

Vương Thăng thấy thế muốn thu hồi cú đá, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên nhất thời không phanh lại kịp.

Lúc này Mạc Linh Nhi đã nhảy ra đằng sau, hung hăng đá cho gã một cú.

Vương Thăng bị đá bay ra giữa đường lớn.

Vốn tưởng rằng thiếu niên đẹp đẽ kia sẽ bị dần một trận, không ngờ cậu ta lại giỏi như vậy, một cú đá bay Vương Thăng.

Mọi người đều thầm vỗ tay cho Mạc Linh Nhi.

Vương Thăng còn bất ngờ hơn, gã không ngờ lại bị một tên thiếu niên yếu ớt đá bay.

Đúng là không thể tha thứ.

“Ngươi muốn chết à!” Gã lao về phía Mạc Linh Nhi.

“Này, kêu ngươi thường ngày siêng đọc sách hơn, ngươi lại cứ chơi bời thế này, mấy cô gái kia có dạy ngươi học chữ không hả, sao cứ hét muốn chết hoài thế, có thấy phiền không?” Mạc Linh Nhi nhẹ nhàng tránh đòn đánh của Vương Thăng.

Lúc này mọi người không khỏi cười ồ lên.

Công tử này miệng lưỡi sắc bén thật!

Ngay cả tiểu nhị đang đứng bên cạnh cũng cố gắng nín cười, khuôn mặt co rúm trông vô cùng hài hước.

Trên tầng hai của nhà trọ đối diện, một người đàn ông mặc áo đen nhếch miệng nói, “Diên, thiếu niên này đúng là rất thú vị.”

Nam Cung Diên hôm nay mặc một bộ áo trắng, người không dính bụi trần, như không thuộc về thế gian này. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn xuống hai người đối diện ẩn hiện nét cười khó nhận ra.

Một lúc sau, Vương Thăng đã bị đánh sưng thành đầu heo.

Mấy tên công tử đi chung không ai ra giúp gã.

Mạc Linh Nhi cao ngạo nhìn Vương Thăng, “Chậc chậc, vốn dĩ đã xấu, giờ té ngã lại còn xấu hơn, này, không biết mẹ ngươi có nhận ra ngươi không, chứ ta thì không nhận ra rồi đấy!”

Lời Mạc Linh Nhi thốt ra đúng là câu nào câu đấy cay độc vô cùng.

Mọi người lại phá lên cười, khuôn mặt khóc lóc của Hồng Tụ cũng đã nở nụ cười.

Tiểu thư, sao người có thể lấy vẻ mặt đứng đắn đó chỉnh chết người ta vậy hả? Vẻ mặt còn trông như thể lo lắng cho người ta lắm ấy, nếu không phải tận mắt chứng kiến tiểu thư đánh gã ta một trận thì ai nấy cũng sẽ tin Mạc Linh Nhi đang lo lắng cho Vương Thăng.

“Diên, thiếu niên này đúng là hợp mắt ta, bản cung quyết định kết bạn với hắn.”

“Đừng gấp, sẽ như ý nguyện của người.” Nam Cung Diên bình tĩnh nói.

“Ngươi đứng lại cho ta.” Vương Thăng lúc này đã mất mặt đến mức muốn chui xuống cái lỗ nẻ nào đó rồi, nghe xong lời Mạc Linh Nhi, gã tức đến ngất đi.

“Các ngươi còn không mau khiêng hắn đi? Ban ngày ban mặt đừng làm con nít sợ hãi.”

“Vâng vâng vâng.”

Đám công tử mới rồi còn phách lối, giờ đã cụp đuôi xuống ngoan ngoãn nghe lời Mạc Linh Nhi, bọn chúng cẩn thận khiêng Vương Thăng đi, chỉ sợ người bị đánh tiếp theo là mình.

“Được rồi, tiểu nhị, mau dẫn ta tới phòng chữ Thiên.” Nếu gã không phải là cháu ngoại Vương thị thì có lẽ cô còn nương tay.

“Cái này…” Tiểu nhị ấp úng.

“Có vấn đề gì à?”Mạc Linh Nhi hỏi, bỗng cô nhớ tới lời Vương Thăng nói.

“Tiểu nhị, ngươi yên tâm, bản công tử có tiền.” Mạc Linh Nhi nhìn bầu trời, bị đám lưu manh cản trở nên giờ đã sắp mười hai giờ trưa rồi, cô phải mau tới đó quăng cuốn sổ này rồi đi thôi.

Tiểu Nhị thấy Mạc Linh Nhi hiểu lầm liền vội nói, “Không phải, thưa công tử, phòng chữ Thiên chúng tôi chỉ dùng để tiếp khách đặc biệt, không phải có tiền là được vào đâu ạ.” Nói xong còn cách xa Mạc Linh Nhi ra, như thể sợ cô giận cá chém thớt.

Mạc Linh Nhi vừa nghe xong liền nhíu mày.

Chắc chắn tên đàn ông chết tiệt kia cố ý, biết rõ mình không vào được còn bắt mình vào.

Hừ, không cho bà đây vào thì thôi khỏi vào.

“Được rồi, bản công từ còn có việc nên đi trước đây.” Mạc Linh Nhi phất tay với tiểu nhị rồi lập tức dẫn Hồng Tụ rời khỏi.

Lúc này bỗng có một tiếng nói đột nhiên vang lên, “Công tử xin dừng bước.”

Mạc Linh Nhi quay đầu lại, chỉ thấy Phong Hiên Nhã đứng trên lầu ba nhìn cô cười.

Mạc Linh Nhi kinh ngạc, xong rồi, hôm nay không mang mặt nạ mà chỉ hóa trang thành nam.

Tên Phong thế tử này không nhận ra cô đó chứ?

Thế là Mạc Linh Nhi kéo Hồng Tụ bên cạnh, cúi đầu hỏi, “Hồng Tụ, tiểu thư nhà em sẽ không dễ bị người khác nhận ra thế chứ.”

Hồng Tụ nhìn vị công tử trên lầu ba, sau đó nghiêm túc nhìn dáng vẻ của Mạc Linh Nhi bây giờ.

“Sẽ không đâu, nô tỳ cũng nhìn tiểu thư mà đâu có nhận ra, nhưng nhìn ánh mắt tiểu thư thì sẽ thấy quen đó.” Hồng Tụ chỉ thấy mỗi Mạc Linh Nhi có ánh mắt đẹp như thế.

Mạc Linh Nhi nảy ra một ý, ngay cả Hồng Tụ ngày đêm hầu hạ bên cạnh cô còn không nhận ra, Phong thế tử chỉ gặp qua một lần chắc chắn không phát hiện được.

Nhưng Mạc Linh Nhi không biết hôm đại thọ của lão phu nhân, Phong thế tử cũng ở đó, hơn nữa còn in sâu dáng vẻ của cô vào trong lòng.

Từ lễ đại thọ tới nay, đã mấy ngày không gặp cô, mấy lần hắn muốn đi tìm cô nhưng lại không tìm được lý do, nay cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái ngày nhớ đêm mong rồi.

Phong thế tử vừa nhìn liền nhận ra Mạc Linh Nhi ngay, đôi mắt hắn vẫn chưa từng dời khỏi cô.

“Vị công tử này là…” Mạc Linh Nhi mặt dày hỏi.

Phong thế tử kiềm chế nét cười trên mặt, nha đầu này nghĩ hắn không nhận ra cô à, nhưng hắn cũng không muốn lật tẩy cô.

“Tại hạ Phong Hiên Nhã, xin hỏi công tử xưng hô thế nào? Phong Hiên Nhã nhã nhặn từ trên lầu ba đi xuống, sau đó nói với tiểu nhị, “Ngươi lui xuống đi.”

Mạc Linh Nhi im lặng dò xét từng hành động của Phong Hiên Nhã.

Xem ra Phong thế tử có liên quan tới Túy Hương Lâu

“Vị công tử này xưng hô thế nào nhỉ?” Khuôn mặt Phong Hiên Nhã vẫn nở nụ cười ấm áp.

Khi Phong Hiên Nhã tới trước mặt Mạc Linh Nhi, Hồng Tụ đứng sau đã cúi đầu đỏ mặt từ nãy giờ rồi.

Mạc Linh Nhi vẫn giả vờ bình tĩnh, cô ho khan vài tiếng rồi nói, “Gọi ta Mặc Linh là được rồi.”

“Mặc công tử, có hẹn không bằng tình cờ gặp nhau, xin hỏi công tử có hứng đi uống vài ly với ta không?” Phong Hiên Nhã vẫn nở nụ cười ngọt chết ruồi đó.

Mạc Linh Nhi định từ chối, nhưng nghĩ lại không chừng Phong Hiên Nhã có thể vào được phòng chữ Thiên, dù sao thân phận của hắn đủ để làm khách đặc biệt rồi.

“Nếu như thế thì Mặc Linh không thể từ chối rồi.”

Phong Hiên Nhã làm tư thế mời, Mạc Linh Nhi liền cùng hắn lên lầu.

“Nghe nói ở đây có một loại phòng gọi là phòng chữ Thiên phải không?”