Cõng người con gái mình thương, đôi chân vẫn thoăn thoắt, vội vã. Cô cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi, nhưng sao con đường về lại xa đến vậy. Phía sau là một mối nguy hiểm tiềm tàng đang ập tới, trên lưng lại đang gánh lấy cả thế giới của mình, cô phải bảo vệ nàng, không thể để nàng rơi vào nguy hiểm.
Tiềm thức vẫn luôn dồn dập thúc giục Tiểu Khả phải nhanh hơn, cô phải nhanh hơn nữa. Vì vậy cô vẫn luôn chạy không ngừng nghỉ, cánh tay càng ra sức giữ chặt Chiêu Hoàng, cô sợ bản thân tăng tốc đột ngột thì nàng có thể sẽ bị ngã.
Có một điều mà Chiêu Hoàng vẫn luôn im lặng không nhắc với Tiểu Khả, chính là cô vẫn đang lòng vòng ở những con đường cũ. Từ lúc đầu đến giờ có vài đoạn đường mà hai người đã chạy qua tận ba, bốn lần rồi, có lẽ người này lo lắng đến nỗi lẫn lộn hết phương hướng. Chiêu Hoàng hiển nhiên nhận thức được điều này nhưng khi thấy bộ dáng hoảng loạn vừa chạy vừa thở của người này, nàng cũng không nhẫn tâm dội cho hắn một gáo nước lã, dù gì thì hắn cũng đang rất cố gắng giữ cho bản thân an toàn. Hơn nữa, nếu nàng nói với hắn thì chắc sẽ khiến hắn càng bấn loạn thêm mà thôi.
Thật ra cũng chẳng thể trách được Tiểu Khả. Bản thân cô bẩm sinh đã có hội chứng mù phương hướng cấp độ nhẹ, đã vậy cô còn bị cận thị ở mức khá nặng. Bình thường thì việc đó đều không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt thường ngày của cô, nhưng chỉ cần cô ở trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì hai thứ đó lại chính là điều khiến cho cô gặp nhiều bất lợi nhất. Đầu tiên là bị mất đi khả năng định hướng, sau đó là hoảng loạn, bối rối, tiếp theo sẽ bị choáng váng, chóng mặt. Biểu hiện giống như bị hạ đường huyết đột ngột vậy.
Vì vậy, việc cứ chạy lòng vòng ở khu vực đó không phải cô cố ý làm như vậy, mà thật sự là do cô không điều khiển được "căn bệnh" của bản thân. Nhưng biểu hiện này chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, nên rất mau Tiểu Khả đã lấy lại được bình tĩnh, nắm chắc hướng đi của bản thân.
Đôi chân gắng gượng dần dần chậm lại, trên môi hiện ra nụ cười nhẹ nhõm, cuối cùng khách trạm đã ở trước mắt. Cô cố gồng hết sức chạy một mạch về phía khách trạm đã đóng chặt cửa
Tiểu Khả cùng Chiêu Hoàng chạy vào dưới hiên của khách trạm, cô nhẹ nhàng thả nàng xuống, giơ tay đập cửa cất tiếng gọi.
"Ông chủ mở cửa! Mau mở cửa!".
"Xin lỗi! Chúng ta không thể tiếp thêm khách vào lúc này! Xin hãy đến nơi khác!!". Tiếng quát từ phía bên trong vọng ra.
Tiểu Khả vẫn kiên nhẫn đập cửa. "Ông chủ mau mở cửa đi! Ta là gia nô đây!! Phu nhân của ta cần được an toàn! Mau lên, mở cửa đi!".
Chỉ vài giây sau cánh cửa đã được mở, tiểu đồng cùng ông chủ vội vã hối thúc hai người mau tiến vào. Tiểu Khả đẩy vai để Chiêu Hoàng vào trước, đến khi cô cũng đã lách người vào trong thì tiểu đồng đã ngay lập tức đóng sầm cửa, cài then, chốt khoá lại. Sau khi tiếng cạch của ổ khoá phát ra, trừ cô và nàng, còn lại ông chủ cùng những người đang có mặt trong sảnh đều đồng loạt thở phào.
Những người đó đều tìm chỗ để nghỉ, hiện tại trong sảnh đều chật kín người. Đông đến nỗi không đủ bàn để ngồi, thậm chí họ còn phải ngồi rạp dưới đất. Tiểu đồng cùng ông chủ tất bật đi qua đi lại lấy trà định thần và bánh bao chia cho những người khác.
Tất cả bọn họ đa số đều là khách trọ ở đây, còn lại vài người là do trên đường dòng người bỏ chạy quá đông, lo sợ sẽ bị truyền nhiễm bệnh nên đã tạm lánh trong này.
Tiểu Khả quan sát xung quanh sảnh tối om nghẹt người, may mắn cô tìm được một chỗ để cả hai có thể nghỉ. Cô kéo theo Chiêu Hoàng lách qua đám người ngồi nghẹt dưới đất, khó khăn lắm mới đi qua được chỗ phía sau quầy trong sảnh. Lấy đến cái ghế, ấn vai nàng ngồi xuống, đợi khi Chiêu Hoàng đã thả lỏng người lúc này Tiểu Khả mới vô lực ngồi bệt xuống đất.
Bây giờ cô mới có cảm giác đôi chân của mình đang rất đau, hai bên chân tê rần, mỏi nhừ, bắp chân thắt lại, các cơ gồng lên căng cứng, đôi lúc còn giật giật theo phản xạ. Tiểu Khả chau mày nhăn mặt, duỗi thẳng hai chân, đưa tay vuốt dọc cả hai bên chân. Ngón cái ấn vào khớp gối, xoa xoa vài lần, cố gắng giảm đi sự căng cơ. Nếu như cô không mau chóng làm dịu đi cơn đau nhức này thì chắc chắn dây chằn của cô sẽ bị đứt. Ở thời đại này mà bị đứt dây chằn đầu gối thì không phải chuyện đùa, y học thời này còn thô sơ, không thể! Và cũng không đủ khả năng để chữa trị những tai nạn thế này được, còn không lạng quạng sẽ liệt luôn không chừng!
Vậy nên việc cấp bách nhất lúc này của Tiểu Khả là phải nhanh chóng làm dịu cơn đau, xoa bóp giảm đi việc căng cơ.
Hiện tại khắp sảnh đều chật kín người với người. Các cánh cửa, đến cả toàn bộ cửa sổ đều được đóng chặt, khiến cho không khí lưu thông vào rất ít. Gió thì không có, lượng người lại đông, hầu như hơi thở của mọi người đều trở nên nặng nề.
Sau một hồi ngồi xoa bóp, bó cơ của Tiểu Khả đã giãn mềm trở lại. Trong lúc để đôi chân có thời gian nghỉ, cô luôn liên tục suy nghĩ trong đầu và quan sát tình hình xung quanh. Cô cũng đã nghe đây là căn bệnh truyền nhiễm, chưa bàn tới vấn đề có lây lan nhanh đến mức đó hay không, chỉ cần nhìn hàng tá người chen chút trong sảnh này, chỉ cần một người mang mầm bệnh trong cơ thể thôi thì chắc chắn sẽ truyền cho tất cả mọi người ở đây. Hơn nữa không khí trong này ngột ngạt như vậy, càng lúc càng nóng, chưa bị nhiễm bệnh chết thì đã bị ngạt chết rồi. Với lại, cô vẫn luôn để ý đến Chiêu Hoàng, mặc dù đã cố gắng né đi đám người chọn chỗ thưa thớt nhưng lại không thể tránh khỏi sự bí bách lúc này. Nàng ngồi thả người cũng được một lúc lâu rồi, nhưng trông vào vẫn có vẻ rất mệt mỏi, cô nhìn thấy nàng hô hấp càng lúc càng khó khăn, hơi thở cũng đã dần yếu đi.
Trong lòng càng gấp hơn, cô không hề nắm rõ căn bệnh này là bệnh gì, khả năng lây nhiễm có cao hay không? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không?Cho nên việc ở lại sẽ càng nguy hiểm hơn. Tự nhủ không thể để nàng tiếp tục chịu đựng ở trong không gian tù túng, nguy cơ nhiễm bệnh cao như thế này được nữa. Tiểu Khả chống tay đứng dậy, hai chân vẫn còn run rẩy, cả người hơi lảo đảo. Cô bước qua kéo tay Chiêu Hoàng đi thẳng lên lầu, mau chóng trở về phòng.
Vừa bước vào trong Tiểu Khả đã đóng chặt cửa phòng, nhưng lại mở toang cửa sổ để không khí có thể thổi vào, điều hoà lại hô hấp cho nàng. Chiêu Hoàng ngồi ở bàn trà, thuần thục thắp đèn. Trời đã sập tối, cả khách trạm đều đóng cửa kín mít nên càng làm cho xung quanh tối đen thêm. Lúc mở cửa, Tiểu Khả có để ý tình hình bên ngoài, trên đường không một bóng người, u ám ảm đạm, tĩnh lặng vô cùng, hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt của đêm qua.
Cô cũng đã tính qua, với tình trạng này, cô và nàng để không thể tiếp tục ở lại ngoài này nữa. Hiện tại chỉ có Hoàng cung là nơi tạm thời có thể xem là an toàn nhất, mặc dù không hề muốn nhưng cô phải mau chóng đưa nàng trở về trong đó, như vậy mới có thể giữ cho nàng an toàn một thời gian.
Sao chỉ một thời gian? Bởi vì Tiểu Khả biết dịch bệnh này rất nhanh sẽ lây nhiễm vào trong cung. Nếu đợt dịch này nghiêm trọng đến mức như cô đã tưởng tượng, truyền vào trong cung, đến lúc đó Trần Cảnh bọn họ chỉ còn cách bỏ của chạy lấy người,
Đột nhiên bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, cả hai đều giật mình, cẩn trọng nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt. Tiểu Khả đưa tay ra dấu bảo nàng đừng lên tiếng, bản thân lại khẽ bước đến gần, lưng tựa vào cửa, cất giọng hỏi.
"Ai?".
"Phu nhân, là ta đây!". Giọng nói bên kia cánh cửa vọng vào, là ông chủ khách trạm.
Tiểu Khả xoay lại, từ từ mở cửa, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác. Không phải cô sợ ông chủ sẽ gây bất lợi cho hai người, mà là cô lo đám người kia sẽ ập lên lấn chiếm các gian phòng, bao gồm phòng của cả hai. Cho nên từ lúc cửa mở ra, tay của Tiểu khả vẫn vắt ngang một bên cửa, bên còn lại thì chắn bằng cơ thể của mình.
Ngược lại ông chủ là người tinh ý, ông ấy không có ý định bước vào trong, chỉ điềm đạm đứng bên ngoài ngưỡng cửa đối diện với Tiểu Khả. Trên tay ông ấy bưng một khay gỗ, có một đĩa cải chua và hai tô cháo, trên vai còn đeo một túi vải khá dài.
"Ông chủ lên đây là có việc tìm ta sao?". Tiểu Khả nhanh miệng hỏi.
Ông ấy cười hiền từ, "Không phải, chỉ là lão biết hai vị vừa từ bên ngoài trở lại. Ở ngoài tình hình hỗn loạn như vậy chắc là hai vị cũng chưa ăn gì, lão có nói tiểu đồng nấu gì đó cho hai người. Nguyên liệu ít ỏi thiếu thốn, cũng chỉ có thể nấu chút cháo với cải chua này, hy vọng cậu và phu nhân không chê". Nói xong liền giao khay gỗ cho cô.
"Sao có thể chứ!". Tiểu Khả vươn tay đỡ lấy khay gỗ, "Tình hình bây giờ mà vẫn còn có bữa tối như thế này đã là may mắn rồi. Ta và phu nhân sao có thể chê bai lòng tốt của ông chủ được!".
"Ha ha, cậu khiêm tốn quá rồi!". Ông chủ vuốt râu cười.
"Cảm ơn ông". Thật sự cô vô cùng biết ơn ông ấy. Lúc nãy cô thấy những người ở dưới sảnh cùng những phòng khác đều chỉ được chia vài cái bánh bao, chỉ riêng phòng của cô lại là cháo với cải chua. Phải nói là một loại đãi ngộ khác biệt hoàn toàn. Có vẻ ông chủ vô cùng mến mộ hai người các cô.
"Cậu đừng khách sáo, là việc lão nên làm". Ông chủ vỗ vỗ vai Tiểu Khả, bỗng ông ấy lại tháo xuống túi vải đang đeo đưa cho cô. "Còn nữa, lúc nãy có người đến gõ cửa, hắn nói tới từ xưởng rèn, muốn tìm người. Lão vừa nghe liền đoán ra có lẽ là tìm cậu, lão không tiện để hắn tiến lên, chỉ có thể bảo hắn đợi dưới sảnh. Hắn nhờ lão giao túi này cho cậu".
Tiểu Khả nhận túi vải, vội mở ra xem, là vũ khí mà cô đã đặt. Hai ngày trước còn bảo phải chỉnh sửa lại vài chỗ, không ngờ nhanh như vậy đã sửa xong rồi. "Hắn có phải hơi thấp, dáng người nhỏ gầy, trên mặt và tay chân đen nhẻm dính đầy bụi than không?".
"Phải". Ông chủ gật đầu.
Tiểu Khả trong áo lấy ra một túi gấm nhỏ đưa cho ông chủ. "Bên trong này có ba mươi văn tiền*, phiền ông trả cho hắn giúp ta". Sau đó lại rút ra một ống trúc nhỏ, "Còn nữa, ta biết bên ngoài đang hỗn loạn nhưng việc này thật sự vô cùng cấp bách đối với ta. Bên trong này có một tờ giấy nhỏ, ông có thể nào nhờ tiểu đồng giúp ta đem vật này đưa tới giao cho một tuần đinh gác cổng thành tên là Phan Quý Hào hay không?".
Ông chủ đắn đo một hồi rồi gật đầu, "Được, lão sẽ giao túi tiền cho kẻ ở dưới. Còn vật này lão sẽ nhờ người chắc chắn giao tới tay cho tên tuần đinh kia, cậu cứ yên tâm!". Ông ấy nhận lấy túi tiền và ống trúc rồi quay lưng đi khỏi.
Nhìn bóng dáng ông chủ khuất dạng, Tiểu Khả thở hắt một cái, trong lòng cũng nhẹ đi đôi chút. Chỉ cần tờ giấy kia đến được tay Phan Quý Hào thì tức khắc hắn sẽ tự biết chuyển cho những nội quan khác, bọn họ đều là đồng sự của Ngự Thiện phòng chung với Tiểu Phương tử. Sau đó người cuối cùng giữ tin sẽ giao tận tay ống trúc đến cho người cần nhận.
Thường lệ khi có một người bị kẹt ở bên ngoài thì sẽ viết tin bỏ vào ống trúc gửi cho Phan Quý Hào, sau đó chính hắn sẽ chuyển đi. Cách này là do Tổng quản nội quan* Lý Nhậm lập ra, bởi vì trước đó sự trao đổi tin tức để tiếp viện là vô cùng khó khăn. Bọn họ thường xuyên sử dụng phương thức này, gần như hình thành một dây liên kết chuyên truyền tin mật giữa nô tài của các cung. Hành động của họ chưa từng bị phát hiện và chỉ có các nội quan của phủ Nội Vụ cùng Ngự Thiện phòng mới biết được thôi.
Gửi được tin rồi, việc bây giờ là chỉ cần đợi Tiểu Phương tử đến. Với tình hình hiện tại có lẽ phải tối mai hắn mới có thể đến được, cô và nàng đành phải kiên nhẫn chờ thôi, chẳng còn cách nào khác nhanh hơn nữa. Trước mắt là phải trở về trong cung càng nhanh càng tốt.
Tiểu Khả đóng lại cửa bưng khay gỗ đi tới để xuống đồng thời cũng ngồi vào bàn. Đặt túi vũ khí ở bên cạnh, nhấc lên tô cháo đẩy tới trước mặt nàng.
Chiêu Hoàng nhìn tô cháo trước mặt không khỏi thắc mắc. Rõ ràng nàng và hắn chỉ mới từ bên ngoài trở về, không hề có ý định ăn cơm ở khách trạm, cho nên càng không thể đặt sẵn cơm. Vả lại hiện trạng thế này làm gì còn ai có tâm trạng làm điểm tâm. Vậy mà lúc này trước mặt nàng lại có một tô cháo còn ấm tay.
"Là ông chủ có lòng nhờ tiểu đồng nấu cho chúng ta. Riêng chúng ta mới được thôi, những người bên dưới chỉ ăn bánh bao!". Tiểu Khả động đũa, nâng lên tô cháo đặc lùa vài hớp lớn.
Chiêu Hoàng vốn dĩ chẳng có tâm trạng để ăn, bây giờ nghe vậy càng là không muốn ăn. Nàng cảm thấy bản thân có vẻ rất ích kỉ, những người bên dưới chỉ ăn bánh bao uống nước lã, còn bản thân trên này lại có thể ăn một tô cháo đặc đầy ấp. Trong lòng hơi bức rứt, ấy náy và tội lỗi, nên nàng vẫn ngồi im chưa hề ăn một miếng nào.
Tiểu Khả tất nhiên hiểu rõ tính tình của nữ nhân này. Bản thân được đối xử tốt còn người khác khổ sở thì trong lòng sẽ ấy náy tự trách. Cô nuốt xuống ngụm cháo, dừng lại, quay sang đối diện với nàng.
"Đừng tự trách mình, đây không phải lỗi của nàng. Không phải do nàng khiến bọn họ phải ăn thức ăn đạm bạc. Không phải chúng ta ích kỉ, mà đây là lòng tốt của ông chủ. Nếu cảm thấy ấy náy mà đổ bỏ tức là đã phụ ý tốt của ông ấy!".
Nghe lời giải thích, nàng chỉ thời dài. Người này nói không phải không có lý, nếu ông chủ đã đích thân mang lên tận đây, nàng cũng không muốn phụ ý tốt của người ta. Chiêu Hoàng cầm lên đũa bắt đầu ăn.
Sau bữa tối đó căn phòng đều chìm trong sự yên tĩnh, chẳng ai nói với ai câu nào. Ánh nến lập loè, tiếng lửa lách tách, Tiểu Khả ngồi trên bệ cửa sổ, không ngừng suy nghĩ, Chiêu Hoàng ngồi ở bàn đọc sách, vẫn luôn trầm mặc. Đêm nay là một đêm dài, chẳng ai có thể chợp mắt, thao thức cả một đêm.
-----Hết Chương 67-----
*Nội Quan: Phụ trách việc nội cung = thái giám/cung nữ.
*30 văn tiền = 3 quan = 2070 đồng.
Tác giả: Kì này Hoàng cung tới công chiện.
Lý Chiêu Hoàng [Đồng Lệ Á]
Ngày đăng: 7-7-2021.