"Từ khi nào mà ngươi lại dám dẫn theo đám lâu la phô trương ngang tàng bá đạo ở đây vậy Lý Bân?!".
Từ khi câu nói đó được thốt ra, cả không gian dường như ngưng đọng, ngay cả một tiếng thì thào nhỏ cũng không hề có.
Người thiếu niên kia vẫn thong thả ngồi chống cằm, miệng luôn hiện lên những cái cười khiêu khích, mắt chớp chớp dán trên người Lý Bân. Bọn thuộc hạ của hắn hầu như chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ khó hiểu quan sát tình hình xung quanh. Bên kia Lý Bân tay ôm lấy trán đang chảy máu đầm đìa chẳng thua Tề Tiểu Khả, từ từ đứng dậy đi tới trước mặt của người thiếu niên.
"Ngươi lại dám xen vào chuyện của ta!". Lý Bân ánh mắt đầy căm phẫn trừng lớn.
Người thiếu niên chớp chớp mắt bật cười, "Cha ngươi ở trong triều lại kéo thêm được phe cánh chống lưng hay sao? Tối nay lại dám dẫn cả người đến gây sự ở đây?".
Lý Bân nghẹn họng, trông có vẻ vô cùng nhẫn nhịn. "Ngươi dám lăng mạ cha ta?!".
"Không phải sao? Gần đây ta thấy Lý Mậu Kiên đại nhân hay qua lại với Tả Bộc Xạ. Chẳng lẽ chỗ dựa này không được chắc hửm?".
"Ngươi!". Lý Bân chỉ vào mặt người kia, tức giận quát một tiếng. "Chuyện ngươi dùng ghế ném ta còn chưa tính với ngươi!!".
Thiếu niên biểu cảm buồn cười trừng mắt nhìn Lý Bân. "Ném ngươi thì ném ngươi thôi. Cần phải thông báo với ngươi sao!".
"Khốn kiếp!" Lý Bân đưa tay ra hiệu cho bọn thuộc hạ nhưng chưa kịp mở lời thì ngay lập tức một bình rượu đã ném vào người hắn vỡ toang, khiến cho hắn giật mình không kịp phản kháng. Lý Bân trợn mắt nhìn về phía người thiếu niên đang cười hả hê kia.
"Chẳng lẽ ngươi quên quy định ở đây rồi sao?". Thiếu niên giọng điệu bông đùa nhưng lại có ý răn đe.
Lý Bân chợt nhận ra điều gì đó, giống như bị điểm trúng huyệt đạo, bất động không thốt nên lời. Người thiếu niên kia lia mắt nhìn qua đám thuộc hạ của Lý Bân đang giữ lấy một cô gái, khi quan sát kĩ nàng thì sắc mặt của y liền trở nên nghiêm túc hẳn. Thiếu niên chớp chớp mắt ngoảnh đầu hướng về phía hai tên thuộc hạ, đồng tử híp lại, giọng nói phát ra đầy mùi nguy hiểm.
"Hai chúng bây còn không lấy đôi tay bẩn thỉu ra khỏi trên người nữ nhân đó thì lát nữa ta cũng không biết chúng bây sẽ phải lãnh hậu quả như thế nào đâu!".
"Xuy!". Một tên khinh bỉ nhổ nước bọt, "Ngươi là cái thá gì mà buông lời đe dọa bọn ta! Nhìn ngươi gầy trơ xương thế kia cho mười tên cũng không đánh lại chúng ta!!". Tên nam hán cũng không để ý nước bọt của hắn rơi xuống đất liền văng ra, vài giọt dính vào trên giày của thiếu niên.
Thiếu niên chỉ im lặng đưa mắt nhìn xuống đôi giày bị ô uế của mình, mắt liền liếc qua tên vừa làm ra cái hành động đó. Đột nhiên Lý Bân lại bật cười lớn, mọi người đều bị thu hút sự chú ý bởi giọng cười sang sảng của hắn, kể cả người thiếu niên kia.
Lý Bân dùng tay áo lau đi vết máu trên trán, vừa cười vừa đi tới chỗ của Chiêu Hoàng, bàn tay to lớn thô kệch bóp lấy chiếc cằm nhỏ tinh tế của nàng, Chiêu Hoàng bị đau chỉ có thể phát ra tiếng ư ử phản kháng. Lý Bân đắc ý hướng về phía thiếu niên giở giọng hách dịch, "Ta không ngờ kẻ như ngươi lại để tâm đến nữ nhân này đấy! Thật là một chuyện bất ngờ!!".
"Sao!? Nữ nhân này đúng là rất xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc. Ngươi tới trễ! Bây giờ nàng là người của ta hahaha". Lý Bân đắc thắng cười, tiến sát lại cưỡng ép hôn một cái lên gương mặt diễm lệ của nàng.
Chiêu Hoàng kinh tởm vùng vẫy, nàng ngoảnh mặt đi cố tránh né những cái hôn của hắn, nhưng nàng càng giãy giũa bao nhiêu thì hắn và đồng bọn càng cười lớn bấy nhiêu. Chiêu Hoàng ra sức phản kháng nhưng với sức lực của một nữ nhân yếu ớt như nàng thì không thể nào thoát khỏi hai tên to lớn này. Cùng lúc đó Lý Bân ngạo mạn bước tới kéo nàng ghì vào trong lòng hắn, đôi tay thô ráp giữ chặt lấy nàng, Chiêu Hoàng một phen kinh hãi muốn khóc cũng không được. Trong đầu nàng lúc này chỉ còn hiện lên một cái tên duy nhất.
Khả, cứu ta.
Chiêu Hoàng thật sự sợ đến phát hoảng rồi, nàng bị tên kia ghì chặt đến nỗi sắp không thở được. Lâm vào tình cảnh này là chuyện nàng chưa từng ngờ tới, không nghĩ mình sẽ có một ngày bị một tên thấp hèn vũ nhục trước bao nhiêu con người. Cả đời nàng chưa từng phải trải qua sự nhục nhã như vậy! Nước mắt mạnh mẽ tuôn ra, cuộc đời của nàng chưa có giây phút nào mà ý niệm tử tự lại mãnh liệt như bây giờ cả! Chiếc lưỡi hồng hào kê giữa hai hàm răng tinh tế, chỉ cần dụng lực một chút đầu lưỡi đẹp đẽ hòa cùng máu tươi sẽ lập tức rơi xuống đất.
Thiếu niên chỉ im lặng quan sát, ánh mắt đều trở nên sắc bén, ẩn ý cười cười thốt lên một câu. "Cho ngươi bậc thang leo xuống ngươi không muốn, lại thích tự đào hố chôn mình".
"Tên kia ngươi vừa nói cái gì!!". Đám thuộc hạ vừa nghe xong liền như nổi cáu hùng hổ xông tới. Chỉ là chưa kịp động được vào người thiếu niên thì đã bị đạp văng ra tứ phía.
Bọn thuộc hạ bị lăn lộn trên đất, choáng váng nhìn về phía người thiếu niên. Bản thân Lý Bân thì run rẩy, trong lòng hắn thầm mong người kia sẽ không xuất hiện ở đây.
Phía sau người thanh niên là ba người khác. Ba người này đều mặc y phục của võ tướng, thân hình cao lớn, ánh mắt lăm lăm đổ về hướng bọn người đang quấy rối ở trong này. Chỉ vài giây sau ba người họ đều giãn ra hai bên, người thiếu niên cũng đứng dậy, thái độ cung kính vô cùng. Mọi người đều hiếu kì nhìn về phía cửa lớn. Lý Bân chết trân dõi theo thân ảnh đang bước vào, một thân võ phục, mày kiếm sắc đậm, nước da màu đồng chắc nịch, gương mặt chữ điền uy nghiêm.
Nam nhân uy dũng một đường đi thẳng tới chỗ Lý Bân, tay giương cao hạ xuống hai cái tát, Lý Bân gương mặt lãnh trọn hai cú tát điếng người, xây xẩm té nhào trên đất.
Chiêu Hoàng chớp lấy thời cơ, nàng vùng ra khỏi hai tên kia, chạy tới chỗ Tề Tiểu Khả bên kia. Ôm lấy cô đang nằm sõng xoài trên nền đất, nàng ra sức lay cô, nhưng cô hoàn toàn không hề phản ứng lại. Chiêu Hoàng hoảng loạn vừa khóc vừa xoa gương mặt bầm tím của Tề Tiểu Khả, hy vọng cô sẽ đáp lại nàng.
"Đây chỉ là cảnh cáo! Hôm nay ngươi cũng thật giỏi. Quy định ở đây không nhớ? Còn dám đem cả đám lâu la đến đây gây sự. Hay là ngươi không còn muốn sống thêm một ngày!". Nam nhân đứng từ trên nhìn xuống Lý Bân, giọng nói ồ ồ mang theo sự phẫn nộ, răn đe.
Lý Bân loạng choạng gượng dậy bò tới quỳ trước mặt nam nhân, khác hẳn so với lúc nãy, thái độ vô cùng kinh sợ. "Ch-Chủ công...".
Hai chữ vừa được thốt ra, bọn thuộc hạ của Lý Bân đều lập tức buông xuống vũ khí, toàn bộ đều quỳ xuống hai tay ôm lấy đầu. Bây giờ mọi người mới hiểu ra nam nhân uy dũng đang đứng trước mắt họ tại sao lại có thể khiến cho Lý Bân phải kinh sợ quỳ rạp dưới đất. Hắn chính là con của Hoài vương, Trần Quốc Tuấn.
Trần Quốc Tuấn đá chân một cái khiến cho Lý Bân bị hất về phía sau, đập vào chân cột. "Lần này ta nể mặt Lý Mậu Kiên đại nhân mới nương tay cho ngươi một lần. Nếu không thì ngươi cũng tự hiểu rõ quy tắc của thành Đông rồi đấy!".
Lý Bân vừa nghe đến liền khiếp đảm, bò tới liên tiếp dập đầu dưới chân Trần Quốc Tuấn. "Tiểu nhân hiểu rõ! Cảm ơn chủ công đã nương tình lưu lại cho một mạng!!".
Toán thuộc hạ là lần đầu tiên nhìn thấy chủ của bọn họ quỳ rạp dưới chân một người mà dập đầu đa tạ. Bọn họ cũng hiểu rõ thế lực của người kia, cha là Hoài vương, lại là tông thất Hoàng tộc, cháu ruột của Hoàng thượng. Tuy chỉ mới ở hàng con cháu nhưng đã ghi chiến công cho triều đình, bên dưới thuộc hạ đều là những người tài ba kiệt xuất. Uy danh của hắn vang xa khắp tứ thành, kể cả những tên lưu manh hung hãn nhất của thành Tây cũng phải kinh sợ.
Lần này Trần Quốc Tuấn đích thân đến. Ở phía sau hắn, người thiếu niên ném bình rượu vào Lý Bân chính là Dã Tượng, ba người còn lại là Yết Kiêu, Cao Mang và Nguyễn Chế Nghĩa. Xem ra chuyện hôm nay có sự nghiêm trọng không hề nhỏ. Nữ nhân kia có thân phận như thế nào mà có thể khiến cho Trần Quốc Tuấn và bốn người kia phải đích thân đến đây giải vây?
Trần Quốc Tuấn không quan tâm đến Lý Bân đang quỳ dưới chân, hắn cất bước đi lại chỗ của Chiêu Hoàng, hạ thấp người ngồi xuống bên cạnh nàng, điệu bộ vô cùng kính cẩn. "Người không sao chứ?".
Cử chỉ này của Trần Quốc Tuấn khiến cho mọi người có mặt lúc đó đều phải kinh ngạc, ngay cả bốn người kia cũng vô cùng ngạc nhiên. Họ không hiểu tại sao nữ nhân kia lại có thể khiến cho chủ công của bọn họ phải cúi người khom lưng, giọng điệu lại còn vô cùng cung kính, cẩn trọng như vậy! Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chủ công hạ mình thấp giọng đối với một nữ nhân thường dân.
Chiêu Hoàng không hề nghe lọt lời hỏi han của Trần Quốc Tuấn, nàng chỉ một mực ôm lấy Tề Tiểu Khả, dùng sức lay cô, nhưng mặc cho nàng có lay cỡ nào cô cũng không có chút phản ứng nào. Chiêu Hoàng thật sự cảm thấy sợ hãi, nàng sợ người này có phải vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại hay không? Vĩnh viễn nằm im lặng như vậy đến chết? Chiêu Hoàng giống như nhìn thấy lại cảnh phụ Hoàng của nàng hai mắt nhắm nghiền nằm bất động trên giường, mặc kệ nàng có gào khóc đánh vào ngực người mạnh đến đâu người cũng không trả lời nàng! Không còn bật dậy lên tiếng nói với nàng "Hinh nhi, đừng sợ, ta không sao".
Tình cảnh đó bây giờ lại hiện hữu trước mắt nàng một lần nữa, nhưng đảo ngược lại người này là vì nàng nên mới thành ra như vậy! Chiêu Hoàng khóc rồi, nàng ôm chặt cô trong vòng tay mà rơi lệ, nàng không có cách nào lay tỉnh người này cả! Chỉ có thể yếu ớt gọi tên của hắn, thật nhiều, chỉ mong có một chút đáp lại. Nàng không muốn những người mà nàng quan tâm đều bỏ nàng mà đi, phụ Hoàng cũng vậy, hắn cũng vậy.
Chiêu Hoàng nấc lên từng tiếng, môi kề sát tai cô mà thỏ thẻ. "Khả... ngươi tỉnh lại đi có được không? Ngươi đừng có chuyện gì! Đừng giống như phụ Hoàng bỏ rơi ta có được không?".
Trần Quốc Tuấn nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng là vô vàng câu hỏi xen lẫn kinh ngạc. Hắn chưa từng nhìn thấy người này thất thố một lần nào, kể cả cái hôm đứng trước mặt bao nhiêu quan thần, trước mặt hắn bị Hoàng thượng tuyệt tình giáng xuống làm công chúa. Cú đánh trời giáng như vậy, người vẫn hiên ngang mỉm cười dập đầu tạ ơn, khoác Phượng bào trên người vững vàng bước đi. Một người kiêu hãnh như vậy! Ngay lúc này đây quỳ rạp trên đất, ôm lấy một kẻ vô danh đang bất tỉnh, nước mắt lưng tròng luôn miệng gọi tên người đó, khiến cho hắn không thể nào nghĩ tới người trong đại điện hôm đó và nữ nhân chật vật hiện tại có phải thật là cùng một người hay không!?
"Chắc là hắn bị chấn thương nặng nên hôn mê rồi!". Trần Quốc Tuấn xem xét vùng đầu của Tề Tiểu Khả vài lần liền đưa ra kết luận.
Chiêu Hoàng hơi khựng lại, ánh mắt vô định nhìn về Trần Quốc Tuấn, "Vậy hắn... không thể tỉnh lại nữa sao?".
"Cũng có thể". Trần Quốc Tuấn tỉ mỉ quan sát thương thế của Tề Tiểu Khả, vô tình lại bắt gặp ánh mắt sững sờ của Chiêu Hoàng, hắn liền hoảng hốt nhanh chóng tiếp lời. "Nhưng thương thế không nguy hiểm lắm, khả năng hồi tỉnh khá cao! Chỉ sợ đánh vào đầu như vậy sau này có hồi tỉnh cũng sẽ để lại biến chứng hoặc tệ hơn trở thành kẻ si khờ...". Trần Quốc Tuấn khó khăn đưa ra nhận xét.
"Sao...?".
Chiêu Hoàng cứng đờ, mắt đối mắt với Trần Quốc Tuấn, chỉ thấy trong mắt hắn đều là nuối tiếc, những ngón tay ngọc ngà vô thức siết lấy vai áo của người kia, trong lòng cỗ uất nghẹn âm ỉ dâng trào.
"Khụ khụ...".
Trong vòng tay vang lên từng tràn ho khản đặc, Chiêu Hoàng cảm thấy có gì đó đang động đậy, nàng vô thức đảo mắt hướng xuống, bất ngờ nhìn người trong vòng tay.
Tề Tiểu Khả ho khan từng đợt dài, cả cơ thể đều run lên theo từng thanh âm phát ra. Cô lồm cồm ngồi dậy, lết người tựa lưng vào chân bàn phía sau, không quên nở nụ cười ngờ nghệch trấn an nữ nhân mặt mày ướt đẫm nước mắt đang trân trân nhìn cô.
"Đừng sợ, em không sao...".
Chiêu Hoàng ngẩn người, liền lao tới ôm chầm lấy Tề Tiểu Khả, vùi vào trên vai cô nức nở khóc thành tiếng.
Tề Tiểu Khả bất ngờ bị một lực áp tới khiến cho nhất thời không thở được, qua một lúc sau cũng lấy lại được hô hấp ổn định. Cô vòng tay qua ôm lấy người con gái đang kích động trong lòng mình, ôn nhu xoa xoa tấm lưng đang run lên bần bật theo từng hồi.
"Em ổn rồi, đừng khóc".
-----Hết Chương 56-----
*Có nhiều bạn nói truyện này ra chương khá lâu (mà công nhận lâu thiệt ahihi), không phải do sự lười biếng của ta. Bởi vì truyện dựa trên nhân vật lịch sử có thật nên ta phải đắn đo suy nghĩ viết làm sao để cho hình tượng của nhân vật không bị tha hóa so với ngoài đời. Nên mong mọi người thông cảm vì sự trễ nãi của ta nha.
Tác giả: Tự viết chương này rồi tự thấy cảm động muốn khóc luôn dị đó *lau nước mắt*
Ngày đăng: 15-7-2020