Nhạc trống tưng bừng, rượu thịt bày đầy cả bàn nhỏ. Bữa tiệc đang tới lúc vui nhất thì đột nhiên tên Ngột Lương Hợp Thai không biết định giở trò gì lại đi ra giữa sân điện, có điều thái độ lúc này của hắn dường như hoà hoãn không ít.
"Đại Nam hoàng đế, lần này bổn soái lặn lội đường xa đến đây không chỉ muốn nghị hoà, đại Hãn còn có ý đem A Lạt công chúa gả cho người. Không biết ý của Đại Nam hoàng đế như thế nào?!"
Nghe được mĩ nhân sắp về tay, dĩ nhiên Trần Cảnh thâm tâm vui đến nở hoa. Còn không mau chóng mở miệng nhận lời hay sao?.
"Hảo ý của Khả Hãn dĩ nhiên trẫm không thể từ chối rồi, vất vả cho Ngột tướng soái từ ngang dặm xa xôi mang theo công chúa đến Đại Việt. Phiền Ngột tướng soái chuyển lời của trẫm đến Khả Hãn rằng trẫm sẽ chăm sóc cho công chúa thật chu đáo, tuyệt đối sẽ không để công chúa phải chịu ủy khuất!".
Ngột Lương khẽ cười, "Đa tạ sự quý mến của Đại Nam hoàng đế. Ngược lại, bổn soái có một thỉnh cầu, không biết Đại Nam hoàng đế có thể chấp thuận không?".
Trần Cảnh phất tay, vô cùng phóng khoáng nói, "Ngột tướng soái có yêu cầu gì xin cứ nói".
Ngột Lương trưng ra gương mặt vờ khổ sở, lắc lắc đầu, "Thật không dám giấu, bổn soái năm nay đã gần ba mươi tuy thị thiếp không ít nhưng tiếc thay lại chưa chọn được chính thê. Nay bổn soái nhìn trúng một nữ tử của Đại Việt, muốn cưới nàng làm chính thê, không biết Đại Nam hoàng đế có nguyện chấp thuận?!". Quả nhiên là Ngột Lương, không có thỉnh cầu thì không bao giờ chịu hạ mình.
Các quan viên đều ngạc nhiên với thái độ lúc này của Ngột Lương Hợp Thai, rõ ràng khi nãy còn rất kiêu ngạo không phải sao? Ngay cả Trần Cảnh cũng cảm thấy tò mò với sự thỉnh cầu này của hắn. "Vậy không biết Ngột tướng soái đã nhìn trúng vị cô nương nào, có thể nói cho trẫm biết hay không?".
"Chính là vị nữ tử kia!". Ngột Lương hào sảng chỉ tay về hướng người mà hắn để ý.
Dường như có tiếng thứ gì đó rơi xuống vỡ vụn. Mọi người nhìn theo hướng tay của Ngột Lương, ai cũng bàng hoàng.
Người hắn chọn, là Lý Chiêu Hoàng.
Lý Chiêu Hoàng thẫn người, ánh mắt chầm chậm nhìn lên Trần Cảnh, đôi môi nàng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Trần Cảnh bắt được ánh mắt thê lương của nàng, hắn vô cùng chột dạ quay mặt đi, hắn không dám đối mặt với nàng.
"Thế nào, Đại Nam hoàng đế!". Bên kia Ngột Lương không ngừng hối thúc.
Trần Cảnh bị kẹt ở giữa hai người, hắn vô cùng khó xử, bây giờ lời nói của hắn đưa ra phải vẹn toàn đôi bên. Trần Cảnh chau mày, đảo mắt một hồi, cuối cùng dừng lại trước Ngột Lương. Hắn đã có quyết định.
"Thỉnh cầu của Ngột tướng soái dĩ nhiên là được, trẫm chấp th..".
"Xin lỗi, Thỉnh cầu này của Ngột tướng soái Hoàng thượng không thể phê chuẩn!". Một giọng nữ nội lực, điềm đạm chậm rãi vang lên, cướp lời Trần Cảnh.
Ngột Lương theo dõi phản ứng của Trần Cảnh, thấy hắn hình như đã ngầm đồng ý thì liền mừng thầm, không ngờ có người lên tiếng từ chối khiến tâm trạng hắn như rơi xuống vực thẳm vạn trượng. Ngột Lương đánh mắt về phía người vừa thốt lên lời từ chối, không nghĩ tới người kia ánh mắt vô cùng kiên định nhìn hắn.
Ngột Lương bày mặt cười, "Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, vì sao không thể?!".
Trước sự tức giận của Ngột Lương, Lý Oanh không hề kiên dè, uy nghiêm đáp lại hắn, "Không thể là không thể, Chiêu Hoàng là công chúa của Đại Việt, là muội muội ruột của bổn cung, vậy làm sao tướng soái nói một câu muốn thì có thể ban cho người?!". Từng lời từng chữ vô cùng đanh thép, đánh thẳng vào suy tưởng của Ngột Lương.
Ngột Lương trong lòng nổi lửa hừng hực nhưng không dám làm càn. Đại Hãn đã căn dặn vụ nghị hoà này nhất định phải thành công, cho nên hắn không dám xằng bậy kẻo làm hỏng đại sự, chỉ có thể âm thầm chôn nỗi tức giận trong lòng. Ngột Lương chấp tay xin lỗi rồi trở lại chỗ ngồi, gương mặt đằng đằng sát khí, nhấc từng ly rượu tu ừng ực.
Ở bên kia nơi khuất dưới bóng cây, Lý Chiêu Hoàng đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía trên long ỷ, nơi mà người nàng vẫn nhớ nhung đang ngự. Vốn dĩ nàng chỉ muốn đến đây để có thể được nhìn thấy phu quân không hề có ý gì khác, nhưng nàng lại không ngờ sự xuất hiện của bản thân lại tạo nên một màn ngỡ ngàng cho mọi người như vậy. Nàng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng những lời nói xì xầm dèm pha của các bậc đại thần, thậm chí là cả những người mông cổ kia. Cho đến khi chính tai nghe được tận mắt nhìn thấy Ngột Lương Hợp Thai ngạo mạn đi tới trước xin Trần Cảnh tứ mình cho hắn, một tiếng ong thật lớn đập vào đầu nàng, bàng hoàng. Nhưng điều thật sự khiến nàng đau đớn nứt tim chính là ý niệm kia của phu quân mình. Nàng không thể ngờ rằng chỉ cần một chút nữa thôi thì phu quân của nàng Trần Cảnh đã mở lời chấp thuận thỉnh cầu kia. Lúc đó nàng giống như rơi xuống mà vực sâu vạn trượng, âm u tâm tối và trái tim của nàng tựa như đã ngừng đập. Nàng không thể phản ứng lại, vô hồn ngồi đó vương đôi mắt ướt đẫm tuyệt vọng hướng về phía phu quân cao cao tại thượng. Việc xảy ra hôm nay đã khiến Lý Chiêu Hoàng nàng thất vọng với tình yêu của Trần Cảnh, thất vọng và cũng là tuyệt vọng. Cho đến ngày hôm nay nàng mới có thể thấy được bản chất thật sự của Trần Cảnh, đế vương vốn vô tình, quả thật chưa từng sai lệch một chút nào cả, bây giờ Lý Chiêu Hoàng đã tin.
Nàng không muốn ở lại nơi này nữa, nàng sợ hãi người khác sẽ lại chú ý tới mình, sợ hãi người khác sẽ thấy được nàng đang khóc, vì vậy nàng âm thầm lẳng lặng trở về.
Sau bữa tiệc càng lúc càng sôi nổi, nhạc sư ca kỹ thay phiên liên tục biểu diễn, các vị phi tần, phu nhân gia quyến cười cười nói nói trông vô cùng vui vẻ. Bên kia Trần Cảnh và Ngột Lương đang bàn về việc nghị hòa, có lẽ sẽ thành công. Không khí vui vẻ là thế, nhưng lại có một vài người tâm tình vốn không thể hòa nhập được với sự vui vẻ nơi đây, có thể nhắc đến vị Hoa phi nương nương Lý Huệ. Từ lúc bắt đầu có thể thấy nàng không được vui, càng về giữa buổi tiệc thì sắc mặt càng tệ hơn, cứ không ngừng uống rượu, dốc hết ly này đến ly khác, mỗi lần đều cạn sạch. Không ai biết Hoa phi nương nương đang gặp chuyện gì, cho dù có biết cũng không dám mở lời hỏi han. Tính tình Hoa phi nương nương âm trầm, thay đổi liên tục không ai trong hoàng cung mà không biết, cho nên rất ít người dám gây chuyện với nàng, bởi vì như vậy sẽ chỉ tự chuốc họa vào thân mà thôi.
Thân phận nữ nhân nhưng tửu lượng của nàng khá là tốt, nếu không nói là vô cùng giỏi. Đối với loại rượu Ô Trình này chỉ ở mức độ tầm trung thì làm sao có thể khiến nàng say được. Đôi khi con người không say vì rượu, mà say vì tâm sự trong lòng. Trên tay nàng nâng lên chung rượu chưa kịp kê đến bên môi thì đã bị một bàn tay nhỏ gầy nắm lấy. Dĩ nhiên trong lúc này Lý Huệ vô cùng tức giận, định xoay người giáng cho tên nô tài hỗn xược kia một bạt tai, nhưng nàng đã vô thức ngừng lại, vương đôi mắt long lanh như châu ngọc nhìn người kia.
"Người uống nhiều rồi, đừng uống nữa. Hại sức khỏe lắm đấy!".
Lý Huệ vốn định động thủ đánh người nhưng khi người kia là "hắn" thì làm sao nàng có thể ra tay đánh hắn được chứ. Cho đến khi người kia lên tiếng, nàng mới có thể nhận định bản thân nàng không hề bị ảo giác. Đúng thật là y. Lý Huệ giật mạnh tay ra, tiếp tục rót rượu, "Ngươi có quyền gì ngăn cản bổn cung, hỗn xược!".
Tề Tiểu Khả thở dài lắc đầu, nữ nhân này thật hết nói. Cô bận việc từ sáng đến tận bây giờ, vẫn nhớ tối nay chủ tử cũng tham gia thiết yến nên vội vội vàng vàng chưa kịp thu dọn đã chạy ngay đến đây, bỏ lại một mình tiểu Phương tử giúp đỡ dọn dẹp hiện trường. Từ xa Tề Tiểu Khả đã thấy chủ tử của mình đang không ngừng dốc rượu, đến gần hỏi Vân Xuyên thì chỉ nhận được một câu "Ngươi tốt nhất nên im lặng". Vì vậy cô cũng không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng cùng với Vân Xuyên đứng ở phía sau của nàng. Lý Huệ uống rất nhiều, nhiều đến nỗi khiến Tề Tiểu Khả chau mày, cuối cùng cô không nhịn được nữa bước tới nắm lấy cổ tay Lý Huệ khi nàng đang định đổ chung rượu khi vào miệng. Khi nàng quay lại Tề Tiểu Khả cứ ngỡ sẽ bị chủ tử ban cho một cái tát, nhưng Lý Huệ chỉ ngồi im nhìn chằm chằm mình, cô thấy được sâu trong đôi mắt của nàng có chút gì đó vui vẻ. Tề Tiểu Khả tốt bụng muốn khuyên nàng nhưng lại bị nàng gạt đi, cô cũng không thể so đo với người đang say được. Thật sự nàng có say hay không thì cô không biết, nhìn bề ngoài thì nàng như sắp ngất đến nơi nhưng thực chất đầu óc của nàng vô cùng tỉnh táo, không say chút nào.
Không gian xung quanh lại một lần nữa ngưng bặt, mọi người đang còn hiếu kì thì khi nhìn lại đã thấy Ngột Lương đứng ở giữa điện.
"Đại Nam hoàng đế, bản soái từ xa xôi ngàn dặm đến đây, mang theo rất nhiều tùy tùng thuộc hạ. Trong đó có một nhạc công, có thể nói là đứng đầu thiên triều, hôm nay không khí vui như vậy hay là để vị nhạc sư đó bước ra biểu diễn tấu một khúc, được hay không!?".
Trần Cảnh vô cùng háo hức, nghe nói nhạc sư thiên triều cầm nghệ rất giỏi nhưng hắn chưa từng được chiêm ngưỡng, nay có điều kiện tốt như vậy sao hắn có thể bỏ qua được chứ. "Trẫm cũng rất mong chờ tấu khúc của nhạc sư, xin mời!".
Sau tiếng hân hoan của mọi người, một nhạc sư nam vận y phục của người Nguyên bước lên trên vũ đài, hắn bắt đầu tấu lên một khúc nhạc. Mọi người hầu như đều chìm vào sự trầm bổng của âm xướng, thưởng thức một cách say mê. Không bao lâu thì tấu khúc cũng đã kết thúc, vị nhạc sư đứng dậy cúi chào theo cách của người Nguyên với Trần Cảnh, mọi người đều hò reo vang vọng vì màn biểu diễn vô cùng tuyệt vời vừa rồi, đúng là bọn họ chưa từng nghe qua bài đàn tấu nào hay đến như vậy. Ngột Lương lại một lần nữa bước ra, dường như lần này hắn đã có ý định gì đó trong đầu.
"Nghe nói Đại Việt nhân tài nhiều vô số kể, không biết có thể cử một người tinh thông âm luật bước ra biểu diễn cho bản soái mở rộng tầm mắt được hay không?!"
Đề nghị của Ngột Lương lại để cho mọi người xì xào bàn tán, đúng là Đại Việt nhân tài không thiếu, nhưng để có thể đưa ra so tài với bài đàn tấu vừa rồi của thiên triều thì quả thực khó tìm, nhạc sư trong cung tuy đều là thuộc hạng nhất đẳng nhưng chắc cũng không thể so tài được với người của Ngột Lương. Đây được xem như một khiêu khích đối với Trần Cảnh, nếu như không đưa ra được người nào thì sẽ làm mất mặt cả quốc gia.
Trần Cảnh vò đầu bứt tóc suy nghĩ cách giải quyết, nhưng nghĩ mãi cũng không ra được cách nào. Bên dưới Ngột Lương Hợp Thai đắc ý cười lớn, buông lời châm chọc, "Hahaha, Đại Việt đất rộng người đông, tự xưng nhân tài không thiếu vậy mà ngay cả một vị nhạc công cũng không đưa ra được. Chậc chậc, Đại Nam hoàng đế, tùy tiện đưa ra một nô tài cũng được, biết đâu lại là ngọa hổ tàng long hahaha!". Ý mỉa mai hiện rõ vô cùng, các quan đại thần ai ai sắc mặt cũng đen như đáy nồi. Ngay cả bản thân Trần Cảnh cũng bắt đầu hoảng loạn. Đột nhiên có một giọng nói yêu mị vang lên lôi kéo được ánh nhìn của tất cả mọi người, giọng nói đó chính là của Hoa phi Lý Huệ.
Lý Huệ ngạo kiều đứng dậy, khẽ thi lễ với Trần Cảnh, "Hồi Hoàng thượng, Ngột Lương tướng soái đã nói tùy tiện chọn một người ra so tài, vậy sao Hoàng thượng không thuận theo ý muốn của ngài ấy!".
"Ý của Hoa phi là...?". Câu nói đầy ẩn ý của Lý Huệ khiến Trần Cảnh tò mò, các quan lại cũng hiếu kì vô cùng.
"Thần thiếp xin mạn phép cử nô tài của thần thiếp ra, xem như là góp vui cho mọi người cùng Ngột Lương tướng soái đây!". Trên môi Lý Huệ hiện ra một nụ cười bí ẩn, tràn đầy kiêu ngạo.
"Tốt lắm, cứ làm theo ý của Hoa phi là được rồi!". Bám được thuyền cứu sinh, Trần Cảnh còn không mau mau trèo lên sao.
Lý Huệ thi lễ nhận lệnh. Tề Tiểu Khả nãy giờ im lặng đứng nghe những đoạn hội thoại của bọn họ, tự cảm thấy nhàm chán vô cùng, lại là một đám người quyền quý đấu đá lấy thể diện, thể loại này cô đã gặp qua rất nhiều rồi. Trong đầu cô lúc này chỉ chứa đầy suy nghĩ về Lý Chiêu Hoàng, cũng đã gần giờ Hợi, không biết bây giờ nàng ấy ra sao rồi?. Bỗng nhiên Tề Tiểu Khả cứng người, cô cảm nhận được có đến mắt chục cặp mắt đang nhìn về mình, cô ngơ ngác nhìn lại thì thấy tất cả mọi người đang chăm chú nhìn về phía mình. Rồi Tề Tiểu Khả nhìn thấy Lý Huệ đang bước tới chỗ mình, trong lòng thầm kêu không ổn, đột nhiên lại bước tới chỗ mình làm cái gì chứ!?.
Lý Huệ đi tới, nắm cổ tay Tề Tiểu Khả kéo đi. Nàng thô bạo đẩy cô ra giữa điện khiến cô xuýt nữa thì ngã, may mắn là cô trụ lại được. Rồi Tề Tiểu Khả thấy Lý Huệ lại thi lễ với Trần Cảnh ở phía trên. "Thần thiếp thất lễ, nô tài này của thần thiếp sẽ biểu diễn góp vui cho Hoàng thượng và mọi người". Mọi người đều hả lên một cái ngạc nhiên. Riêng Tề Tiểu Khả thì mắt chữ a miệng chữ o ngỡ ngàng nhìn Lý Huệ, chủ tử của cô đúng thật là bụng dạ hẹp hòi, nữ nhân xấu xa.
Trần Cảnh vô cùng mừng rỡ ra lệnh lập tức biểu diễn. Tề Tiểu Khả mặt nhăn nhó như mông khỉ liếc xéo Lý Huệ và sau đó một thứ gì đó bay thẳng vào mặt cô. Tề Tiểu Khả đau đớn ôm lấy mặt mình xoa xoa, mở được mắt ra thì là gương mặt cao ngạo của Vân Xuyên, cô sẽ ghi nhớ mối thù hôm nay. Nhìn lại vật vừa bị ném tới, thì ra là cây guitar của mình, nhưng Tề Tiểu Khả lại giật mình thắc mắc làm sao Lý Huệ biết cô có cây guitar này mà đem tới? Có nhiều con mắt đang nhòm ngó từng hành động của Tề Tiểu Khả, vì vậy cô không thể làm gì Vân Xuyên, đành phải nhặt lên cây đàn đáng thương của mình, ấm ức bước ra biểu diễn.
Vừa trông thấy người bước ra là Tề Tiểu Khả, Hoa Dung, Thái Đường vô cùng kinh ngạc, đều tự hỏi sao lại là hắn. Lý Oanh ở phía trên nhìn chằm chằm xuống tiểu thái giám dưới kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó quen thuộc, chẳng phải người này đã từng cứu lấy Thái Đường của nàng sao? Còn một ánh mắt bí ẩn khác vô cùng ôn nhu, âm thầm dõi theo từng cử chỉ của Tề Tiểu Khả.
Tề Tiểu Khả nhìn ngó xung quanh một lúc rồi hơi chau mày mím môi, rồi bước tới chỗ vũ đài. Tề Tiểu Khả không bước lên trên mà cô đi tới ngồi xuống bậc thang thứ hai của vũ đài, chân phải gác lên bậc thang thứ nhất rồi kê cây guitar lên chân mình, là tư thế của một người chơi guitar vốn có. Tề Tiểu Khả mím môi suy nghĩ, một hồi sau cô khẽ cười lên rồi bắt đầu gảy đàn. Âm thanh trầm bổng từ cây guitar phát ra khiến mọi người vô cùng bất ngờ, nhạc khí kia tên gọi là gì sao lại kì lạ như vậy, hơn nữa dáng ngồi của hắn cũng vô cùng kì quái. Ai ai cũng chăm chú theo dõi từng cử chỉ của tiểu thái giám kia.
Tề Tiểu Khả ung dung chơi đàn, khi chơi nhạc thì cô hoàn toàn vô cùng thoải mái, giống như chưa từng có sự căng thẳng xuất hiện nơi cô. Sau một hồi nhạc dạo đầu bắt tai, Tề Tiểu Khả bắt đầu cất lên tiếng hát trong trẻo của mình.
Hoa đăng rực rỡ, hạt mưa rơi trên bờ vai
Là ai đứng giữa đình hoa Mẫu Đơn.
Âm vang đàn tranh, nhẹ nhàng xuyên qua tường đá
Vì ai tương tư chẳng dừng ưu thương.
Năm năm chẳng quên, vẻ mặt thiên chân ửng hồng
Dịu dàng thanh thoát tựa như tuyết sương.
Long lanh mặt nước, từng cơn sóng đánh vào tim
Hồng trang mang theo để tặng cho ai?
Tề Tiểu Khả đôi tay tăng nhanh nhịp điệu, tiếng đàn ngày càng thanh cao hơn, dồn dập hơn. Trên môi Tề Tiểu Khả ý cười hiện ra sâu hơn, giống như miêu tả tâm trạng của nhân vật trong bài hát vậy.
Nguyện dâng tiếng hát ca vang,
Lòng chỉ mong người sẽ mỉm cười,
Kìa dung nhan khiến ánh trăng phải trầm luân.
Nguyện nâng bút viết câu thơ,
Để hương sắc người mãi chẳng tàn,
Từng âm vang ai tiếng đàn bên Tây Hồ.
Nguyện dâng tiếng hát ca vang,
Lòng chỉ mong người sẽ mỉm cười,
Kìa dung nhan tựa như ngọc sáng rạng ngời.
Nguyện nâng bút viết câu thơ,
Người ngoảnh lại khuynh quốc khuynh thành,
Vẻ yêu kiều bao mỹ lệ nao lòng ai?
Giọng hát của Tề Tiểu Khả càng về sau càng vui tươi hơn, vô cùng thư thái phóng khoáng. Nụ cười tiêu sái của cô khiến cho bao nữ nhân ở nơi đó nhìn đến ngẩn ngơ, còn cô giống như rằng đã hòa mình vào nhân vật trong bài hát ấy. Ánh mắt tràn đầy ôn nhu duy nhất chỉ hướng về một nơi xa, nơi có người cô dường như đã thầm thương, chỉ phản chiếu hình bóng diễm lệ của nàng, Lý Chiêu Hoàng. Hoa Dung vẫn luôn chú ý đến Tề Tiểu Khả, đến khi nhìn thấy cô nở nụ cười kia, thì trong tâm hồn thiếu nữ có gì đó khẽ lay động. Ngay cả Lý Oanh cũng nhìn đến ngây người. Có người nào đó cũng khẽ mang ý cười. Riêng về Lý Huệ, ngay từ đầu nàng đã dõi theo cô, ánh mắt của nàng chưa một khắc nào rơi khỏi trên người cô. Cả hai người Lý Huệ và Lý Oanh như hòa vào tiếng nhạc, hai nàng vô thức bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, nhất tiếu khuynh nhân thành, là nụ cười xinh đẹp nhất mà từ trước đến nay tất cả mọi người được chiêm ngưỡng.
Khi tiếng đàn vừa dứt thì cả sân điện đều vang lên tiếng vỗ tay không ngớt, từng lời "Tốt!", "Tốt lắm!", "Thật là hay!" cứ nối tiếp nhau truyền đến chỗ của Tề Tiểu Khả. Ngay cả bản thân cô cũng hơi bất ngờ với phản ứng nhiệt liệt này