Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng

Chương 70: Hai chú rể (2)




"Là một trong hai người?" Nàng không giải thích được hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ phò mã của muội không phải Vu Vĩ Kỳ sao?" Nàng rõ ràng nhớ được, nói muốn gả cho Vu Vĩ Kỳ .

"Phò mã của nàng là một trong hai người Vu Vĩ Kỳ và Mộc Thanh Phong." Nhẹ vuốt mũi nàng một cái, bộ dạng ngây ngốc thật thú vị, thật không muốn nhường nàng cho nam nhân khác.

"Thần Vu Vĩ Kỳ ( Mộc Thanh Phong ) ra mắt bệ hạ, công chúa." Hai người bọn họ ở trên ngựa ôm quyền, ăn ý nói.

"Các ngươi ai có thể tới nói cho ta biết, rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì không?" Mơ mơ màng màng, phò mã của mình lại có hai người chọn một, nàng cảm giác đầu đau như muốn vỡ tung.

"Không có chuyện gì, chỉ là có một phò mã là người nàng chọn còn một người là người chọn nàng !"

"Điên rồi, điên rồi, điên rồi, như thế này thật loạn!" Tả Phỉ Nhạn oa oa kêu to.

"Đúng là điên rồi!" Đến bay giờ hắn còn chưa tỉnh lại từ trình độ điên.

"Công chúa, cuối cùng bất kể nàng chọn ai, chúng ta cũng không oán thán."

Chính là câu này, làm cho nàng có cảm giác trong lòng áp lực.

Nhìn Vu Vĩ Kỳ một lúc, nhìn Mộc Thanh Phong một lúc, lại nhìn hoàng huynh đang ôm mình, nàng phải lựa chọn như thế nào đây?

"Trời cao ơi! Cho sét đánh chết ta đi! Nam nhân chất lượng tốt như vậy ta chọn như thế nào đây?" Tả Phỉ Nhạn mặc niệm gào thét trong lòng với lão thiên.

"Công chúa, hay là như thế này, chúng ta dùng thẻ bài quyết định đi? Bắt được thẻ của người nào thì là người đó? Như thế nào?" Mộc Thanh Phong nhìn Tả Phỉ Nhạn cười ôn hòa.

Cười nhẹ nhàng như vậy, làm Tả Phỉ Nhạn nghĩ đến một câu thơ, ‘ mặt mày trong sáng yên lặng như hồ, thân thủ tuấn nhã như lan chi ngọc thụ. ’ một thân trường sam ngân bạch thêu chỉ đỏ phiêu dật, xuất trần?

"Tốt, vậy dùng cách đó đi!" Giờ phút này nàng không nghĩ ra biện pháp gì, đành dùng biện pháp cổ xưa ngu xuẩn nhất vậy.

"Công chúa, đã chuẩn bị xong, xin ngài cùng bệ hạ xem qua." Mộc Thanh Phong sai người đưa đến bình bạch ngọc, bên trên có hai tờ giấy viết tên người.

"Được rồi." Nhìn tên viết trên giấy xong, Tả Phỉ Nhạn ném giấy vào trong bình ngọc, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu bốc.

Xoay qua xoay lại mấy lần, rốt cuộc quyết định bốc lên một tờ

"Nhạn nhi, được chưa? Được rồi thì mở ra xem?" Âm thanh mê hoặc tràn đầy bên tai, Tả Phỉ Nhạn mở mắt ra.

"Nếu như không dám nhìn, ta tới giúp ngươi nhìn." Tả Dận Hạo cầm qua tờ giấy kia, làm bộ yêu cầu mở.

"Không, để chính muội xem." Vận mệnh của mình, mình nắm giữ.

"Được." Cầm tay nàng, làm cho nàng không khẩn trương nữa.

"Vu Vĩ Kỳ..." Xem ra đây là trời cao nhất định.

"Chúc mừng." Mộc Thanh Phong nhu hòa chúc mừng nói.

"Cám ơn!" Vu Vĩ Kỳ trên mặt không có vẻ tươi cười, nhàn nhạt đáp lại.