Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng

Chương 26: Tìm được đồ chơi mới




Chương 26:

Thân thể tốt, khí trời tốt, tinh thần tốt, không ai quản, lại có thể đi ra ngoài chơi, Tả Phỉ Nhạn vui sướng giống như cún con nhảy nhót loạn xạ.

"Công chúa, chúng ta ra ngoài chơi đi!" Thủy Điệp đáng thương nhìn công chúa, công chúa bị bệnh làm cho nàng cũng không thể đi đâu được, hiện tại, thân thể công chúa đã khỏe mạnh, nàng muốn đi ra ngoài chơi nha.

"Được!"

"Vậy chúng ta đi thôi!" Cuối cùng cũng được đi ra ngoài chơi, thiếu chút nữa là Thủy Điệp vỗ tay hoan hô rồi.

"Công chúa thân thể của người." Thủy Liên còn đang lo lắng.

"Không có chuyện gì, ui, đừng lôi kéo..."

"Nô tỳ tham kiến Lục Điệp công chúa." Đang đi tới là một tiểu cung nữ mặc trang phục màu hồng nhạt, nhìn thấy Tả Phỉ Nhạn lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Đứng lên đi!" Ai, thật phiền phức, những cung nữ này thấy nàng động một chút là quỳ xuống.

"Này, trên tay ngươi đang cầm cái gì vậy?" Tả Phỉ Nhạn nhìn thấy cung nữ đang cầm một bình ngọc màu trắng trên tay, tò mò hỏi.

"Này, này, " tiểu cung nữ ấp úng, không biết nên làm như thế nào, nếu như không nói lại sợ Lục Điệp không để cho nàng đi, nếu như nói lại sợ chủ tử mắng nàng, thật là khó nha.

"Công chúa, để Điệp nhi nói cho người biết!" Thủy Điệp nhận ra cung nữ trước mắt, hơn nữa vật trong tay nàng ta nàng càng biết rõ.

"Ô? Điệp nhi ngươi biết?" Không nghĩ đến đồ nàng không biết vậy mà nha đầu Điệp nhi này lại biết.

"Cái này…." Thủy Điệp lúng túng, vốn khó nói, nàng thích chơi vật kia cho nên rất quen thuộc.

"Công chúa, Liên Nhi nói cho người biết." Thủy Liên cũng đi lên nói.

"Ơ, các ngươi đều biết? Sao ta lại không biết?." Vật kia không biết là cái gì? Mà nàng lại không nhận ra.

"Cái kia là đầu chung, dùng để đựng xúc xắc." Thủy Liên lấy bình bạch ngọc từ trên tay tiểu cung nữ đưa cho nàng.

"A, thật là đẹp nha, cái này chơi như thế nào?" Tả Phỉ Nhạn chưa bao giờ nhìn thấy vật nào tinh sảo như vậy, yêu thích không muốn buông tay vuốt vuốt.

"Công chúa cẩn thận một chút." Tiểu cung nữ nhìn công chúa Lục Điệp cầm đồ vật kia chuyền qua chuyền lại, chỉ sợ nàng không cẩn thận làm rơi vỡ đầu chung cùng xúc xắc.

"A? Sợ ta làm vỡ sao? Ta làm vỡ ta sẽ bồi thường cho ngươi." Tả Phỉ Nhạn nhìn ra tiểu cung nữ khẩn trương, lên tiếng an ủi nàng ta, đầu chung cùng xúc xắc nhỏ này nàng vẫn có thể bồi thường được, còn nếu nàng không làm được sẽ bảo hoàng huynh bồi thường dùm.

Nghĩ, nàng đang tính toán chơi đồ vật này như thế nào.

"Nhưng là, nhưng là, đây là ngoại bang tiến cống . Nếu để cho Hồng Điệp biết được, nô tỳ sẽ bị phạt." Tiểu cung nữ càng nói càng âm thanh càng nhỏ, còn có xen lẫn thanh âm như sắp khóc.

"Được rồi, đừng khóc , ngươi mới vừa nói cái này là của Hồng Điệp công chúa ? Là hoàng tỷ ?" Nàng xác định nàng không có nghe lầm, mới vừa rồi tiểu cung nữ là nói như vậy.

"Vâng , nô tỳ không dám nói láo." Không biết Lục Điệp công chúa muốn làm gì, tiểu cung nữ bị sợ vội quỳ xuống

"Làm sao mà ngươi đã quỳ xuống rồi? Đứng lên dẫn đường, ta và ngươi cùng nhau đem cái đầu chung xúc xắc này cho hoàng tỷ." Ở trong ấn tượng của nàng, Hồng Điệp công chúa này là tây Thái phi sinh, hơn nữa còn là trưởng công chúa, bình thường cũng không hay lui tới.