Hoàng Mai Cốt

Chương 1




1

Lần đầu tiên gặp Nghiêm Tu, là ở chùa miếu m.áu chảy thành sông, khi đó, ta là thứ nữ không được yêu thích của phủ thượng thư, hắn là người sống sót duy nhất trong đám người ch.ết.

Khi góc váy bị bắt phải, ta kinh hoảng đối diện với đôi mắt đen kịt kia, sau đó nhìn xiêm y bị m.áu làm bẩn, ngồi xổm xuống cẩn thận nghe hắn nói.

Hơi thở yếu ớt, giọng nói khàn khàn, hắn liên tục lẩm bẩm: “Cứu ta, cứu ta…”

Trước đây ta đã từng cứu một chú cún con, sau đó cún con vẫn ch.ết, ta đã khóc rất lâu. Bây giờ, sau khi đưa hắn trở về, ta sợ không cứu sống được hắn, liền canh giữ hắn ngày đêm.

Cũng may sau khi dốc lòng chăm sóc một thời gian, tuy rằng không khôi phục hoàn toàn, nhưng rốt cuộc đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là sắc mặt hắn lúc nào cũng rất tái nhợt vì bị thương.

Nhưng mà hắn sinh ra đã rất đẹp, mặt mày như tranh vẽ, hai tròng mắt như biển, tỏa sáng như mặt trời ban trưa, cũng chỉ có tỷ tỷ của ta mới có thể cùng hắn so sánh sắc đẹp.

Thật ra, người này rất giống một người ta từng gặp, đáng tiếc người đó đã ch.ết rồi.

Ta an trí hắn ở trong tiểu viện mà mẫu thân để lại cho ta, mỗi ngày đều tới thăm hắn, cùng hắn nói chuyện, nhìn hắn dần dần khỏe lại, thở phào nhẹ nhõm.

Hình như hắn cũng không thích nói chuyện với người khác, luôn im lặng, nhưng ta thích nói chuyện với hắn, ta hỏi hắn là người ở đâu, nhà ở đâu, tên là gì, hắn giật giật khóe môi, chỉ trả lời một câu hỏi:

“Nghiêm Tu.”

Nghiêm Tu, thật là một cái tên hay, rất hợp với hắn, nghe có vẻ lịch sự lễ độ, thanh lãnh như trúc.

Nhưng rất nhanh, những hình dung này của ta đã bị lật đổ hoàn toàn.

Ngày hôm đó, ta đi ra từ cửa tiệm bánh ngọt, lúc chuẩn bị đi tặng cho mấy tiểu khất cái, gặp phải vài người cầm dao che mặt trong một con hẻm nhỏ, ta sợ đến mức làm bánh ngọt rơi vãi xuống đất, không dám thở mạnh.

Sau đó, là Nghiêm Tu đã cứu ta, ta nhìn hắn lạnh lùng gi.ết hết người này đến người khác, khi m.áu tươi bắn lên mặt ta, ta cũng không nhịn được mà khóc.

Ta đã rất sợ.

Hắn nâng tay lau m.áu trên mặt ta, thấp giọng nói một câu: “Đừng sợ.”

Chỉ một câu này, khiến cho trái tim mà ta kiềm chế đã lâu thất thủ.

Hắn nói: “Chúng ta hòa rồi nhé, nhưng ta vẫn cần dưỡng thương, như vậy đi, ta mượn chỗ của ngươi ở một thời gian, bù lại ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Ta không chút do dự liền gật đầu đáp ứng, đây là lần đầu tiên có người nói sẽ bảo vệ ta.

Rất rất lâu sau đó ta mới biết được, hắn lừa gạt ta, những người đó vốn là nhắm vào hắn.

Khi tin tức tỷ tỷ gặp chuyện không may truyền đến, ta đang nếm thử bánh hoa lê mới làm cho Nghiêm Tu, hắn không cầm chắc, bánh hoa lê rơi xuống đất, vỡ nát.

Ta đặt khay điểm tâm xuống, sau khi dặn dò hắn tự chăm sóc mình thật tốt, liền vội vàng hồi phủ.

Nha hoàn Tiểu Liên nói, là tỷ tỷ lúc luyện múa không may ngã từ trên vũ đài xuống, đầu đập bị thương, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh. Trong phủ từ trên xuống dưới đều không dám coi thường, tất cả đều đang chờ tỷ tỷ tỉnh lại.

Ta cũng không dám quay về đi ngủ, thế nên cũng đứng trong phòng chờ.

Bóng đêm dần dày đặc, ánh nến bập bùng, vừa lúc hai chân ta sắp gãy, tỷ tỷ khóc lóc tỉnh lại, sau đó, tỷ ấy nói một câu rất kỳ lạ:

“Bổn cung đang ở đâu…”

Ta nghĩ, tỷ tỷ nhất định là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

2

Ta là Liễu Ương Ương, thứ nữ phủ thượng thư, bọn họ đều nói mẫu thân ta là kỹ nữ hạ tiện, thật ra mẫu thân ta rất tốt, mgười biết đọc sách, biết viết chữ, phụ thân không mời phu tử dạy ta, mẫu thân liền tự mình dạy ta.

Chỉ là năm ta mười tuổi, mẫu thân qua đời, phụ thân cũng mặc kệ ta, ta liền bị ném ở hậu viện tự sinh tự diệt, chỉ có nha hoàn Tiểu Liên bên cạnh ta.

May thay, mẫu thân dùng tiền tích góp cả đời mua một gian viện để lại cho ta, chỉ có ta và Tiểu Liên biết, trong viện còn có rất nhiều sách vở thư họa mà mẫu thân để lại cho ta, ta rất thích.

Tỷ tỷ tên là Liễu Vân Đường, là đích nữ của phủ thượng thư, thi từ, ca phú, cầm kỳ thư họa không có gì là không biết, trừ bỏ khả năng văn chương ca múa, chỉ riêng khuôn mặt kia, cũng đã có thể mê hoặc số lượng người bằng cả một tòa thành.

Trải qua một hồi hôn mê này, tỷ tỷ vốn đã thông minh hình như càng ngày càng thông minh hơn, ngay cả chuyện sau này sẽ phát sinh cũng có thể dự đoán ra.

Tỷ ấy biết trấn Bình An sẽ xuất hiện ôn dịch, ngay cả phương thuốc trị ôn dịch cũng có thể viết ra, cũng biết cây cầu ở phố Tịch Thủy sẽ sập, có thể nói ra thời gian cụ thể.

Có rất nhiều người thích tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ chỉ thích có một người, tam vương gia Hạ Cảnh Trạm, nhưng kỳ lạ nhất là, từ sau khi tỷ tỷ tỉnh lại cũng không đi gặp tam vương gia nữa, cũng không nhắc tới hắn, hình như… không thích hắn nữa.

Sau đó ta vô tình nghe được tỷ tỷ nói một câu: “Hạ Cảnh Trạm, kiếp này, ta nhất định sẽ khiến ngươi trả nợ bằng m.áu.”

Ta nhét bánh ngọt vào trong miệng, rất nhanh đã quên mất chuyện này.

Thật ra mối quan hệ của ta và tỷ tỷ rất nhạt, ngày thường ở trong phủ, tỷ ấy cũng sẽ không thèm để ý đến ta, tỷ ấy có sự cao quý của mình, tự khắc có một đám tiểu thư cùng thân phận ở chung một chỗ với tỷ ấy.

Mà ta… có thể còn sống là tốt lắm rồi.

Vết thương của Nghiêm Tu vẫn chưa khỏi hẳn, ta mời rất nhiều đại phu, bọn họ đều nhất trí nói phải chăm sóc cẩn thận, thế nên ta nén đau dùng số bạc tích góp đã lâu mua một đống thuốc bổ về.

Tuy ta xem được chữ, nhưng về sau không có ai dạy, mẫu thân để lại rất nhiều sách đều đọc không hiểu, nhưng mà Nghiêm Tu biết, ta không hiểu chỗ nào sẽ đi hỏi hắn, mới đầu hắn nhíu mày, nhìn ta, ánh mắt quái dị, như thể đang hỏi:

Một thiên kim của phủ thượng thư như ngươi, ngay cả những thứ này cũng không biết sao?

Ta cười nhìn hắn: “Ta thật sự không biết, huynh dạy ta được không?”

“Nghe nói tỷ tỷ ngươi đọc đủ thi thư, kinh tài tuyệt diễm, vì sao ngươi ngược lại… Quên đi, ta dạy ngươi.”

“Phải nha, tỷ tỷ rất lợi hại.”

Cứ như vậy, ta quấn lấy hắn hỏi mỗi ngày, thoáng cái liền trôi qua hơn ba tháng.

Ngày đó, hắn đọc sách ở bên cạnh, ta đang nghiên cứu vẽ hoa văn cho bánh ngọt thì hỏi hắn thích hoa gì, hắn trầm mặc trong chớp mắt rồi nói hai chữ:

“Hải đường.”

Đầu bút run lên, rơi xuống một giọt mực đen, hải đường sao, phủ thượng thư trồng rất nhiều, mỗi độ xuân về những đóa hoa hải đường đều rực lên như lửa, giống như tỷ tỷ vậy, chói mắt vô cùng.

Ta cầm bút không nói gì nữa, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất nhỏ, đó là khi ta mười một tuổi, Tiểu Liên lấy bạc mà nàng tích góp mua cho ta một bộ xiêm y mới, mặt trên thêu những đóa hoa hải đường, rất là đẹp mắt.

Nhưng ta còn chưa kịp mặc, đã bị người trong phủ trào phúng sau lưng.

“Hoa hải đường rõ ràng là của đại tiểu thư, nàng ta cũng xứng mặc sao?”

“Cho dù mặc thì sao chứ, vẫn là không bì được với đại tiểu thư.”

“Bông hoa này mặc trên người nàng ta, ngược lại có vẻ càng xấu xí hơn ha ha ha…”

“Ha ha ha…”

Kỳ thật, những chuyện này ta đều đã quen rồi, ngoại trừ Tiểu Liên, chưa bao giờ có người thay ta nói một câu.

Nhưng lần đó, cũng không biết tại sao, ta lại không nhịn được mà khóc lúc nửa đêm, cũng không mặc xiêm y kia nữa, nhưng sau đó ta tích góp được tiền, cho Tiểu Liên rất nhiều bạc.

Sau khi đi ra khỏi viện, ta lại đi tặng bánh ngọt cho những tiểu khất cái kia, ta đã nếm qua mùi vị của đói bụng, rất muốn đi giúp bọn họ, nhưng năng lực có hạn, chỉ có thể tặng chút bánh ngọt.

Trên đường về phủ, ta mua một cây trâm hoa mai, ta thích hoa mai, loài hoa có thể tự nở một mình trong tuyết rơi dày đặc.

Mấy ngày sau, ta kéo Nghiêm Tu cùng đi ra ngoài dạo phố, dòng người nhộn nhịp, đèn đuốc huy hoàng, ngay lúc ta ngắm nghía xung quanh đột nhiên nhận ra Nghiêm Tu đang ngẩn người nhìn chăm chú vào một chỗ nào đó.

Ta nhìn theo tầm mắt, thấy người trên du thuyền, hơi thở nhất thời chậm lại, người hắn đang nhìn, là tỷ tỷ của ta.

3

Từ nhỏ tới lớn, tỷ tỷ luôn có thể dễ dàng lấy được bất cứ thứ gì, cho dù chỉ là một khối bánh ngọt nho nhỏ, lúc trước ta cũng phải vất vả lắm mới có thể ăn được.

Bây giờ, con người tên Nghiêm Tu này, cũng vậy.

Ta thích hắn, từ trước đến giờ chưa từng giấu giếm tâm tư, hắn cũng chưa từng đáp lại, mà đối với tỷ tỷ, chỉ cần liếc mắt một cái, ta liền biết, hắn động tâm rồi.

Nói không hoảng loạn chắc chắn là giả, vậy nên ta chuẩn bị bày tỏ tâm ý của mình với hắn.

Hôm đó trời mưa nhỏ, ta đến viện thì phát hiện hắn đã đi ra ngoài, hắn luôn thần thần bí bí như vậy, bỗng nhiên biến mất lại bỗng nhiên xuất hiện.

Ta đã đợi một canh giờ, thật sự có chút hoảng sợ, liền cầm lấy ô ra ngoài tìm hắn, ta đi hết con đường này đến con đường khác, cuối cùng nhìn thấy hắn ở một quán trà, còn có… tỷ tỷ.

Ta không biết hai người họ gặp nhau khi nào, cũng không muốn nghĩ đến loại quan hệ của họ hay lí do nào khác.

Bước chân dường như nặng cả nghìn cân, ta đi tới cửa liền không thể bước tiếp được nữa, ta nghe thấy ngữ điệu thanh lệ tự tin kia của tỷ tỷ, kèm với tiếng mưa tí tách:

“Nghiêm Tu, không ai đáng tin hơn ta, sau này ngươi nhất định sẽ quyền khuynh triều dã.”

*Quyền khuynh triều dã: Đại khái là người nắm trong trong tay quyền lực to lớn, dưới một người trên vạn người.

Nghiêm Tu khẽ cười ra tiếng: “Ồ? Vân Đường cô nương tin tưởng ta đến như vậy sao?”

“Chi bằng, chúng ta đá.nh cược đi.”

“Đánh cược như thế nào?”

“Nếu ta nói trúng, ngươi liền cưới ta.”

“Nếu ngươi không nói trúng thì sao?”

“Vậy ta sẽ gả cho ngươi.”

Tiết trời có hơi lạnh, mà chân của ta bị đông cứng rồi, hai người họ rời đi từ lúc nào, ta không phát hiện, ta đứng ở ngoài cửa, họ cũng không phát hiện.

Lúc trở về viện lần nữa, Nghiêm Tu đã đứng trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, khóe môi khẽ cong lên, biểu hiện cho thấy bây giờ hắn đang rất vui sướng.

Ta xoa hai má đang cứng đờ, bưng một đĩa bánh ngọt từ trong phòng bếp cười cười đi tới, “Đây là bánh ta mới làm, huynh nếm thử đi.”

Hắn buông bút xuống, cầm lấy một cái nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ liền buông xuống.

“Huynh không định ăn thêm chút nào nữa sao?”

“Ta quên nói, ta không thích đồ ngọt cho lắm.”

Ta nhìn hắn, trầm mặc, vừa nãy ở quán trà, rõ ràng ta nhìn thấy tỷ tỷ đưa cho hắn một khối bánh ngọt, hắn liền không do dự mà ăn vào.

Lấy hết dũng khí, ta nói với hắn: “Nghiêm Tu, ta có chút thích huynh, huynh có thể thích ta không?”

Thật ra không phải có chút, mà là rất thích rất thích. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai đối xử tốt với ta, phụ thân bọn họ coi như ta không tồn tại, phu nhân không vui sẽ mang ta ra trút giận, hạ nhân tận tình trào phúng ta, nhiều năm như vậy, ngoại trừ Tiểu Liên, chỉ có Nghiêm Tu là khác, hắn còn nói… sẽ bảo vệ ta.

Tầm mắt của hắn hướng ra ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng chuyển đến trên mặt ta, nhíu mày nói: “Ta đã có người mình thích, thích nàng ấy từ rất lâu rồi."

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, cắt vào cổ họng ta đau nhức, ngón tay khẽ run rẩy, ta nhịn xuống sự chua xót nơi khóe mắt, nhỏ giọng nói: “Nhưng người luôn ở bên cạnh huynh là ta, người cứu huynh cũng là ta.”

Tại sao lại không thể thích ta chứ? Ta đã rất rất cố gắng đối xử tốt với các người như vậy, tại sao ai cũng không thích ta?

“Liễu cô nương, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, huống hồ, ân tình không phải tình yêu.”

Ta gật đầu qua loa, xoay người chạy ra ngoài, Liễu cô nương, Vân Đường cô nương, thì ra ngay từ cách xưng hô đã có thể đoán được.

Nước mưa làm cho khuôn mặt và toàn thân ta ướt đẫm, ta ôm đầu gối ngồi xổm ở góc đường khóc lớn, tại sao tất cả mọi người đều thích tỷ tỷ, tại sao tỷ tỷ không thích tam vương gia nữa, tại sao ta luôn luôn chỉ có một mình…

Ngay khi ta khóc đến quên mình, một con cún con xuất hiện, nó chạy trong mưa đến li3m chân ta.

Sự chú ý của ta bị dời đi, nhìn xung quanh một lát, không thấy bóng người, cúi đầu lại nhìn thấy trên cổ nó đeo một cái khóa bình an được chạm khắc kí tự.

Trên đó khắc ba chữ:

Kim Nguyên Bảo.

4

Ta ở lại với cún con chờ cho đến khi trời tối, cũng không chờ được người đến tìm, thế là vui vẻ đưa cún con về nhà.

Nó trông rất giống con cún mà ta không cứu được trước đây, bây giờ cũng coi như là có an ủi.

Sau khi có Kim Nguyên Bảo, cộng thêm lúc trước thổ lộ bị cự tuyệt, ta cả ngày chơi cùng Kim Nguyên Bảo, không đi thăm Nghiêm Tu trong một khoảng thời gian dài.

Tính toán ngày, Nghiêm Tu đã ở trong viện đó của ta gần một năm rồi, nhanh thật.

Lời nói ngày đó của tỷ tỷ vẫn còn văng vẳng bên tai: “Nghiêm Tu, không ai đáng tin hơn ta, sau này ngươi nhất định sẽ quyền khuynh triều dã.”

Ta cảm thấy tỷ tỷ khoa trương quá rồi, tuy rằng Nghiêm Tu khí chất phi phàm, thoạt nhìn thì cũng giống kiểu người có tham vọng, nhưng cũng không đến mức quyền khuynh triều dã… đâu nhỉ.

Nhưng năng lực của tỷ tỷ nói gì trúng đó, lại làm cho ta không thể không tin.

Cứ như vậy lại trôi qua vài ngày, đến lễ hội hoa đăng, qua lễ hội hoa đăng, rất nhanh liền đến giao thừa, mọi năm tới giao thừa, đều là ta đón cùng với Tiểu Liên.

Phụ thân nói, phu nhân thấy ta sẽ không vui, cho nên sẽ cho ta bạc để ta tự đi mua thứ mình thích.

Năm nay, có thêm Nghiêm Tu, chúng ta có ba người cùng đón giao thừa rồi.

Đêm lễ hội hoa đăng, ta và Nghiêm Tu cùng đi thả đèn, gặp tỷ tỷ, sau đó ba người chúng ta cùng đi.

Nhưng ba người đi cùng nhau luôn rất chen chúc, bất tri bất giác, ta bị bỏ lại phía sau, không ai phát hiện.

Ta cầm hoa đăng, nghĩ lát nữa nên viết nguyện vọng gì lên trên mới tốt, nhìn bóng lưng thon dài cao gầy ở phía trước, ta liền nghĩ ra.

Ta mong sẽ có một người xuất hiện, ở bên ta cả đời.

Có rất nhiều người đứng bên bờ sông, sau khi ta yên lặng viết xong chữ, cẩn thận đặt hoa đăng xuống nước, đứng dậy liền thấy tỷ tỷ cầm hoa đăng thất thần, vừa định mở miệng hỏi, Nghiêm Tu đã lên tiếng.

“Vân Đường cô nương không viết sao?”

Tỷ tỷ nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta không tin những thứ này, ta chỉ tin chính mình.”

Nghiêm Tu cũng cười: “Vân Đường cô nương quả nhiên không giống người thường.”

Ta nhìn hoa đăng trôi xa, trong lòng chua xót một trận.

Đúng lúc đấy, trên sông bỗng nhiên xuất hiện một đám hắc y nhân cầm kiếm, trên bờ có tiếng hét vang lên tứ phía.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ta bị ai đẩy một cái, khi sắp ngã xuống, Nghiêm Tu đột nhiên xuất hiện kéo cổ tay ta.

Một khắc đó, ngay cả khi mùi m.áu tanh ngày càng nồng nặc, ta cũng vô cùng an tâm, bởi vì hắn không bỏ rơi ta. Trong chớp mắt tiếp theo, mấy hắc y nhân liền vây quanh chúng ta.

Nghiêm Tu tàn nhẫn một kiếm gi.ết một người, m.áu tươi văng khắp nơi.

Đột nhiên, ta nhìn thấy một nam tử mặc thường phục cầm dao đ.âm tới Nghiêm Tu, không kịp suy nghĩ nhiều, ta vọt tới, cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của tỷ tỷ vang lên, Nghiêm Tu dậm mũi chân xuống đất, gần như không do dự mà theo âm thanh bay tới.

Dao đ.âm vào xương bả vai, đau đến mức ta có chút không thở được, trong đầu đều đang nghĩ tới câu nói kia:

“Như vậy đi, ta mượn chỗ của ngươi ở một thời gian, bù lại ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Ta sẽ bảo vệ ngươi.

Ta sẽ bảo vệ ngươi…

Thật sự là quá lỗ rồi, từ sau lần gặp nguy hiểm kia, đây là lần đầu tiên ta gặp nguy hiểm, cho Nghiêm Tu ở nhờ thời gian dài như vậy, mà hắn lại không giữ lời hứa.

Trong lúc mơ hồ, ta nhìn thấy một nam tử mặc cẩm y màu xanh biếc chạy về phía ta, một tay ôm ta ngã xuống, không ngừng gọi ở bên tai ta:

“Ương Ương, Ương Ương…”

(Còn tiếp)