Ngày hôm sau, khi Hoàng Long đến đại sảnh thì đã thấy Hoàng Hùng và Triệu Dung đều có mặt.
Hoàng Hùng và Triệu Dung thấy con trai đến thì chảm thấy kì quái bèn hỏi:
- Long nhi, hôm nay con đến đây để…?!?
Đã nhiều năm qua, Hoàng Long cũng chưa từng tự vào đại sảnh một lần. Trừ phi hai người có việc mới phái người đưa hắn đến đây.
Hoàng Long cười nhạt:
- Hôm qua con đã nói có vài thứ linh tinh muốn gia tộc đấu giá. Hiện giờ con đã mang chúng đến đây.
Nói xong, hắn xòe bàn tay trống không ra. Hoàng Hùng và Triệu Dung chợt kinh ngạc khi nhìn thấy một thanh trọng kiếm đã nằm gọn trong tay hắn.
Không gian trữ vật giới chỉ!
Hai người không khỏi đưa mắt về chiếc nhẫn Hoàng Long đeo trên tay.
Hoàng Hùng mặc dù là người đứng đầu Hoàng gia nhưng Không gian trữ vật giới chỉ, loại xa xỉ phẩm này một chiếc ông cũng không có. Có điều sau khi nghĩ đến thân phận hiện thời của con trai, hai người cũng đều bình tâm lại.
- Long nhi, đây là?
Sau khi ngẩn người một lúc, hai người tiện đà quay lại nhìn thanh trọng kiếm trong tay Hoàng Long, hỏi bằng giọng ngờ vực.
Đây chính là “thứ linh tinh” mà con trai muốn gia tộc mang ra đấu giá? Một thanh trọng kiếm bình thường? Cả hai đều không nhận thấy nó có giá trị gì đáng để đấu giá cả.
Hoàng Long mở miệng nói:
- Đây là một thanh ma pháp kiếm!
Ma pháp kiếm? Hai người nghi hoặc.
Sao lại quen mắt thế? Có điều, đã qua chín năm từ ngày thanh ma pháp kiếm ấy được đấu giá, cho nên hai người trong một lúc cũng không thể nhớ ra ma pháp kiếm trong tay Hoàng Long chính là thanh kiếm năm đó đã khiến đại lục Hằng Nguyên rung chuyển.
Hai người chỉ thấy được, chỉ cho rằng nó là một kiện vũ khí ma pháp được rèn đúc bởi tài liệu bình thường mà thôi.
Hoàng Long thấy vậy cũng chỉ cười cười rồi ném thanh trọng kiếm trong tay tới. Hoàng Hùng tiếp lấy, ngờ vực chẳng biết thanh ma pháp kiếm này có chỗ nào đặc thù khó nhận ra không đây?
Có điều sau khi tiếp lấy, Hoàng Hùng đột nhiên giật nảy người dường như nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi. Ông trợn cả hai mắt hết cỡ, nhìn chằm chằm vào thanh ma pháp kiếm.
Triệu Dung bên cạnh thấy vậy cũng thầm nghi ngờ: “Chẳng lẽ trên thanh ma pháp kiếm này có ẩn chứa trân bảo gì hiếm gặp, sao bạn đời của mình lại có vẻ mặt dạng này?” Nhưng ngay sau đó, Triệu Dung cũng bước tới nhìn trên nhìn dưới thử xem. “Không có gì khác biệt mà! Chẳng phải một thanh ma pháp kiếm bình thường hay sao?” Nhưng rồi bà cũng chợt há hốc mồm.
---o0o---
Hoàng Long nhìn vẻ mặt hai người rồi cười nhạt:
- Thanh kiếm này cũng tương tự như ma pháp kiếm năm xưa Kiều Trì gia độc đem ra đấu giá. Tài liệu rèn đúc cũng chỉ là quặng sắt bình thường, tất nhiên là uy lực so với thanh kiếm ấy còn hơn xa!
Hoàng Hùng và Triệu Dung một lần nữa há to mồm thành chữ “O” rồi trợn mắt nhìn con trai mình.
Ma pháp kiếm!
Cái thanh kiếm này vậy mà lại giống thanh ma pháp kiếm mà năm đó gia tộc Kiều Trì mang ra đấu giá!
Mặc dù hai người vừa mới phát hiện ra điểm giống và khác nhau giữa thanh trọng kiếm và ma pháp kiếm nhưng không liên tưởng được xuất xứ của nó và ma pháp kiếm từng gây rung chuyển đại lục Hằng Nguyên. Không phải họ không muốn nhưng chính là không dám phỏng đoán!
Nhưng giờ đây, tuy đang chịu sức nặng của thanh trọng kiếm mà cổ tay phải trầm xuống, nhưng Hoàng Hùng giống như đang nâng niu một trân bảo tuyệt thế, hơi thở dập dồn.
Có điều không giống như Hoàng Hùng, Triệu Dung tinh tế hơn rất nhiều nên hiển nhiên đã nghĩ ra được điều gì đó. Vẻ mặt bà hồ hởi, kinh hãi lẫn nghi ngờ nhìn con trai rồi hỏi:
- Long nhi, thanh ma pháp kiếm này con… con từ đâu có được? Chẳng lẽ?
Nói dứt lời, trong lòng Triệu Dung bỗng đánh thót, nhìn Hoàng Long bẳng thần sắc không thể tin nổi.
Lúc này Hoàng Hùng cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, bừng tỉnh mà nhìn con trai mình.
- Không sai! Thanh ma pháp kiếm này do con luyện chế, năm xưa cũng vậy!
Hoàng Long vẫn giữ vẻ bình thản, nói một cách ung dung.
Trong khoảnh khắc, Hoàng Hùng và Triệu Dung chỉ còn cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt váng đầu.
Tim của hai người đập thình thịch.
Tin tức này còn khiến hai người kinh ngạc hơn chuyện Hoàng Long trở thành tuyệt thế cường giả Thánh Vực mấy ngày trước.
Ma pháp kiếm! Thanh ma pháp kiếm do gia tộc Kiều Trì bán đầu giá năm xưa, vật từng khiến đại lục Hằng Nguyên phải bùng nổ vậy mà lại do con trai mình luyện chế?!
Con mình chính là Thần tượng sư Ải nhân bí ẩn làm tất cả phải sôi sục huyên náo!
Triệu Dung ôm ngực lảo đảo lui lại mấy bước mà đứng không vững, dường như không chịu nổi sự cú sốc này. May mà có Hoàng Hùng bên cạnh tinh mắt mới đỡ lấy kịp thời.
Tuyệt thế cường giả Thánh Vực mặc dù có thực lực siêu tuyệt nhưng không phải đại lục Hằng Nguyên không có. Ma pháp kiếm lại không giống vậy, trong lịch sử đại lục Hằng Nguyên chưa từng xuất hiện. Nói cách khác, chưa hề có ai dùng quặng sắt bình thường để luyện chế ra ma pháp kiếm!
Sau khi hết kinh ngạc, Hoàng Hùng nhìn con trai bằng thần sắc vô cùng phức tạp.
Đây… thật là con trai mình sao?
Lúc trước, ông vốn không tin con mình đột nhiên biến thành tuyệt thế cường giả Thánh Vực. Và hiện giờ, cư nhiên con mình lại còn là vị Thần tượng sư kia?
Đột nhiên ông cảm thấy đứa con mình hơi “xa lạ”!
Giờ đây, ông đang nhớ lại chuyện lúc con mình còn bé vẫn thường phái hộ vệ Lăng Chí mua một lượng lớn quặng sắt. Khi ấy, ông cảm thấy đứa con này có phần “nghịch phá”. “Một đứa trẻ sáu tuổi học người ta chế tạo vũ khí?” Ông vì chuyện này còn nói với Triệu Dung một câu: “Tiểu tử này, ngay cả búa rèn cũng chẳng nhấc nổi nữa là!”
Hoàng Hùng đang nhớ về rất nhiều “hồi ức”.
Khi hai người còn khiếp sợ, tâm trạng rối rắm lẫn suy nghĩ lung tung thì trong tay Hoàng Long đã xuất hiện thêm một cái bình ngọc. Lúc thần sắc Hoàng Hùng và Triệu Dung còn kinh nghi, Hoàng Long nói:
- Những thứ đấu giá lần này, chẳng qua ma pháp kiếm chỉ là một trong số đó. Bình đan dược đây chính là kiện thứ hai.
Đan dược? Hoàng Hùng và Triệu Dung lại ngẩn người lần nữa nhưng ngay sau đó liền thoái mái. Con trai là Ma pháp sư toàn hệ, dĩ nhiên cũng là Luyện dược sư. Cho nên có thể luyện chế ra đan dược cũng chẳng phải là chuyện quá kì quái.
- Bình đan dược này, bất kể là ai, dù là phế vật trời sinh khi uống một viên cũng lập tức có khả năng tu luyện ma pháp và đấu khí.
Hoàng Long nói tiếp.
- Cái gì?
Hoàng Hùng và Triệu Dung sau khi thảng thốt thì lập tức la lên hoảng sợ.
Một viên đan, sau khi uống vào lại có thể tu luyện ma pháp và đấu khí? Đây là có ý gì? Chính là hàm nghĩa một viên đan có thể thay đổi thiên phú một con người?
Thiên phú trời sinh của một người có thể nói là cố định, bất luận là ai cũng không thể thay đổi. Dù chính tay cường giả Thánh Vực đỉnh phong hay Thần Vực cường giả trong truyền thuyết cũng không cách nào làm được.
Con cái vài vị cường giả Thánh Vực không có thiên phú tu luyện ma pháp hoặc đấu khí của chiến sĩ. Đã hàng vạn vạn năm nay, đây vẫn là vấn đề khiến chúng cường giả trên đại lục Hằng Nguyên phải đau đầu.
Hiện tại thì sao?
Hai người bốn mắt nhìn bình đan dược trong tay con mình mà kinh ngạc đến ngây người. Lịch sử của đại lục Hằng Nguyên sắp sửa thay đổi?
Trời ạ! Đây là loại đan dược gì? Quá sức khủng khiếp và nghịch thiên rồi!
Với kiến thức của hai người họ, dù nghe nói thậm chí vẫn còn chưa hề nghe qua có loại đan dược như thế này.
Đây… gọi là thần đan cũng không quá đáng mà!
- Long… Long nhi, chuyện này là thật?
Triệu Dung hỏi với vẻ hồ hởi.
Mặc dù biết con trai không mang chuyện như vậy ra đùa nhưng nó khiến cho người ta quá mức kinh hãi, đến nỗi Triệu Dung phải hỏi lại thêm một lần cho chắc.
Hoàng Long cười nói:
- Tam đệ, Tứ muội từ nhỏ đã dùng không ít đan dược này.
Kiểm tra thiên phú khi sáu tuổi. Hoàng Lượng và Hoàng Dịch đều có thiên phú cấp nghịch thiên.
Hoàng Hùng và Triệu Dung ngẩn ngơ, hai mắt đứng tròng. Chuyện này, chuyện nọ đều hiểu sạch!
"Thì ra Tam nhi tử và Tứ nhi nữ từ nhỏ đã dùng đan dược này rồi, khó trách được!" Hoàng Hùng và Triệu Dung thầm hô lớn. Hóa ra sự việc là như vậy, hai người họ lúc đầu còn tưởng rằng tổ tiên Hoàng gia hiển linh đấy!