Đế quốc Bạo Tuyết, Triệu gia.
Triệu lão gia tử, Triệu Dương nghe tin tức này chợt ngẩn người một lúc tựa một lão già phát bệnh si ngốc. Lão như một khúc gỗ đứng yên há hốc mồm. Một hồi lâu sau mới mở miệng ấp a ấp úng với đứa con thứ hai, Triệu Thiên rằng:
- Ngươi nói có một tuyệt thế cường giả mang theo tám ma sủng Thánh Vực, một Đại Tu La Ma tộc giết thẳng vào hoàng cung của Đế quốc Long Ngữ? Mà cường giả nhân loại này tên là Hoàng Long chăng?”
Triệu Thiên, đoàn trưởng Tật Phong dong binh đoàn gật đầu mà dở khóc dở cười. Lúc vừa biết tin tức ấy thì hắn còn phản ứng khoa trương hơn phụ thân mình rất nhiều.
- Ngươi xác định đó là Hoàng Long, cháu ngoại của ta hả? Vương quốc Lục Thông, Hoàng Long của Hoàng gia?
- Vâng, thưa cha!
Triệu Thiên gật mạnh đầu.
Thật ra hiện tại hắn rất buồn bực. Sau khi biết tin tức ấy, hắn không khỏi nhớ lại cảnh tượng kinh người ở Ma thú sơn mạch, liên tưởng đến bóng người quen thuộc đang ngồi trên con Thiên Thanh Mãng Ngưu đó.
“Mẹ nó!” Triệu Thiên không khỏi thầm văng tục, đồng thời thầm nhủ: “Khó trách lúc đầu nhìn bóng người ấy lại quen mắt thế chứ! Không ngờ rằng tuyệt thế cường giả trâu bò, oai phong lẫm liệt ấy vậy mà lại là đứa cháu ruột của mình!”
Bây giờ khi nghĩ lại cảnh ấy, toàn thân hắn phải run lên từng hồi vì kích động. “Cháu ta vậy mà lại là một tuyệt thế cường giả Thánh Vực, có đệ tử là bát đại Ma thú Thánh Vực! Ma tộc Đại Tu La!”
Triệu Thiên, ngay cả có thân phận đoàn trưởng Tật Phong dong binh đoàn, một trong Thập đại dong binh đoàn của đại lục Hằng Nguyên, vừa nghĩ đến đây đã không nén nổi mà vênh mặt tự hào.
- Cháu ngoại ta là tuyệt thế cường giả Thánh Vực! Cháu ngoại ta thế mà lại là tuyệt thế cường giả Thánh Vực! Ha ha ha…
Triệu Dương như một lão điên cười sằng sặc, từng câu mang niềm vui sướng vô hạn vang vọng khắp đại sảnh.
Triệu Thủ và Triệu Thiên nhìn lại, thấy khóe mắt người cha già vậy mà đã lã chã từng giọt lệ anh hùng.
Triệu Thủ bên cạnh cả kinh:
- Cha, người…!!!
Triệu Dương phất tay áo, cười ha ha một cách thoải mái:
- Không việc gì! Ta quá cao hứng thôi!
Trong lòng Triệu Thủ và Triệu Thiên thoáng cái đã nhẹ hẳn đi. Chẳng qua, biết được tâm tình của lão gia tử thì bọn họ cảm thấy cũng không phải như vậy!?
- Thủ nhi, Thiên nhi! Sau đại thọ của ta, đã chín năm ta không gặp đứa cháu ngoan ấy rồi ư?
Triệu Dương trấn tỉnh lại, sau đó mới nói.
“Đại thọ chín mươi của ta sắp đến rồi, hiện giờ ngươi phái người phát thiệp đi! Không, ngươi tự thân đến đó, mời cháu ngoan của ta đến đây nhanh! Ha ha… Đại thọ chín mươi, cháu ngoan là tuyệt thế cường giả Thánh Vực đến chúc mừng. Đây là thể diện đến bực nào nhỉ?”
Triệu Dương nói đến đây mặt mày đỏ bừng, cười lớn vô cùng thoải mái.
Triệu Thủ và Triệu Thiên đều kinh ngạc. Triệu Thủ do dự rồi mới hỏi:
- Cha, đại thọ chín mươi của người còn đến bốn tháng nữa, có phải làm sớm quá hay không?
Triệu Dương đanh mặt lại, quát lên:
- Bốn tháng thì sao? Còn bốn tháng thì chẳng lẽ không thể chuẩn bị trước hả?
Triệu Thủ và Triệu Thiên giật mình, vội đáp:
- Vâng, thưa cha!
Nói xong, hai người nhìn nhau cười như mếu.
Cả hai dù đều là nhật vật uy trấn nhất phương nhưng đối diện với Triêu Dương lão gia tử vẫn phải kính cẩn nghe lệnh.
---o0o---
Trên một hòn đảo không xa lãnh thổ của Đế quốc Long Ngữ, Thánh sơn vẫn sáng chói nhưng ôn hòa.
Thánh điện Thánh sơn, Giáo hoàng Quang Minh giáo đình Hải Đức Tư tay cầm Quang Minh thần trượng tà tà đi đến Thánh điện. Khi vào tới đại diện đã thấy lúc này có mười tám nhân vật cao tầng của Quang Minh giáo đường đang đứng đợi sẵn.
Lục đại Hồng y giáo chủ, đoàn trưởng các Kị sĩ đoàn của Giáo đình, Sở trưởng sở Tài phán và những Truyền kì Khổ tu giả.
Mười tám người, trên người tiềm ẩn khí thế không kém gì Thái Nhược lúc đó.
- Không ngờ rằng thiên tài của Hoàng gia mà lúc trước chúng ta chú ý giờ đây đã trở thành tuyệt thế cường giả Thánh Vực!
Giáo hoàng Hải Đức Tư nói rất chậm.
Thánh Vực cũng không đáng sợ. Nhưng có thể được xem là tuyệt thế cường giả Thánh Vực thì trên đại lục Hằng Nguyên tổng cộng cũng không quá mười người.
Nói như vậy, phải tiếp cận sát Thánh Vực đỉnh phong hoặc chính là Thánh Vực đỉnh phong thì mới được xưng tụng là tuyệt thế cường giả Thánh Vực.
Mỗi thiên tài xuất hiện trên đại lục Hằng Nguyên thì Quang Minh giáo đình đều chú ý.
Ngoại trừ Hoàng Long, Hoàng Lượng và Hoàng Dịch cũng là đối tượng được liệt vào danh sách chú ý này. Mấy năm nay, Quang Minh giáo đình vẫn muốn thu ba người vào Quang Minh giáo đình rồi, nhưng chẳng qua Hoàng Long lại hiển lộ ra thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, vượt xa dự liệu của cao tầng Quang Minh giáo đình.
Giáo hoàng Hải Đức Tư nói xong, Thánh điện đã hoàn toàn tĩnh lặng. Mọi người đều không ý kiến một câu.
Tuyệt thế cường giả Thánh Vực mười lăm tuổi, trên đại lục Hằng Nguyên lần đầu mới xuất hiện.
- Bát đại ma sủng Thánh Vực!
Giáo hoàng Hải Đức Tư tà tà bước tới bước lui. Sau khi đến một cửa sổ lớn của Thánh điện, đứng trên Thánh sơn ngàn trượng nghiêm mặt nhìn từng con sóng cuồn cuộn trên Vô Tận Hải xa xa.
- Cách Sâm!
Giáo hoàng Hải Đức tư đột nhiên quay đầu, mở miệng gọi.
Một người trung niên bước ra từ hàng ngũ mười tám người. Y có đôi mắt màu lục đậm, toàn thân toát ra một khí tức lạnh lẽo chết chóc:
- Vâng, thưa Giáo hoàng bệ hạ!
Cách Sâm, Sở trưởng Sở Tài Phán, Thánh Vực cao giai.
- Ngươi tra xét lúc Thái Nhược và La Phong chết thì Hoàng Long có rời khỏi Vương thành của Vương quốc Lục Thông hay không?
Giáo hoàng Hải Đức tư nói.
Nghe Giáo hoàng Hải Đức Tư nói thế, không chỉ Cách Sâm mà ngay cả cao tầng của Giáo đình nơi này ai nấy đều cả kinh. Ý tứ của Giáo hoàng rõ ràng là cái chết của La Phong có liên quan đến Hoàng Long này chăng?
Nhưng chín năm trước, tên nhóc Hoàng Long này mới bao nhiêu tuổi?
Sáu tuổi! Một đứa trẻ sáu tuổi có năng lực giết được hai đại Thánh Vực như Thái Nhược và La Phong? Hơn nữa là diệt sạch không còn một mống? Hơn nữa, tính luôn hai trăm người của Kị sĩ đoàn mà không một ai trốn thoát?
- Sáu tuổi! Tên Hoàng Long này có lẽ không đủ sức giết La Phong và Thái Nhược nhưng các ngươi đừng quên, lúc đó La Phong và Thái Nhược đều chết bởi Ma thú Thánh Vực!
Ánh mắt Quang Minh giáo hoàng Hải Đức Tư chợt rực sáng.
- Vâng, thưa Giáo hoàng bệ hạ! Thuộc hạ hiểu rồi!
Cách Sâm đáp vô cùng cung kính.
- Nhưng… thưa Giáo hoàng bệ hạ! Nếu như tra được là do Hoàng Long làm thì…
Lúc này, một hán tử trung niên to lớn toàn thân toát ra chiến ý cuồng loạn bước ra rồi nói.
Hán tử trung niên vạm vỡ này chính là Quân đoàn trưởng Cuồng Chiến quân đoàn, Đạt Tây.
Mọi người cùng nhất tề nhìn về Giáo hoàng Hải Đức Tư.
Hải Đức Tư nhướng mày. Nếu chuyện này là thật thì diệt tuyệt Hoàng Long ư? Mặc dù Giáo đình có sức mạnh như vậy, thế nhưng Hoàng Long kia lại có thực lực phá hủy hoàng cung Đế quốc Long Ngữ. Muốn diệt hắn chỉ e Giáo đình phải tổn thất thực lực rất lớn, nhưng vạn nhất không giết được hắn thì sao?
Hoàng Long này, có thể là cường giả Thần Vực trong tương lai.
Cường giả Thần Vực! Mạnh như Giáo đình không phải muốn chọc vào là được.
- Đến lúc đó rồi tính sau! Các ngươi lui ra đi!
Hải Đức Tư phẩy phẩy tay, nói chậm rãi.
- Vâng, thưa Giáo hoàng bệ hạ!
Mọi người đều thối lui.
Hoàng Long cũng không biết được Quang Minh giáo hoàng đang nghi ngờ mình. Dưới sự hối thúc liên hồi của hắn, cả nhóm Hoàng Long đến ngày thứ tư mới trở về đến Vương thành Vương quốc Lục Thông.
- Thánh… Ma thú Thánh Vực! Là ma thú Thánh Vực!
Trong quân doanh Thủ vệ quân Vương thành Vương quốc Lục Thông, mấy chục vạn người cùng với dân trong thành đều hoảng loạn kinh hô vang vọng không trung. Hoàng Long buông xuống “không phận” của Hoàng gia.
Hoàng Hùng, Triệu Dung lẫn chấp sự Hoàng gia nhận được tin báo của hạ nhân đã sớm rời khỏi đại sảnh. Sau khi thấy được mười con ma thú Thánh Vực che phủ bầu trời liền kinh hoảng nhưng vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kích động.
Đặc biệt là Hoàng Hùng và Triệu Dung, nước mắt tuôn đầy mặt.
Chuyện ở hoàng cung Đế quốc Long Ngữ hai người tự nhiên đã biết. Hiện giờ, việc này đã được truyền khắp Vương quốc Lục Thông, sôi sùng sục.
Tuyệt thế cường giả nhân loại ấy thật sự là con trai của họ, Hoàng Long ư?! Cho đến giờ này, cả hai đều không thể tin nổi.
- Long nhi, Long nhi của ta!
Triệu Dung nhìn bóng người quen thuộc hạ xuống từ trên không. Thấy được gương mặt quen thuộc, bà lập tức vui mừng khóc ồ lên.