Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 88: Chương 88: Không biết hối cải!!!





Sau khi Phong Tiếu Thiên khóc lóc kể lể, sắc mặt Âu Dương Hải chìm xuống, quay đầu nhìn Hoàng Lượng bên cạnh Hoàng Long, trầm giọng quát lên:
- Lượng nhi, ngươi thông đồng với huynh muội ngươi vu cáo Ngũ sư huynh, ngươi còn gì để nói?
Du Tề cũng quát lên:
- Dịch nha đầu, ngươi thật hồ đồ! Làm ta quá thất vọng!
Hoàng Lượng và Hoàng Dịch thấy sư phụ trách ngược lại mình, không hề tin vào những lời mình nói, vội la lên;
- Sư phụ, những gì đồ nhi nói đều là thật, là Nhị ca mới cứu đệ tử ra!
Dương Chân cả giận nói:
- Còn không biết hối cải? Còn định nói láo?
Y quay đầu lại nói với Âu Dương Hải và Du Tề:
- Ta nghĩ tốt nhất là nhốt bọn chúng lên phía sau núi, diện bích nửa năm đến một năm, để cho bọn chúng tự thanh tỉnh.
Âu Dương Hải và Du Tề không nói gì. Có điều, nhìn ý tứ của hai người, chắc hẳn là cùng yên lặng.
Hoàng Lượng và Hoàng Dịch trở nên gấp gáp, đặc biệt là Hoàng Dịch, khóe mắt đỏ lên.
Ánh mắt Hoàng Long lạnh băng nhìn Phong Tiếu Thiên và mấy người Âu Dương Hải đang tự bàn về phương pháp xử phạt hai đệ muội của mình, cười lạnh nói:
- Mấy tiểu lão đầu, lúc trước cho đệ đệ và muội muội ta vào làm môn hạ các người, là ta cấp cho các người mấy phần thể diện, nhưng mặt các ngươi thật dày! Giam giữ đệ đệ và muội muội ta? Nếu không phải là ta nể mặt mũi đệ đệ muội muội ta, ta đã trực tiếp đánh chết tiểu tử này.
- Tiểu tử này là để cho các ngươi thanh lý môn hộ hay để ta trực tiếp ra tay?

Hoàng Long chỉ vào Phong Tiếu Thiên nói.
Đường Vô Địch, Du Tề, Âu Dương Hải, Dương Chân, Nhậm Trung Thanh đều ngẩn ra, sau đó lửa giận bốc lên.
Âu Dương Hải quắc mắt, khuôn mặt đỏ bừng, đứng lên quát:
- Càn rỡ! To gan! Hoàng Long ngươi là trẻ nít chưa mọc lông, vậy mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, không biết chừng mực. Đừng tưởng rằng ngươi có thiên phú không tồi, đã nghĩ mình là Cường giả Thánh Vực. Mấy năm nay chúng ta để ngươi tùy ý tu luyện ở ngoài Học viện, ngươi nghĩ là chúng ta không giám trị ngươi?
Phản ứng của Dương Chân lại càng dữ dội;
- Phản! Phản rồi! Một đứa nít ranh lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy! Hôm nay không dạy dỗ ngươi đàng hoàng, ta không còn là Dương Chân nữa!
Dương Chân nói xong liền muốn ra tay.
Lúc này, Phong Tiếu Thiên vội đứng ra nói:
- Sư phụ, Dương Viện trưởng, hai vị có thân phận thế nào, cần gì phải vì một tiểu tử vô tri mà hạ thấp thân phận trực tiếp dạy dỗ hắn? Cứ để việc này cho đệ tử!
Nghe vậy, Âu Dương Hải và Du Chân liền ngồi xuống. Một Thánh Vực đi dạy dỗ một đứa trẻ con, nếu truyền ra ngoài thì quả là có chút mất thể diện, liền gật đầu đồng ý.
Nhậm Trung Thanh nói:
- Không cần nương tay, chỉ cần không chết.
Miệng Phong Tiếu Thiên ngoác ra đến tận mang tai, vội vàng nói:
- Vâng thưa Nhậm Viện trưởng. Xin sư phụ và các vị trưởng bối yên tâm.

Y nói xong, quay đầu nhìn Hoàng Long, cười nói:
- Hoàng sư đệ, nếu Phong sư huynh có ra tay nặng một chút, ngươi cũng đứng trách sư huynh.
Vẻ mặt Phong Tiếu Thiên vô cùng ngoan độc, đi về phía Hoàng Long.
- Hoàng sư đệ là nhân vật thiên tài trong ngàn năm qua của Học viện chúng ta, mấy năm nay chắc tiến bộ rất nhiều. Bây giờ sư huynh đến thỉnh giáo một chút thực lực của sư đệ.
Phong Tiếu Thiên vừa nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt hiện lên sát ý, một quyền đánh thẳng vào đầu Hoàng Long, kim quang đại thịnh.
Một quyền này là y đã tung đòn sát thủ.
Trước kia, y vẫn luôn tìm cơ hội để dạy dỗ tiểu tử này. Hiện tại danh chính ngôn thuận đánh chết tiểu tử này, cũng không ai có thể trách y được.
Dù sao đây cũng là ý đồ mấy người Âu Dương Hải. Trong lúc dạy dỗ có chút quá tay, vô tình làm chết người, cũng là chuyện bình thường.
Hoàng Long thấy vậy, chỉ cười lạnh.
Bây giờ Phong Tiếu Thiên là chiến sĩ Bát cấp (để nguyên theo nguyên tác, nhưng Học viện Thần Phong là học viện Ma pháp, sao lại có đệ tử là Chiến sĩ???), nếu một quyền này đánh trúng, sợ rằng đầu Hoàng Long sẽ vỡ ngay lập tức. Y nhìn thấy Hoàng Long vẫn đứng im ở đó, không tránh né còn cười lạnh, sát ý trong lòng càng tăng lên.
- Tiểu tử, ngươi đi chết đi!
Trong lòng Phong Tiếu Thiên hô lên.
Giải quyết tiểu tử này trước, sau này sẽ tìm cơ hội giết chết hai tiểu gia hỏa còn lại.

Có điều, một quyền mạnh mẽ của y đánh đến trước mặt Hoàng Long, hai mắt của hắn không kìm được mà trợn tròn lên. Tay phải của Hoàng Long nhẹ nhàng đưa lên, nắm chặt đầu quyền của y.
Đấu khí biến mất!
Y liền cảm thấy khí lực của cánh tay phải đã mất hết.
Hoàng Long nắm chặt đầu quyền, đẩy tay ra, một đạo lực lượng hủy diệt theo cánh tay phải của Phong Tiếu Thiên đi vào cơ thể, một âm thanh thảm thiết truyền khắp đại sảnh. Dưới ánh mắt kinh hãi của Phong Tiếu Thiên, tu vi của y đã bị Hoàng Long phế bỏ. Tay phải Hoàng Long vừa chuyển, lập tức có tiếng xương gãy vang lên, lại thêm một tiếng la hét truyền đi.
Hoàng Long giơ tay hút lấy Phong Tiếu Thiên đang nằm dưới đất.
- Vốn chỉ định phế ngươi, nhưng hiện tại…
Trong mắt Hoàng Long hiện ra sát ý nồng đậm.
Phong Tiếu Thiên cảm thấy tử thần ở bên cạnh, ánh mắt đầy sợ hãi, hai chân giãy dụa, cổ họng khàn khàn muốn phát ra tiếng kêu, nhưng đã bị Hoàng Long bóp lại.
- Chết!
Chữ “chết” vừa trừ trong miệng Hoàng Long bay ra, mọi người ở đại sảnh đều cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Năm người Đường Vô Địch không ngờ tình hình lại biến đổi mạnh mẽ như vậy. Hoàng Long phế bỏ Phong Tiếu Thiên, nắm cổ Phong Tiếu Thiên nhấc lên. Quá nhanh! Mọi người đều không kịp phản ứng, đều kinh ngạc đến ngây người. Thấy Hoàng Long còn muốn giết chết Phong Tiếu Thiên, Âu Dương Hải là người đầu tiên xuất thủ.
- Ngươi dám?
Phong Tiếu Thiên là đệ tử đắc ý của y, trong cơn giận dữ Âu Dương Hải gầm lên, một chưởng nhanh như tia chớp đánh tới Hoàng Long, khí tức Cường giả Thánh Vực tỏa ra.
Cho dù đánh chết Hoàng Long thì y cũng phải cứu được đệ tử đắc ý của mình.
Có điều, y đã chậm một bước. Hoàng Long khẽ bóp tay, một tiếng “rắc” vang lên, Phong Tiếu Thiên lập tức ngừng dãy dụa. Thấy Âu Dương Hải đánh tới, tay trái Hoàng Long vỗ ra một chưởng đón đỡ. Một tiếng sấm vang lên, từng đạo lôi quang hiện ra ở các lỗ chân lông trên cơ thể Hoàng Long.
Một tiếng nổ vang lên.

Đại sảnh lay động. Trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người Đường Vô Địch, Âu Dương Hải bay ngược về phía sau, đụng nát bàn hội nghị của đại sảnh, trực tiếp bay đến va vào bức tường ở phía sau cái bàn mới dừng lại.
Hoàng Long bay lên, đứng giữa không trung, khí thế không ngừng tỏa ra, lội trụ quanh xung quanh, ở bên trong lôi trụ, Thủy Hỏa Long ngưng tụ thành hình, gầm thét, long uy bay cao.
Mọi ngõ ngách trong Học viện Thần Phong đều nghe thấy tiếng Long ngâm vang trời. Mấy vạn thầy trò kinh hoàng nhìn về phía toà nhà hội nghị, ngơ ngác không biết có chuyện gì xảy ra.
- Thánh… Thánh Vực!
Đám người Đường Vô Địch ngẩng đầu nhìn Hoàng Long đứng giữa không trung, miệng há to, không nói thành lời.
Không thể tin được! Tuyệt đối khiếp sợ!
Làm sao có thể?
Hoàng Long ở trong mắt bọn họ còn là một đứa trẻ nhỏ, biến mất sáu năm, khi trở lại đã là Cường giả Thánh Vực.
Không sai, đúng là khí thế của Cường giả Thánh Vực. Có thể lăng không và đánh lui Thánh Vực Trung giai là Âu Dương Hải. Trong lòng mấy người Đường Vô Địch càng thêm kinh ngạc.
Cái này nói lên điều gì? Nói rõ là Hoàng Long không phải mới tiến vào Thánh Vực!
Thánh Vực Cao giai!
Mấy người Đường Vô Địch cảm thấy khiếp sợ, hơi thở dồn dập.
Mười lăm tuổi! Thánh Vực Cao giai mười lăm tuổi! Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thánh Vực Cao giai mười lăm tuổi! Đây là thần tích chưa từng có của Đại lục Hằng Nguyên.
Trong vạn năm qua, Cường giả Thánh Vực trẻ tuổi nhất của Đại lục Hằng Nguyên được ghi nhận lại là Đại Đế Lâm U Vô của Đế quốc U Vô vào sáu ngàn năm trước, đạt tới Thánh Vực lúc năm mươi tuổi.
Chuyện này thật sự khiến người ta không thể tin được, kinh ngạc đến mức mấy người Đường Vô Địch hoàn toàn quên mất chuyện Hoàng Long vừa mới giết chết Phong Tiếu Thiên.