“Người của Ai Lam gia tộc?!” Hoàng Long hỏi một cách ung dung.
“Hắc hắc, không sai!” Nạp Đa hả hê nhìn đối phương bằng vẻ mặt giễu cợt. Theo thường lệ, tiếp theo thì đối phương sẽ hoảng sợ đến biến sắc mặt, cả người run lên rồi bò đến quì mọp dưới chân mình để cầu xin tha thứ.
Những chuyện kiểu này hắn gặp quá nhiều rồi.
Một số tiểu gia tộc mới nổi thường tự cao tự đại nhưng khi nghe đến Ai Lam gia tộc thì liền sợ đến mức són ra quần.
Có điều hắn không ngờ đối phương lại không hành động như hắn dự liệu! Không hoảng sợ chút nào, lại càng không có vừa bò vừa quỳ cầu xin tha thứ, khuôn mặt vẫn bình tĩnh mà từ từ tiến tới, ánh mắt độc ác, toàn thân tràn ngập khí thế khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.
Nạp Đa run rẩy thối lui.
Uy Lâm đứng cạnh Nạp Đa quát lên đầy phẫn nộ: “Tiểu tử, không xem Ai Lam gia tộc ra gì! Thật muốn chết !” Dứt lời, Uy Lâm đấu khí ngập tràn, vận công đánh ra một chưởng gào thét khắp không gian.
Hoàng Long nhìn thẳng tới.
Uy Lâm chỉ thấy ánh mắt đối phương dướng như giống hai thanh kiếm sắc đâm vào lòng mình một cách tàn nhẫn, trong lòng cả kinh. Lúc này, Uy Lâm nhìn thấy tay phải đối phương vung lên. Vẫn đang kì quái thì bỗng toàn thân đau đớn nên không khỏi hét lên thê thảm. Y nhìn xuống, cả người từ trên xuống chỗ nào cũng có vô số kiếm khí xuyên qua thủng lỗ chỗ.
Một lúc sau, từ những vết kiếm bắn ra vô số vòi máu.
Máu tuôn trào như suối phun giữa rừng, thấp thoáng ẩn chứa một cơn mưa máu nho nhỏ.
Cơn mưa lả tả phủ xuống khắp nơi khiến lòng người kinh hãi, cảm thấy vô cùng quỉ dị.
Tiếp theo, Uy Lâm ngã xuống. Đến tận lúc đó, vẻ mặt hắn vẫn tràn đầy ngạc nhiên.
“Vô Hình Kiếm Khí”
Một trong các loại vô thượng thần thông của đạo pháp kiếm khí.
Vô Hình Kiếm Khí rất khó tu luyện nhưng đối với Hoàng Long, hắn chẳng qua chỉ thiếu hụt pháp lực để duy trì. Chỉ cần có cách bù đắp pháp lực, đạo pháp thần thông kiếp trước muốn thứ nào cũng có thể sử dụng dần dần.
Vô Hình Kiếm Khí khác với Huyền Thanh Đại Tự Tại Kiếm Khí, không được ngưng tụ bởi chân khí, mà chính là một thanh kiếm thật sự. Chỉ khi Uy Lâm ngã xuống rồi tắt thở, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, từng thanh kiếm xuất hiện cồng chéo chi chít lên nhau.
Đây chính là Vô Ảnh Kiếm, một loại kiếm pháp có thể dung nhập vào không gian thiên địa.
Sau khi những thanh vô ảnh kiếm xuất hiện thì lại biến mất khỏi không gian, ẩn vào thiên địa.
Những thanh vô ảnh kiếm này do Hoàng Long cực khổ luyện chế mấy ngày nay mới thành. Kể từ lúc chém giết ở hoàng cung đế quốc Long Ngữ, sau khi đã để lộ đôi chút thực lực nên Hoàng Long giờ đây không ngừng chuẩn bị để cố gắng tăng cường sức mạnh của mình.
Lấy thực lực xấp xỉ Thánh Vực đỉnh phong của Hoàng Long, khi phát động Vô Ảnh Kiếm thì dù là Thánh Vực cao cấp trong phạm vi mấy trăm trượng nếu không đề phòng, cũng chỉ một kích tất sát. Huống gì Uy Lâm chỉ là thánh vực trung giai!
Ngũ Phương Kỳ hộ thân, lại thêm Vô Ảnh Kiếm cộng với Ngũ Hành độn thuật, dù bị vài Thánh Vực cao giai vây công, Hoàng Long cũng không sợ hãi, thậm chí còn có khả năng đánh giết một trận. Đây chính là điểm mạnh của đạo pháp thần thông và pháp bảo.
Chỉ một kích Hoàng Long đã giết chết Uy Lâm, Chuyện này đã khiến người xem chung quanh trợn tròn mắt nhìn Uy Lâm ngã xuống đất không còn động đậy, không thể tin được.
Thật quá khó tin! Nếu không phải bọn họ quan sát tình tiết từ trước đến sau, sợ rằng còn tưởng là hai bên đang đùa giỡn.
Kinh ngạc! Tuyệt đối kinh ngạc!
Chung quanh có không ít người là cường giả cửu cấp. Bọn họ tất nhiên nhận ra Uy Lâm là cường giả Thánh Vực.
Thánh Vực! Cường giả thế lực đứng trên đỉnh đại lục Hằng Nguyên, đơn giản đã chết tốt như vậy!
Chẳng qua đối phương chỉ tiện tay vung lên, hơn nữa còn rất tùy ý giơ tay phải một cái thì đã bị người ta giết tươi mất rồi!
Một tràng huyên náo do tiếng kinh hô lẫn thanh âm do hít khí lạnh vào chợt vang lên.
Ai nấy kinh hãi nhìn Hoàng Long, một thanh niên trẻ tuổi.
Hoàng Long dường như không để ý đến nét mặt của mọi người xung quanh. Sau khi dùng Vô Hình Kiếm Khí giết chết Uy Lâm vẫn ung dung đi đến phía Nạp Đa.
Nạp Đa là đại thiếu chủ Ai Lam gia tộc, bình thường uy phong tám hướng và cao cao tại thượng hiện giờ có vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt dời khỏi thi thể Uy Lâm mà nhìn Hoàng Long đi tới, hoảng sợ muôn phần lùi về phía sau trong khi khóc rống lên nức nở : “Ngươi, ngươi đừng đến đây! Ta là đại thiểu chủ Ai Lam gia tộc!” Khi vội vã lui về phía sau, hai chân hắn cuống quít vấp vào nhau ngã nhào xuống đất, sau đó dùng sức lắc đầu liên tục, mặt mũi bê bết đầy sự kinh hoàng.
Lúc này, nhìn Hoàng Long chậm rãi đi đến dường như như ác ma đến từ địa ngục, một ác ma vô cùng khủng bố!
Hoàng Long khí thế tăng lên từng chút một, không ngừng phóng mạnh về phía đối phương.
Một tia lý trí lẫn ôm lòng cầu may trong tâm Nạp Đa cũng mất đi, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.
“Không được, ngươi đừng qua đây!”
Tiếng kêu này mang âm hưởng réo rắt thảm thiết. Nếu là người đứng xem không biết, còn tưởng rằng đang gặp chuyện hảo sự nam nữ gì đó rất thú vị.
Nạp Đa thật sự không chịu được cảm giác tử vong, sợ hãi quỳ bò lết tới: “Tiền bối, là ta… ta sai lầm rồi! Van xin người tha cái mạng chó này, thả cái mạng chó của ta đi! Ta ngàn ngàn lần không dám nữa!”
Mọi người vây quanh, nhìn Nạp Đa cầu xin tha thứ chẳng khác gì một con chó bèn không khỏi khinh bỉ.
Đây là đại thiếu chủ Ai Lam gia tộc?
Xem như thể diện của Ai Lam gia tộc đã mất hết .
Nạp Đa chắc hẳn chưa từng nghĩ đến kết quả như thế, mới vừa rồi hắn còn muốn đối phương quỳ mọp cầu xin hắn tha thứ. Hiện tại, mọi thứ đều ngược lại.
“A, đúng là Hoàng Long tiền bối?!” Đúng lúc này, trong đám người xem, một tên quý tộc của vương quốc Lục Thông nhận ra Hoàng Long ít khi lộ mặt trước mọi người, kêu lên với vẻ kinh nghi.
Hoàng Long tiền bối!
Người thanh niên này, là Hoàng Long tiền bối sao!
Điều này… Mọi người chung quanh náo động phát cuồng.
Mọi người vây quanh đều la hoảng lên. Ai nấy cũng kích động nhìn Hoàng Long với vẻ mặt sùng bái và kính sợ.
Thậm chí lại có không ít thiếu nữ quý tộc che miệng liếc hắn bằng ánh mắt đào hoa.
Nạp Đa lại càng kinh hoảng, hắn ngồi bệt ra đất, mặt mày xám xịt.
Hoàng Long tiền bối?!
Là người dẫn một nhóm ma sủng Thánh Vực tấn công thẳng đến hoàng cung đế quốc Long Ngữ, Hoàng Long tiền bối!
Cho dù hắn ngông cuồng tự cao đến đâu chăng nữa cũng không dám nói Ai Lam gia tộc mạnh hơn Đế quốc Long Ngữ được.
“Ngay cả đến Thái tử và Thái tử phi của đế quốc Long Ngữ mà người ta còn dám giết. Chỉ là ngươi, một đại thiếu chủ nho nho của Ai Lam gia tộc thì người ta phải để vào mắt à?” Trong lòng Nạp Đa dấy lên sự buồn nản lẫn thất vọng vô vàn mà thầm hối hận: “Tự dưng bản thân mình lại mọc ra một đôi mắt chó chọc đến một cường giả Thánh Vực tuyệt thế như vậy!”
Vốn lần này hắn phụng mệnh gia tộc đến đây tham gia buổi đấu giá, phải ghi nhớ lời răn của gia tộc là không nên gây chuyện thị phi. Nhưng hết lần này đến lần khác lại đụng phải nhị thúc Nạp Đặc, là người chú năm xưa bị phụ thân hãm hại trục xuất khỏi lãnh địa gia tộc.
Lúc này, đám thú nhân theo Nạp Đặc vốn khiếp sợ cũng dần phục hồi tinh thần.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân ra tay. Lần đầu tiên hắn thấy rõ thực lực kinh khủng của Hoàng Long.
Trong lòng Nạp Đặc dâng lên một sự kính sợ sâu sắc, đồng thời cũng cảm kích vô cùng, dù sao chuyện này cũng do hắn mà ra. Hiện giờ, bởi vì chuyện của mình mà chủ nhân đã kết thù oán với Ai Lam gia tộc.
“Chủ nhân!” Nạp Đặc tiến tới quỳ xuống, sắc mặt cung kính nói : “Nạp Đặc cúi xin chủ nhân tha cho hắn một mạng, có thể bỏ qua cho hắn lần này!”
Hoàng Long thoáng nhìn Nạp Đặc, tâm tư của Nạp Đặc tất nhiên hắn bết rõ. Một cường giả Thánh Vực của Ai Lam gia tộc bị mình giết chết, mặc dù có giận dến mấy nhưng cũng không dám náo loạn tìm mình báo thù. Nhưng Nạp Đa lại là Đại thiếu chủ của Ai Lam gia tộc, nếu như bị mình giất mất thì chỉ e rằng rất khó hòa giải, thậm chí còn dẫn đến khả năng không chết không thôi.
Giờ đây, bản thân mình vừa kết thù với Đế quốc Long Ngữ. Đương nhiên Nạp Đặc không hy vọng bản thân mình chính vì chuyện của hắn và phải đứng ở thế đối địch với Ai Lam gia tộc.