Hoàng Lịch Sư

Chương 71: THƯỢNG TỴ (5)




Sơ Tam sinh ra vào trăm năm trước, cũng giống như rất nhiều lịch thần khác, từ bé cậu đã có cái tên bình thường đến mức trong lịch có ít nhất 12 lịch thần đều có, điểm khác nhau chẳng qua chỉ như người này tên Vương Tiểu Minh, người kia tên Lý Hiểu Minh, lịch thần này là mùng 3 tháng 1 thì lịch thần kia là mùng 3 tháng 3.

Chính vì điểm này, Sơ Tam vẫn luôn sống an phận lại cẩn thận, cậu thấy rằng mình nên làm một sự tồn tại không phiền hà đến người khác. Bất kể năm tháng trôi qua ra sao, thời gian diễn biến thế nào, bảo vệ ngày của mình chính là trách nhiệm cậu phải dốc sức hoàn thành, dù cậu biết rõ năng lực của mình có hạn, nhưng chỉ cần cậu có thể làm thì cậu nhất định sẽ làm. Còn về tiền thân của thể xác này, Sơ Tam trái lại không để ý nhiều như thế.

Tiêu Nam Chúc bảo trước đây cậu là Thượng Tỵ quân vô song, là Tết con người cao quý, được trời ưu ái, nhưng Sơ Tam của hiện tại chỉ là một lịch thần áo vải mờ nhạt, đầu óc thậm chí ngay cả tí ti ký ức của quá khứ cũng không có. Về điểm này, Sơ Tam quả thực cũng cảm thấy xấu hổ, bởi lẽ cậu cảm thấy người vụng về như mình sao có thể gánh nổi tên tuổi vang dội đến thế cơ chứ, rồi cậu cũng chẳng dám nghĩ nhiều về Thượng Tỵ quân xa không với tới kia. Nhưng lúc cậu bị ép phải sang bảo vệ cậu nhóc Lạc Bắc này vì Tiêu Nam Chúc cố ý ra lệnh, thì Sơ Tam lại nảy sinh chút ít khó chịu và bất đắc dĩ khi nghe thấy câu hỏi của cậu nhóc ấy.

Bố Lạc Bắc chết thật rồi, việc này không thể nghi ngờ. Sinh mệnh phàm nhân ngắn ngủi yếu ớt thế đấy, dù là thần minh cũng không thể cứu được. Từ bé Sơ Tam đã không biết gạt người, mồm cũng rất vụng, hơn nữa vị lịch thần này cứ bị cảm động lây bởi khổ nạn của phàm nhân suốt. Trước đây lúc còn lẽo đẽo phía sau bà nội của Tiêu Nam Chúc để công tác, cậu rất thường bị những chuyện thế này ảnh hưởng tâm trạng làm việc.

Bà nội Tiêu Như Hoa chỉ nói tâm cậu quá thiện, tay cũng quá mềm, trong bụng chứa toàn lòng cảm thông dùng chả hết, lúc đó Sơ Tam nghe xong cảm thấy khó mà đáp lời, bây giờ tất nhiên cũng như vậy. Cậu rất muốn nói với Lạc Bắc đây không phải sự thật, đây là những kẻ xấu cố ý gạt người, nhưng lời đến miệng vẫn nuốt trở xuống. Dẫu sao lời nói dối rồi sẽ có một ngày bị vạch trần, dù cho hiện tại giấu được Lạc Bắc thì cũng có nghĩ lý gì đâu. Lạc Bắc hãy còn thút thít nhác thấy dáng vẻ cảm xúc thế nào cũng viết hết lên mặt của anh trai ngốc nghếch này, nháy mắt hai giọt nước mắt liền rơi xuống.

"Là do những kẻ xấu kìa làm à! Phải không!"

Lạc Bắc siết chặt quả đấm, cả người giận đến phát run, thanh âm run rẩy lên tiếng, cùng lúc đó vẫn lôi chặt góc áo Sơ Tam. Rõ ràng cậu còn nhỏ như vậy mà đã hiểu được mùi vị của hận thù. Sơ Tam vừa nghe lời này liền ngồi xổm xuống bụm kín miệng đứa nhỏ này, kinh hồn bạt vía nhìn giáp bốn phía, sau đó nói lãng sang chuyện khác mặc dù trong lòng vẫn không hiểu vì sao mình lại hốt hoảng.

"Hay là chúng ta sang bên cạnh chờ mẹ ngươi đi..."

Nói đoạn, Sơ Tam lòng bàn tay đổ mồ hôi kéo tay Lạc Bắc, Lạc Bắc chợt dùng sức vung ra, dáng vẻ cắn môi run rẩy không muốn đếm xỉa tới cậu. Sơ Tam biết cậu bé này bây giờ chắc chắn không nghe lọt lời mình, chỉ có thể vụng về dụ dỗ cậu không ngừng. Mắt thấy dáng vẻ không muốn phối hợp của Lạc Bắc, Sơ Tam mặt mũi trắng bệch chỉ có thể sờ sờ túi áo tìm điện thoại di động Tiêu Nam Chúc đưa cho.

"Lịch sư, Lạc Bắc không nghe lời ta, hu hu /(tot)/"

Sơ Tam lạch cà lạch cạch gửi tin nhắn, Tiêu Nam Chúc trả lời "Ồ, Trương Lệ còn đang chọn rau á, cậu đợi chút nhá" rồi bơ đẹp cậu luôn. Sơ Tam thấy thế đau đầu xoa xoa cái trán mềm mại, nhưng vào khoảnh khắc cậu chống đầu gối khom lưng nói chuyện với Lạc Bắc, cậu lại bỗng ngửi được mùi hương sai sai trong không khí.

Mùi bẩn thối của tai họa cho dù cách xa ngàn cây số thì vẫn cực kỳ nhạy cảm với nhóm lịch thần, tuy thần lực Sơ Tam yếu ớt, nhưng tí bản lĩnh này thì vẫn có. Giờ khắc này cậu đang ở trong chợ nông sản nội thành cũ kỹ, xung quanh toàn các dì các cô xách giỏ rau đi tới đi lui. Tiêu Nam Chúc đã vào được một lúc, có lẽ là theo chân Trương Lệ nên chưa thể ra. Trên đường đến Tiêu Nam Chúc đã phân tích tình hình trước mắt một chút, mấy hôm này họ cần phải theo sát mẹ con Trương Lệ, phải sát đến mức không để cho bọn phần tử tội phạm chui vào kẽ hở, nhưng kể từ lúc nãy Sơ Tam đã cảm nhận được luồng hơi thở bất thường đang đến gần hai người. Ngay lúc cậu xách balo hộ Lạc Bắc toan dụ cậu bé sang quầy quà vặt bên cạnh chờ một lát, thì Sơ Tam bỗng nghe thấy tiếng còi chói tay vang lên ngoài cổng chợ.

Sơ Tam cả kinh, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, trong tầm mắt, một chiếc xe không biển số đang lao xuống thần tốc từ dốc vào cổng chợ, mấy sạp rau bên cạnh đều bị lật tung hết cả. Vì may mắn đứng ngay góc chết, nên Sơ Tam kéo theo Lạc Bắc cũng chẳng có chỗ để né, nếu mà là lịch thần khác chắc còn có thể chính diện lật tung cái xe này lên, nhưng Sơ Tam thì sao gom nổi thần lực mạnh thế chứ, chỉ có thể đứng đực ra đó, chân cũng nhũn cả. Mắt thấy chiếc xe không trông rõ người lái là ai lao đến mình thẳng tăm tắp, Sơ Tam sắc mặt tái mét đẩy Lạc Bắc sang một bên, còn mình bị xe thô bạo tông bay.

"Má ơi! ! Kia kia! ! Tông trúng người rồi! ! !"

Cơ thể của thanh niên gầy yếu bị nện mạnh vào đỡ va ô tô phát ra tiếng gãy xương răng rắc đáng sợ, Sơ Tam cau mày, chỉ cảm nhận được đau đớn khắp cơ thể người giấy của mình. Lạc Bắc bị đẩy ra ngã ngồi xuống đất hoảng sợ nhìn Sơ Tam máu me khắp người nằm dài trên đường, các chủ sạp rau chứng kiến sự kiện này đều bị dọa đến hét toáng lên. Sơ Tam run rẩy thân mình muốn đứng dậy, Lạc Bắc thấy vậy thất kinh toan chạy lại đỡ, nhưng vào đúng lúc này, cửa xe của chiếc ô tô gây chuyện kia chợt mở, sau đó một tên đàn ông mặc áo khoác da chạy nhanh ra bế Lạc Bắc lên.

"Mấy người là ai! ! Mấy người là ai! ! ! Cứu mạng! ! !"

Lạc Bắc sợ tái mặt đứng dậy định chạy, tên đàn ông kia đã che miệng cậu cứng rắn tha cậu lên xe. Chủ sạp và cô dì bên cạnh bị vây trong hỗn loạn, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay khi Lạc Bắc sắp bị tên đàn ông xa lạ mang đi, Sơ Tam chợt giãy giụa hô to một tiếng rồi ôm lấy chân tên đàn ông toàn thân tràn ngập sát khí ấy.

"Ngươi thả thằng bé ra! ! Thả ra! ! Thả ra! ! Á! !"

Sơ Tam bình thường nhát gan sợ chuyện lúc này trông như một chú thỏ mắt đỏ cả lên vì cáu, rõ ràng khắp người cậu đều là vết thương, nhưng vẫn muốn dốc hết sức bảo vệ Lạc Bắc, cậu không muốn Tiêu Nam Chúc mất mặt, cũng không muốn Lạc Bắc bị những kẻ xấu làm hại. Song, tên đàn ông vẻ mặt hung ác kia lại nhấc chân đá vào lồng ngực cậu một cước, thấy Sơ Tam tay trói gà không chặt ngã sang một bên thì lại giẫm lên lồng ngực cậu ấn nghiền một hồi.

"Quỷ thần thiên địa ơi! ! Hắn ta muốn gϊếŧ người! ! Báo cảnh sát mau! ! Báo cảnh sát mau lên! ! Thả thằng bé kia ra! ! ! Anh điên rồi sao! !"

Có lẽ do cảnh tượng gã đàn ông đánh đập Sơ Tam quả thực quá đáng sợ, nên không ít người ban đầu còn tưởng tai nạn giao thông đơn giản bây giờ đã tỉnh táo lại, rất nhiều bác gái và cô dì trực tiếp xông lên muốn kéo gã kia ra, một vài người tốt bụng còn định thuận thế đỡ Sơ Tam dậy. Nhưng điệu bộ như khùng như điên của gã đàn ông quả thực rất đáng sợ, trong lúc nhất thời không ai dám khinh suất. Mà mắt thấy càng lúc càng nhiều người, sắc mặt của gã đàn ông vốn muốn chuồn lẹ kia lập tức khó coi.

"Mẹ nó cút hết! ! Ai tới tao gϊếŧ kẻ đó! ! Có nghe thấy không! ! !"

Rồi đột nhiên, gã móc một khẩu súng ra khỏi túi, chỉa vào huyệt thái dương của Lạc Bắc. Mọi người xung quanh vừa thấy cái thứ mới được móc ra thì hét toáng lên, tên đàn ông theo đuôi mẹ con Trương Lệ đã ba ngày kia thấy vậy nở nụ cười quái gở, dáng vẻ đếch sợ trời đếch sợ đất ghìm chặt cổ Lạc Bắc, tiện thể liếc nhìn Sơ Tam bị gã giẫm trên mặt đất tựa như uy hiếp.

"Mày là đứa được đám cớm kia phái tới chứ gì! Ha ha ha phế vật! ! Đều là một đám phế vật! ! Tao không chỉ muốn gϊếŧ thằng cớm chết tiệt Lạc Đình kia, tao còn muốn gϊếŧ ả đàn bà của nó, gϊếŧ con trai của nó, tuyệt cả hậu nhà nó! ! Mẹ nó mày nhìn cái đức hạnh của bọn cảnh sát chó chúng mày đi! ! Gϊếŧ! Gϊếŧ sạch chúng mày! ! Tụi bây báo cảnh sát mau lên! ! Tao muốn cho cảnh sát tới đây xem ha ha! ! Gϊếŧ! !"

Rống to với dáng vẻ tinh thần cực không bình thường, trong ánh mắt, miệng mũi và lỗ tai của gã đàn ông gầy còm không ngừng toát ra sương mù đen đỏ, trên cánh tay cũng chằng chịt lỗ kim. Vì hút chích và buôn ma túy trong thời gian dài, cộng thêm tội gϊếŧ người trên thân, nên người gã đã bị tai họa và ác niệm cuốn lấy, không còn ngày thoát thân. Những lời này của gã vốn được nói ra trong tình huống trạng thái tinh thần cực không ổn định, nhưng quần chúng vây xem chung quanh nghe xong vẫn khiếp sợ trong lòng, dường như họ khó mà tin nổi vụ án tên côn đồ tập kích cảnh sát lại đang diễn ra trước mắt mình. Khi tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ có Lạc Bắc bị bóp chặt cổ phát ra tiếng khóc thảm thiết. Gã đàn ông còn đang dùng chân giẫm đầu Sơ Tam không ngừng, đột nhiên, một bà lão tóc trắng xóa đỏ bừng hai mắt hô to.

"Cầm thú! ! Cầm thú! !"

Bà lão run run vừa khóc vừa nhìn Lạc Bắc và Sơ Tam đang bị uy hiếp, trên gương mặt già yếu tái nhợt thấm đẫm nước mắt. Rõ ràng bà cũng đang sợ chết khiếp vì những cử chỉ tàn bạo của tên hung đồ, thế mà dưới căm phẫm cực độ vẫn cắn răng thốt ra lời như vậy. Sơ Tam nghe vậy kinh ngạc nhìn nhân loại lớn tuổi hoàn toàn xa lạ, nhất thời càng không rõ cảm xúc chua xót lại phức tạp trong lòng này là gì. Cậu bắt đầu căm ghét mình vô năng, căm ghét mình vô dụng, cậu cảm thấy thần minh như mình quả đúng là trò cười lớn. Mà đúng lúc này, cậu lại thấy bà lão ấy xách chiếc túi bảo vệ môi trường đơn sơ bước ra, vừa lau mắt vừa nói với tên hung đồ.

"Mày... mày thả hai đứa nhỏ kia ra... Tao cho mày bắt... mạng của bà lão này không đáng giá, mày thấy được không..."

Lời của bà lão khiến sắc mặt những người còn lại đều thay đổi, họ muốn kéo bà lão lại tránh cho bà kích động, nhưng bà đã tiến lên một bước. Gã hung đồ thấy thế, mặt mày lập tức dữ dợn, nâng súng trong tay lên, nhưng ngay lúc này, gã lại phát ra tiếng thở quỷ dị.

Cơn nghiện tái phát làm gã co giật run rẩy hai tay, hai mắt gã không ngừng lật lên trên, tròng trắng mắt vằn vện tia máu, khóe miệng cũng bắt đầu chảy ra nước bọt gớm ghiếc. Sơ Tam cảm nhận được rất rõ tia sức sống thuộc về nhân loại cuối cùng đang dần biến mất khỏi người tên đàn ông này. Ngay lúc tà khí đáng sợ tràn ngập hoàn toàn người gã, khiến gã cười gằn nâng súng nhắm ngay bà lão nọ muốn bóp cò, thì Sơ Tam nãy giờ bị thương nặng, hồn giấy vàng tổn hại non nửa bỗng không biết lấy đâu ra sức lực, túm lấy nòng súng của tên đàn ông.

Sau một tiếng súng khiến sắc mặt người người xung quanh tái mét, Sơ Tam phát ra tiếng nghẹn ngào cực kỳ đau đớn. Lạc Bắc cách Sơ Tam rất gần, nên chỉ thấy lồng ngực cậu bắt đầu bùng nở một đóa hoa máu. Tiếng súng vang dội cùng với tiếng khóc thất thanh của Lạc Bắc cuối cùng cũng khiến Tiêu Nam Chúc đang ở trong chợ chạy vọt ra. Mắt thấy dáng vẻ thê thảm nằm ngã vào vũng máu của lịch thần nhà mình, còn đại tà vật đã mất đi nhân hồn vẫn ở đó gào thét điên loạn, sắc mặt Tiêu Nam Chúc lập tức thay đổi.

"Sơ Tam! !"

Tay run cầm cập đẩy đám người ra, Tiêu Nam Chúc đanh mặt muốn đi lên xé xác cái thứ tự tìm đường chết kia, anh cáu đến mức vứt luôn cả thuốc, trong lòng hối hận ban nãy đã bỏ Sơ Tam ở ngoài. Lúc này, mọi người xung quanh đều báo cảnh sát, gọi 120, Trương Lệ cùng chạy đến cũng bị dọa mất mật. Song, Tiêu Nam Chúc còn chưa kịp đến gần Sơ Tam và tà vật kia, thì anh đã cảm nhận được một luồng hơi thở bất thường trong không khí. Mắt thấy bóng dáng gầy yếu bị trúng một phát súng kia đang cựa quậy run rẩy đứng lên, Tiêu Nam Chúc chần chờ dừng cước bộ, vào giây tiếp theo lại cảm nhận được luồng khí phúc trạch thuần khiết túa ra từ miệng vết thương trên người Sơ Tam.

Thượng Tỵ vì người mà sinh, bởi người mà chết.

Ngày trước, sự thất vọng với loài người khiến cậu mất đi thân phận thần minh, song, hiện giờ thức tỉnh, phục hồi cũng khiến cậu có lại lòng bảo vệ người khác một lần nữa.

Cho dù đã quên tất thảy, cậu vẫn một lòng hướng về nhân gian phồn hoa tốt đẹp. Đó là cảnh tượng cậu trông thấy được mỗi khi ở trên tờ lịch nhìn ngóng ra ngoài, dù cậu có quên mất mình tên gì, thì cũng vẫn còn khắc ghi...

"Ta thích con người, rất thích... Vì họ có vui giận, biết tình cảm, mẹ con, tri kỷ, anh em, bạn bè đều thật lòng thật dạ. Ta đã từng quên hết tục danh của mình, vì ta cho rằng họ... không bao giờ nhớ tới ra nữa... Nhưng giờ đây ta đã rõ, việc đó không... sao cả, thật sự không sao cả..."

Khóe môi phiếm trắng nhuốm máu dần dần xuất hiện một nụ cười, vệt máu màu đỏ điểm xuyến trên đuôi lông mày của thanh niên tựa như nốt ruồi được chấm phá phong lưu. Bổ thiên thần thạch ẩn sâu dưới mã ngoài tầm thường cuối cùng cũng đợi được thời cơ tốt nhất để thấy lại ánh mặt trời lần thứ hai, hồn phách rách nát cũng về lại cơ thể Sơ Tam vào khoảnh khắc cậu hồi phục trí nhớ. Sau khi bẻ gãy cánh tay của tên tai họa cả gan làm loạn này ngon ơ, cậu tàn nhẫn giẫm lên đầu gã, rồi ôm Lạc Bắc khóc đỏ cả mắt vào trong ngực an ủi chốc lát với vẻ mặt uể oải, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Nam Chúc vẻ mặt kinh ngạc, tủi thân oán trách một câu.

"Lịch sư, sao ngài lâu thế mới ra ngoài hả, làm... làm ta sợ muốn chết... ╥﹏╥"

Tiêu Nam Chúc: "..."

----------------------------------------------------

Wattpad: https://truyenwiki1.com/tac-gia/xiaolongbaooo

Wordpress: https://xiaolongbao14.wordpress.com