“Có thật không?” Ta nhướng nhướng mày không tin cho lắm. Từ nhỏ sư phụ đã nói là ta rất béo, luôn bảo ta chạy vòng quanh núi để rèn luyện thân thể.Nhưng chính là càng chạy nhiều ta càng ăn nhiều. Đến bây giờ ngay cả đi ta còn lười, rõ ràng là trực tiếp lăn luôn, tốc độ so với chạy còn muốn nhanh hơn a. (đọc đoạn này mém nữa ta lăn ra cười theo ngươi a~Ôi đau cả bụng XD)
“Đương nhiên rồi. Ngươi cũng có chỗ đáng yêu của mình mà.” Nói xong hắn bế ta ra khỏi giường, cũng không biết từ lúc nào hắn đã biến ta trở lại nhân thân. (Ra thế, ra là chàng biến cho bé)
“Ngươi muốn làm gì?” Ta kinh hô một tiếng, đột nhiên biến lại thành người, lại còn lơ lửng trên không, ta sợ hãi ôm chặt lấy cổ hắn.
“Đừng khẩn trương, ta chỉ muốn đem ngươi lại trước gương thôi.” Hắn bế ta lại bàn trang điểm, nhẹ nhàng đặt ta ngồi trước gương.
“Ngươi nhìn kĩ người trong gương đi, phải xem cho cẩn thận đấy.” Hắn nâng mặt ta lên đối diện với tấm gương.Đầu ngón tay hắn tựa ngòi bút lướt theo bóng dáng trong gương kia họa nên một thân ảnh. Theo đường họa của hắn, ta nhìn lại chính mình trong đó,nguyên lai ta có gương mặt tròn tròn như trăng rằm tháng tám, đôi mắt to, ánh nhìn lấp lánh cả bầu trời sao, thật là đáng yêu a, khiến cho người khác cảm thấy rất thích. Giờ thì ta đã hiểu tại sao khi gặp ta hắn liến niết mặt ta, thì ra làvì gương mặt ta thật sự rất giống với cái bánh bao thịt a. (Ôi Ôi cái bụng ta ~ XD, thằng nhỏ nó tự sướng kìa)
“Ta cũng muốn niết mặt ngươi.” Thật không công bằng, ta cũng phải niết mặt hắn chứ.
“Ha ha.” Hoá ra niết mặt hắn lại vui như vậy. Hắn bị ta làm cho gương mặt méo mó giống như quái vật ấy, nhưng hắn cơ bản đã là quái vật rồi.
“Tiểu quỷ bướng bỉnh.” Hắn lấy tay bóp mũi ta, ta liền dùng hai tay niết mặt hắn. Chúng ta cứ như vậy mà rà qua soát lại, cười ngất ngư, không khí vô cùng vui vẻ.
“Phanh!” Một tiếng nổ lớn, gió xoáy thổi tung cửa phòng. Khi cơn lốc dừng lại thì một thân bạch y bỗng từ đâu xuất hiện.
“Bạch Hổ ca ca.” Thanh âm nũng nịu vang lên trong phòng chúng ta, khiến ta không kiềm được mà rùng mình một cái.
“Ngươi tới đây làm gì?” Hắn trừng mắt xem xét nữ nhân kiều mị kia. Ta cảm thấy giữa họ có điều gì đó khác lạ.
“Bạch Hổ ca ca, ngươi thật là vô lương tâm a, nhanh như vậy đã quên mất người ta rồi.” Bạch y nữ nhân sải bước, uốn éo chiếc eo thon nhỏ bổ nhào vào lòng Bạch đại ca mà làm nũng.
“Ngươi tránh ra đi, có gì to tát đâu mà làm bộ dạng như vậy.” Bạch đại ca sắc mặt tái nhợt, trên đầu từng giọt từng giọt mồ hôi vĩ đại rơi xuống trước ngực nữ nhân kia.
“Bạch Hổ ca ca, ta nhớ ngươi lắm a.” Mắt ta mở trừng trừng nhìn cô ả. Đồ lẳng lơ, dám hôn Bạch đại ca của ta. Nàng vừa bước vào cửa liền xem nhẹ sự tồn tại của ta, dù ta nhỏ bé nhưng cũng được Bạch đại ca chính miệng thừa nhận ta là nương tử của hắn. Nàng dựa vào cái gì mà dám giở thò thân mật với hắn trước mặt ta. Thật là đáng ghét mà! Trong lòng ta trào lên một cảm giác cực kì khó chịu.
“Tiểu Kim, đừng hiểu lầm, nàng là biểu muội của ta.” Bạch đại ca sắc mặt ngày càng tái nhợt, nhanh chóng vùng thoát khỏi yêu nữ đó. Trong lòng ta nữ nhân này chính là yêu quái, dám quyến rũ Bạch đại ca của ta.
“Cái gì là biểu muội. Ta đấy chính là vị hôn thê của hắn. Bọn ta đã đính hôn rồi.” Yêu nữ dùng ánh mắt kiều mị liếc ta một cái, hàm ý bảo ta không nên xuất hiện ở đây. Ta thật hận đến nỗi muốn biến trở lại nguyên hình, phóng tới móc mắt ả ra. Nhưng chỉ vì Bạch đại ca đang ở đây nên ta không làm được.
“Kia là do ngươi tự mình suy tâm vọng tưởng, nương tử của ta chỉ có hắn thôi.” Bạch đại ca lách mình né tránh cái ôm đầy yêu thương nhung nhớ của ảyêu nữ kia, lấy tay ôm chặt ta từ phía sau.
“Ngươi là nữ nhân sao?” Yêu nữ không tỏ ra giận dữ, mở miệng hỏi, đồng thời quan sát ta từ đầu tới chân.
“Không phải.” Ta thành thật lắc đầu, sư phụ đã dạy ta không được nói dối.
“Vậy ngươi là hổ sao?”
“Không phải.” Cái này chắc chắn không phải. Ta là Hoàng Kim Thử a.
“Ngươi vừa không phải nữ nhân, vừa không phải hổ, dựa vào cái gì mà làm nương tử của hắn? Ta đấy chính là Tuyết hổ, cùng Bạch hổ ca ca là trời sinh một đôi a.” Yêu nữ vỗ vỗ cái bàn trừng mắt nhìn ta.
“Ta…ta…” Ta không thể phản bác. Những lời ả nói đều là sự thật.
“Câm miệng, ta nói cho ngươi biết, chỉ có hắn mới là nương tử của ta. Ngươi cút mau!” Bạch Hổ vẻ mặt băng lãnh khẽ nhíu mày, không khách khí mà ra lệnh đuổi ả đi.
“Ta không đi ngươi làm gì ta?” Yêu nữ quắc mắt, nhìn ta trợn trừng.Thật sự là một con hổ cái a.
Ngươi không đi thì ta đánh.” Bạch đại ca tức giận, vung tay chuẩn bị đánh xuống.
“Ngươi có gan thì cứ đánh.” Yêu nữ cố ý ngẩng mặt lên. “Ngươi đừng quên, hôn sự của chúng ta là do Ngọc Đế đích thân làm chủ.”
“Ngươi…ngươi…” Bạch đại ca bất đắc dĩ thu tay về, thở dài một tiếng.
“Bạch đại ca, những lời nàng ta nói là thật sao?” Trong lòng ta bỗng dâng lên một trận đau nhói. Ta chưa bao giờ nếm qua một cảm giác nào như vậy trước đây, y như bị người ta cầm dao từng nhát từng nhát đâm vào tim, đau không thể tả. Nguyên lai hắn đã có một hôn sự mĩ mãn như vậy rồi, hà cớ gì đối với ta còn dây dưa không rõ ràng? Vì cớ gì khiến ta yêu thích hắn như vậy rồi lại nhẫn tâm giáng xuống ta một đòn sét đánh đau đớn nhường này.
Bạch đại ca cúi đầu, vẻ mặt âm hối. Nhìn vào mắt hắn, ta hiểu đó là sự thật. Lòng ta tan nát, tựa hồ đã mất đi nhịp đập của trái tim.(úi umma Boo ơi, sao cái con chuột này nó sến thế)
“Chuyện này còn phải hỏi sao, sự thật đã bày ra trước mắt, ngươi biết điều thì cút đi.” Yêu nữ sợ ta không chịu đi, liền dùng những lời độc địa khích tướng ta.
“Tiểu Kim, không được đi!” Bạch đại ca ngẩng đầu, hai tay ôm chặt lấy ta, ánh mắt đau thương van nài ta đừng thoát ly nơi này.
“Yên tâm, ta không đi đâu hết. Yêu nữ đó đừng hòng dùng quỷ kế lừa ta rời khỏi ngươi.” Ta chọn ái nhân đâu cần phải để tâm đến bạch y yêu nữ đó, chỉ vài lời nói mà muốn ta ly khai nơi này hả, ta không ngốc thế đâu. Bạch đại ca tốt với ta như vậy, cho ta ăn toàn cao lương mỹ vị, hơn nữa ánh mắt hắn tha thiết như thế, ngu cũng biết hắn thật chung tình với ta a. Ta cóc cần biết là Thiên Vương lão tử hay Ngọc Hoàng đại đế, chỉ cần ta muốn thì tuyệt đối không buông tay.
“Như vậy là tốt rồi.” Hắn nhất thời cao hứng ôm lấy ta xoay vòng vòng, sắc mặt cũng đã hồng nhuận đi không ít, một chút cũng không tái nhợt như lúc nãy.
“Chóng mặt, chóng mặt a….” Hắn cứ xoay liên tục, ta không bị yêu nữ kia làm cho khốn đốn thì cũng bị hắn làm cho say xẩm mặt mày.
“Đến đây, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.” Hắn xem ta như trân bảo, cẩn thận đặt ta xuống giường, mỉm cười vuốt vuốt đầu ta.
“Ai, có người chính là nhìn không được, ăn cũng không xong.” Nhìn yêu nữ mặt mày tái xanh, ta không khỏi thoả mãn trong lòng. Nguyên lai ở cạnh Bạch đại ca so với được ăn mĩ vị còn vui hơn nhiều, hảo a, hảo a, ta rất thích.
“Hừ, các ngươi chờ đó!” Yêu nữ không chịu nổi kích động, tông cửa chạy ra ngoài.
“Nàng ta cuối cùng cũng chịu đi.” Nhìn thấy con hổ cái đã đi khỏi, hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Hãy nói thật đi, ngươi cùng nàng ta chung quy là như thế nào?” Ta ngoài mặt tỏ ra kiên cường, nhưng kì thực trong lòng rất rối loạn, vừa rồi cũng chỉ là làm dáng chọc cho ả tức khí bỏ đi thôi. Hiện giờ chỉ còn lại ta và hắn, đương nhiên phải làm rõ mọi chuyện.
“Nàng ta thật sự là biểu muội của ta. Trước đây ta cũng hay cùng nàng ấy du sơn ngoạn thuỷ. Một lần, Ngọc Đế thấy chúng ta thanh mai trúc mã, tình cảm thân thiết liền chỉ phúc giao hôn. Vốn là qua năm này ta sẽ cùng nàng thành thân, nhưng ta lại gặp được ngươi. Tiểu Kim, ta thề tuyệt đối sẽ không lấy nàng ta.” Hắn giơ tay ra thề, ta nhanh chóng kéo tay hắn lại. Thân làThần Quân thìkhông được tuỳ tiện thề thốt, nếu đã thề mà dám làm trái thì sẽ bị thiên phạt nặng lắm đó.
“Ta tin lời ngươi, nhưng hôn sự của ngươi là do Ngọc Đế chỉ định mà.” Ta không lạc quan như hắn, lời của Ngọc Đế là tuyệt đối không thể bất tuân. Đừng tưởng ta chỉ biết ăn, gặp những vấn đề trọng đại ta đều suy nghĩ rất cặn kẽ a.
“Ngày mai ta sẽ thượng tấu Ngọc Đế, thỉnh người cho ta huỷ bỏ hôn ước với nàng.” Hắn hôn nhẹ tay ta, gắt gao ôm chặt lấy ta. Xem ra hắn đã hạ quyết tâm phải giải quyết cho được chuyện này.