“Lạc, lạc,lạc…” Trong phòng chỉ còn tiếng gặm đồ ăn của ta. Kỳ thực ta đối với hắn cũng có một chút cảm động. Vì sợ ta bị cảm mà đem bộ lông ướt đẫm nước mắt của ta thổi cho khô, thật là cẩn thận a. Xem ra hắn cũng không tồi tệ lắm, khiến cho ta từ bỏ ý định rời khỏi nơi này.
“Chân gà mà ngươi thích đến rồi đây.” Hắn hét to một tiếng rồi bước vào, thật giống y hệt một tên tiểu nhị. Xem bộ tâm tình hắn hiện giờ rất sảng khoái.
“Chân gà của ta.” Ta buông vội quả hạch trong tay, nhanh chóng tiến tới, nghĩ rằng sẽ nhảy ngay lên bàn, kết quả hụt chân suýt rơi xuống đất, cũng may thân thủ hắn mau lẹ chụp được, nếu không ta đã suất chó khẳng thỉ*.
“Chậm đã, ngươi muốn ăn chân gà thì phải hôn ta một cái.” Hắn đem ta đặt trên bàn, cầm cái chân gà huơ huơ trước mặt ta.
“Được thôi!” Bất quá là hôn một cái,cũng không chết ai, ta bay nhanh đến chỗ hắn hôn một cái, rồi chuẩn bị hướng đến chân gà cắn một cái thì cạp ngay khoảng không.
“Không đúng, không đúng, phải là nơi này.” Hắn không hài lòng, chỉ chỉ ngay cái miệng.
“Ta mặc kệ!” Mặt ta nóng lên, lần trước vì say rượu nên mới hôn hắn, lần này dù là vì cái gì ta cũng quyết không hôn.
“Vậy ta tịch thu cái chân gà này.” Chân gà cư nhiên biến mất trước mặt ta, lòng ta đau đến nói không nên lời.
“Đưa chân gà cho ta.” Hoàn hảo ngay lúc chân gà hắn còn cầm trên tay, ta liều lĩnh bay đến đưa răng cắn chặt.
“Di, không đúng, trong miệng sao có mùi tanh, lại còn trơn nhớt.” Ta cắn lấy cái nữa, răng nanh cắm sâu vào cái gì đó, mở mắt ra…Không tốt rồi, cái ta cắn không phải chân gà mà là ngón tay của hắn, hơn nữa hiện giờ nó đang chảy rất nhiều máu, máu theo tay hắn mà chảy cả vào miệng ta. Khẳng định lúc nãy hắn đem cái chân gà biến mất nên ta mới cắn nhầm vào ngón tay hắn.
“Ngươi……..ngươi có đau không?” Cả người ta nhũn ra, trên người ta răng chính là vũ khí tấn công sắc bén nhất. Lần này thì thảm rồi, tám phần hắn sẽ biến ta thành bữa điểm tâm khuya.
“Không đau, nhưng đại nha của ngươi có sao không?” Hắn chẳng những không trách ta mà ngược lại còn dùng bàn tay không bị thương kiểm tra đại nha cho ta. Thật là ôn nhu a !! Hắn nửa điểm cũng không giống bộ dạng đáng sợ của ngày hôm qua.
“Thực xin lỗi !” Nước mắt thiếu chút nữa là chảy ra, ta nhanh chóng biến lại thành nhân thân, đem áo mặc trên ngươi xé ra băng bó miệng vết thương cho hắn.
“Ha ha, ngươi xem ngươi đang buộc cái gì vậy?” Hắn cười ha hả, đem bàn tay được băng bó giơ ra trước mặt ta.
“Ta …ta….” Trời ạ, ta đem tay hắn bó lại thành một đại bố cầu (cục bông lớn) , thật là mất mặt mà.
“Đừng lo cho ta, thế này không phải là được rồi sao ?” Hắn tháo miếng vải băng ra, trên ngón tay hiện ra một đạo bạch quang, vết thương cũng theo đó mà biến mất. Ngón tay lại hoàn hảo như ban đầu, giống như là chưa từng bị ta cắn qua. Ta sao lại quên hắn cũng là Thần Quân, một chút vết thương nhỏ này có đáng là gì. Sao không nói sớm, hại ta lo đến xanh cả mặt ? Nghĩ đến liền sinh khí. Hừ!
Tuy rằng tay hắn đã lành lại rồi, nhưng dù gì cũng lỗi do ta, vậy là ta ngoan ngoãn ngồi trở lại bên cạnh bàn, cầm lấy hoa sinh, cây kê trên bàn cúi đầu mà ăn. Vậy mà cái bụng chịu không nổi lại lên tiếng biểu tình, khiến ta xấu hổ đến không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Đến đây, ăn mấy món này đi, những thứ kia không đủ dinh dưỡng.” Chân gà một lần nữa đặt trước mặt ta.
“Không cần ta hôn ngươi nữa hả ?” Nhìn thấy chân gà, ta lại nhớ đến điều kiện ban nãy.
“Ngươi muốn hôn ta cũng không phản đối.” Hắn ra vẻ cao thâm nhìn ta.
“Ta mới không thèm hôn ngươi.” Ta không khách khí nắm lấy cái chân gà xem như là thịt hắn mà ra sức gặm.