Hoàng Kim Đồng

Chương 96: Chút hiểu biết ban đầu về đánh cuộc châu báu




- Tiểu Trang, tôi sẽ giữ bức họa này để bồi bổ, nửa tháng sau cậu đến lấy.

Giống như việc vạch trần bức tranh vừa rồi hao tổn rất nhiều tinh lực của ông Phương, vì vậy mà bộ dạng rất mệt mỏi, giọng điệu cũng không còn như lúc đầu.

- Cám ơn ông Phương, chỗ này của cháu có ba chục ngàn, xem như tiền phí tổn tài liệu.

Trang Duệ rất vui mừng, sau khi biết rõ thân phận của ông Phương từ trong miệng của Tống Quân, hắn cũng hiểu sau khi bức họa của mình được ông Phương tân trang, sợ rằng sẽ càng thêm có sức mạnh, giá trị sẽ tăng lên gấp bội.

- Không cần nhiều như vậy, cậu để lại mười ngàn là được, ông cũng sắp nhập mộ đến nơi rồi, có thể thấy bút tích thực của Đường Bá Hổ cũng coi như có phúc. Được rồi, các cậu về trước, khi nào xong tôi sẽ điện thoại cho Tiểu Tống.

Ông Phương khoát tay tỏ ý hai người có thể đi, Trang Duệ cung kính để lại mười ngàn đồng rồi cùng Tống Quân cáo từ.

Sau khi trở lại chiếc Mercedes-Benz, Trang Duệ đẩy Tiểu Bạch Sư đang nhào đến người ra, sau đó hắn hỏi Tống Quân:

- Anh Tống, ông Phương tân trang cho bức tranh chỉ sợ sẽ dùng những vật liệu tốt, mười ngàn đồng liệu có đủ không?

- Nói nhảm, tất nhiên là không đủ, có lẽ ông lão sẽ dùng gỗ tử đàn làm trục, giá cả sẽ rất cao, nhưng ông ấy được đám đệ tử con cháu hiếu kính rất nhiều thứ, những tài liệu kia cũng không cần bỏ tiền ra mua. Cậu Trang, cậu có tin không, nếu hôm nay cậu mang bức tranh đi, sợ rằng ông ấy sẽ phải xuất tiền cho cậu để lại để bồi bổ là khác.

Tống Quân lúc này thật sự tỉnh lại sau khi thấy được bút tích của Đường Bá Hổ, hắn vừa lái xe vừa nói đùa với Trang Duệ.

- Sao lại như vậy được, ông Phương cũng không phải người chưa từng thấy qua bút tích thực, không cần phải vì một bức tranh mà hạ thấp tư thái với một tiểu bối như tôi chứ?

Trang Duệ cũng không quá tin tưởng lời nói của Tống Quân, sống đến tuổi như ông Phương thì đã sớm không còn quá nhiều sở thích, đã đến một cảnh giới cao, cần gì phải thất thố vì một bức tranh?

- Hì, Tiểu Trang, cậu còn không tin, nếu không thì chúng ta đánh cuộc, bây giờ cậu quay về nói muốn lấy bức tranh đi, xem ông ấy sẽ có phản ứng thế nào? Nhưng nói trước, nếu tôi nói đúng thì khi bức tranh được tân trang xong, cậu phải ưu tiên bán cho tôi, thế nào, chịu đánh cuộc không? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tống Quân nói đến đây thì có chút đắc ý, thì ra đã sớm có ý với bức tranh kia.

Trang Duệ nhìn vẻ mặt của Tống Quân thì không khỏi nở nụ cười, hắn nói:

- Anh Tống, anh yên tâm đi, khoảng thời gian này tôi cần tài chính ném vào hạng mục Ngao viên, thật sự là xoay vòng khó có lối ra, đợi đến khi ông Phương tân trang xong, anh xem rồi cho nó cái giá, nhưng tôi có một yêu cầu, anh phải đồng ý mới được.

- Yêu cầu gì, cậu cứ nói, nếu tôi có thể làm được thì nhất định sẽ giúp, tôi không làm được cũng sẽ mời ông cụ ở nhà ra mặt hoàn thành cho cậu.

Sau khi nghe Trang Duệ nói thì Tống Quân chợt vui sướng, hắn vội vàng vỗ ngực cam đoan, thậm chí còn đưa cả ông nội của mình ra, có thể thấy hắn coi trọng bức tranh kia như thế nào.

- Thật ra cũng không có gì, chính là phương diện đối ngoại anh đừng nói bức tranh xuất phát từ tôi là được, khoảng thời gian qua tôi quá may mắn, cũng không muốn chọc vào phiền toái.

Trang Duệ biết rõ chuyện Lưu Xuyên bán bứ tượng gỗ tử đàn cho Lữ lão gia tử cũng không tránh khỏi tai mắt của Tống Quân, nếu cứ nói mình may mắn như vậy thì người ta cũng nghi ngờ.

Quả nhiên Tống Quân nghe vậy thì nở nụ cười, hắn dùng ánh mắt tán dương nhìn Trang Duệ rồi nói:

- Cậu tuổi không lớn nhưng thật sự ổn định hơn Đại Xuyên nhiều, biết rõ cây mọc thành rùng vẫn có thể bị gió thổi bật gốc. Đúng vậy, rất tốt, điều kiện này tôi đồng ý, nhưng vận may của cậu thật sự là quá tốt, có nhiều người lành nghề lăn lộn cả đời nhưng chưa từng bao giờ mua được những món như của cậu. Khốn nổi cậu là người liên tục mua được thứ tốt, tôi thấy mà cũng phát thèm, không được, lần sau nếu đi Đều Châu cậu phải đi cùng tôi.

- Đều Châu? Là chỗ nào? Nơi đó nhiều đồ cổ lắm sao?

Trang Duệ bị lời nói của Tống Quân làm cho cảm thấy khó hiểu.

- Không có, chỗ đó có thể không có đồ cổ, chỉ là một ngôi chợ đánh cuộc, những người chơi đồ cổ đối chiến với nhau, hơn nữa vận may mới quyết định thắng thua, không có quá nhiều kỹ thuật.

Tống Quân biết rõ Trang Duệ vừa vào nghề chưa lâu, tuy nghề đánh cuộc đồ cổ phát triển chưa quá lâu, chỉ mới sôi nổi vào đầu những năm chín mươi đến nay, nhưng gần đây thị trường Phỉ Thúy trên thế giới nóng lên, nếu không thì bình thường đám người kinh doanh châu báu cũng không biết đến trò đánh cuộc này.

- Đánh cuộc đá quý?

Trang Duệ không khỏi nhớ đến viên Phỉ Thúy trong tảng đá của mình.

- Đúng vậy, là đánh cuộc đá quý, trong ngành sản xuất đá quý của chúng ta có câu là "đánh cuộc đi", "đánh cuộc đi", vì chơi Phỉ Thúy như chơi xổ số, cần vào cặp mắt tinh anh và vận may giống hệt như đánh bạc, đây gọi là đánh bạc đá quý.

Tống Quân dừng lại một chút rồi dùng giọng không cam lòng nói:

- Tôi đây không quá may mắn, chơi đồ cổ thì không tệ, tuy cũng đã có vài lần mua lầm hàng nhưng đều không quá lớn, nhưng khoảng thời gian trước đánh cuộc thua một viên Nguyên thạch, tổn thất hai chục triệu, con bà nó, nếu có cơ hội nhất định phải lấy lại mặt mũi.

Tống Quân nói làm cho Trang Duệ lắp bắp kinh hãi, tuy hắn từ những lời giải thích của đối phương mà hiểu thế nào là đánh cuộc đá quý, nhưng dùng hai chục triệu mua một tảng đá, thứ Phỉ Thúy kia có giá bao nhiêu?

- Hừ, không nói xui nữa, sau này tôi sẽ mang cậu theo, bây giờ cậu muốn đi đâu? Về nhà sao? Tôi tiễn cậu.

Tống Quân giống như vẫn còn canh cánh trong lòng với chuyện đánh cuộc, điều này làm cho Trang Duệ rất khó hiểu, nhưng sau này có lẽ hắn sẽ biết, chỉ là hắn có hai khối Phỉ Thúy, cũng không biết thẩm định thế nào.

- Tôi về nhà, đến chiều Đại Xuyên sẽ đến đón, sẽ đến xem xét khu đất xây dựng Ngao viên, thật xin lỗi...

- Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thực, thật xin lỗi...

Trang Duệ còn chưa nói dứt lời thì chuông điện thoại đã vang lên.

- Này, Trang huynh đệ sao? Tôi là Đại Hùng, chỗ này của chúng tôi có xảy ra chút chuyện, tìm ông chủ mãi mà không thấy, anh có thể liên lạc được với anh ấy không?

Vừa nối thông điện thoại thì âm thanh của Đại Hùng trong quán thú cưng của Lưu Xuyên chợt vang lên, hình như có việc gì gấp, âm thanh rất lớn, ngay cả Tống Quân cũng có thể nghe thấy.

Trang Duệ xem xét số điện thoại, bên trong máy có số của Lưu Xuyên, vì vậy hắn nói với Đại Hùng:

- Anh chờ chút, tôi sẽ liên lạc với Lưu Xuyên, để cậu ấy liên lạc với cửa hàng.

Trang Duệ nói xong thì gọi cho số của Lưu Xuyên.

- Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

- Tiểu tử này chạy đi đâu vậy, buổi sáng không phải đi xin giấy phép thành lập Ngao viên sao?

Trang Duệ nghe được một giọng nữ trong điện thoại thì bất đắc dĩ cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho Đại Hùng.

- Đại Hùng, số điện thoại của Đại Xuyên không liên lạc được, anh nói xem có chuyện gì? Tôi xem có xử lý được không?

- Trang huynh đệ, có chuyện thế này, buổi sáng Hầu Tử từ công viên quay về có đi qua một cửa hàng thú cưng ở bên cạnh, lại kéo ra vài vị khách. Việc này là cậu ấy không đúng, nhưng vừa rồi tôi và cậu ấy đi ăn cơm thì có cảnh sát đến bắt cậu ấy đưa đi, nói là chủ cửa hàng kia báo cảnh sát, nói bọn họ mất một con cá Kim Long, nói Hầu Tử trộm đi.

- Trang huynh đệ, anh phải tin tưởng chúng tôi, hai anh em chúng tôi tuy trước nay làm không ít chuyện lừa gạt hãm hại, nhưng chúng tôi chưa từng đụng vào hai chữ "trộm cướp" bao giờ. Vừa rồi tôi đã đến đồn công an hỏi thăm, bọn họ nói con cá Kim Long kia có giá vài chục ngàn, xem như là một vụ trộm lớn, đang chuẩn bị lập án, lúc này lại không thấy ông chủ, không biết làm sao cho tốt.

Đại Hùng nói chuyện và nhanh chóng nức nở, hắn và Hầu Tử là anh em cả chục năm, đã có giao tình tính mạng, lần trước hắn đi Thiên Tân mua hồ lô dế cũng có cầm theo mười ngàn của Hầu Tử. Sự việc đã qua, Hầu Tử cũng không nói gì nhưng Đại Hùng cảm thấy rất đau, bây giờ lại xảy ra việc này, hắn hận không thể là mình bị cảnh sát bắt đi.

- Tôi biết hai tên này, cả ngày chỉ biết tìm ra biện pháp lừa gạt người ta, nhưng những chuyện này ở chợ đồ cổ là rất bình thường, hai tên này lại khá cẩn thận, vì vậy những năm qua cũng không sinh chuyện, sao hôm nay lại làm trong cửa hàng của Lưu Xuyên?

Tống Quân cũng có cửa hàng trong chợ đồ cổ, cũng có một quán cà phê ở bên cạnh, tuy không thường đến nhưng cũng hiểu nhiều chuyện.

Trang Duệ nghe vậy thì suy xét một chút, hai người kia hôm qua vừa đến công tác ở cửa hàng của Lưu Xuyên, tuy trước kia không quá tín nhiệm nhưng bây giờ ông chủ cửa hàng kia vu oan cho Hầu Tử, lại không tìm thấy Lưu Xuyên, chính mình không đi hỗ trợ thì sẽ làm cho tâm ý của hai người kia nguội lạnh mất.

Trang Duệ nghĩ đến đây thì nói với Đại Hùng trong điện thoại:

- Anh Hùng, anh đừng vội, cứ ở trong cửa hàng chờ, tôi sẽ qua ngay, chúng ta cùng nhau đến đồn công an, sẽ không có gì xảy ra đâu. Tôi sẽ điện thoại cho chú Lưu, tuy đây không phải là khu vực của chú ấy nhưng cũng có vài mối quan hệ.

- Được, được, tôi chờ anh, cám ơn anh, Trang huynh đệ.

Sau khi nghe Trang Duệ nhắc đến chú Lưu thì Đại Hùng coi như có chút an tâm, hắn sợ mình và Hầu Tử mới đến và Lưu Xuyên sẽ không ra mặt, bây giờ Trang Duệ đồng ý, tất nhiên sẽ không có vấn đề.

Chợ đồ cổ không ai không biết bố của Lưu Xuyên, năm xưa Đại Hùng và Hầu Tử bị Lưu Xuyên cho ăn đòn, bố của Lưu Xuyên đã ra mặt xử lý. Trước nay Lưu Phụ làm việc lớn thì có chút hồ đồ nhưng việc nhỏ thì rất rõ ràng, con mình chỉ có thể do mình dạy bảo, nếu không phải là Lưu Xuyên chịu thiệt, sợ rằng ông đã tiến lên cho vài đá.