Hoàng Kim Đồng

Chương 832: Người ngọc




- Cái này… Là tượng gốm hả? Làm sao có thể nặng như vậy? Chẳng lẽ là sự thật?

Hầu Tử đang giúp Đại Ngưu cởi bao khác ra, trong lúc ôm một vật từ bên trong ra, thiếu chút nữa đã làm hắn ngã trên mặt đất, hiển nhiên Hầu Tử không có thể tính ra được sức nặng của vật kia.

- Không biết, cái đồ này là lão chìm, nếu không phải em ta khỏe mạnh, sẽ không thể vác đến được Bắc Kinh này.

Đại Ngưu đối với những vật này cũng không hề để bụng, tại hắn nghĩ, những vật này không có thể ăn cũng không thể uống, mặc dù biết có thể đổi tiền, hắn cũng không hiểu những người thu mua đồ vật này để làm cái gì?

Cho nên sau khi đào được những đồ vật này, Đại Ngưu cùng em trai đều giấu những đồ vật này đi, cho tới bây giờ cũng không có qua, lần này tới Bắc Kinh, lập tức tùy tiện chọn một ít đồ vật mang đi.

- Hầu Tử, cái gì đó?

Hai người nói chuyện với nhau thu hút sự chú ý của Trang Duệ, Hầu Tử hết sức ôm một tượng gốm cao 134cm, trên mặt bám đầy bùn đất màu vàng, không có cách nào để nhận biết được tướng mạo cùng giới tính nhân vật.

- Không biết, thật sự tượng gốm này là rất ít có, cái này thật sự rất nặng.

Hầu Tử trả lời Trang Duệ, để đồ vật đó trên mặt bàn, mệt mỏi thở hổn hển.

- A, thật đúng là không nhẹ.

Trang Duệ thò tay suy nghĩ một chút, vật này lớn không thể tính được, rõ ràng phải sáu bảy mươi cân, thân thể cùng gần giống với khối tử Thạch Đầu, cái này làm cho hắn có chút ngạc nhiên.

Bởi vì thật sự nếu đốt chế tượng gốm lớn rất dễ bị rạn nứt, cho nên từ đời Tần đến nay, tượng gốm được đúc ở bên ngoài, thân thể đầu lâu đều rỗng ruột, ngay cả tượng thời Tần ở khu khai quật Tây An, thoạt nhìn có vẻ cao lớn, nhưng thật sự cũng không phải nặng.

Đương nhiên, trong lịch sử cũng có khai quật được tượng gốm sứ đặc ruột, nhưng những cái đó đều là phân đoạn đốt chế sau đó được ghép vào cùng một chỗ, trong khi di chuyển rất dễ bị nghiền nát, mà sẽ không giống tượng gốm này, cho người ta cảm giác là một khối. xem tại TruyenFull.vn

- Ồ? Không đúng.

Sau khi Trang Duệ dùng linh khí nhìn qua trên người vật này, đột nhiên sững sờ một chút, bởi vì bên trong thứ này hiện linh khí của hắn, lại là ngọc thạch nhàn nhạt, khí lạnh lẽo.

- Chẳng lẽ là ngọc núi.

Trang Duệ nghiêng đầu sang chỗ khác, nói với Hầu Tử:

- Đi tìm chậu rửa mặt, mặt khác cầm bàn chải đến, thứ này có chút cổ quái, không giống như là tượng gốm.

Qua bốn năm phút, không biết Hầu Tử lấy được chậu nhựa lớn cùng nửa chậu nước tới, trong tay còn cầm chổi lông mao lợn.

Sức lực của Trang có thể vượt xa so với Hầu Tử, một tay nắm vật kia lên, trực tiếp đặt ở trong chậu, bùn đất dính bên trên vật kia lập tức làm cho chậu nước trở nên đục ngầu.

Trang Duệ cầm chổi lông, dính nước xoa từ đầu lên vài cái, làm cho bùn đất dính trên mặt mất hết, không đợi hắn nhìn kỹ, Hầu Tử đứng ở bên cạnh đã kinh ngạc lên tiếng:

- Cái này… Cái này không phải là tượng gốm, là người ngọc ah!

- Ngọc?

Bỗng chốc Đại Ngưu ở bên cạnh cũng sững sờ, tiếp theo là vẻ mặt tràn đầy vui sướng, há hốc mồm nói:

- Hay, vẫn là ông chủ lợi hại, bọn ta thật sự không biết vật này là ngọc đâu, để đứng dậy, đứng dậy.

Sau khi nghe được vật này là ngọc, Đại Ngưu hưng phấn lấy tay chà xát, cho dù dân quê không có kiến thức, nhưng cũng biết ngọc rất đáng giá, trong lòng Đại Ngưu đã đánh giá tính toán, cái đồ này ít nhất muốn bán… không, ít nhất cũng phải 2 mới được.

Trang Duệ không có để ý hai người, trên người ngọc dần dần được sạch sẽ, sắc mặt hắn cũng trở nên ngưng trọng, cầm thước dây trên bàn đo qua một chút, người ngọc này cao khoảng 48cm.

Người ngọc là do một khối bạch ngọc hoàn chỉnh tạo thành, bởi vì niên đại đã lâu, trên thân ngọc đã thấm không ít màu bùn đất, sau khi rửa sạch sẽ toàn thân ố vàng, trong ngực được tạo hình là ôm một đàn nữ nhân.

Nói cho đúng, người ngọc ôm hẳn là đàn Tỳ Bà, đầu đàn tỳ bà bao gồm dây cung rãnh, dây cung trục, miệng rất nhỏ, chạm trổ cực kỳ tinh xảo, căn cứ vào trong ngực người ngọc ôm đàn tỳ bà, nàng hẳn là một nhạc công.

Bản thân người ngọc chạm trổ cũng rất là tốt, mảnh vải và trang sức trên người cũng rất tinh tế, đây là một nữ nhạc công, trên mặt đang tươi cười, ăn mặc ống tay áo là bào phục, lộ ra vẻ rất sống động.

Xem trong mắt Trang Duệ, chạm trổ này là hơn hai nghìn năm trước, hiện tại là rất khó có người có thể thể với tới, cho dù máy móc tạo hình, chỉ sợ cũng không làm ra được hiệu quả như vậy, đây tuyệt đối là chạm ngọc cao nhất của triều đại nhà Hán!

- Trời, rốt cục hai ngươi đào cái này ở hang ổ nào?

Trong lòng Trang Duệ cũng sợ hãi thán phục, khai quật người ngọc này, nói rõ thân phận chủ nhân mộ táng, nếu so với tưởng tượng của hắn là cao hơn rất nhiều.

Phải biết rằng, mộ táng thời cổ đại là coi trọng lễ nghi, nhất là quan viên triều đình, thân phận như thế nào thì vật được chôn cùng rất được coi trọng, cho dù là người có tiền, nhưng không có thân phận cũng không dám chôn cùng quá nhiều vật, nếu không mộ phần cũng bị đào bới, mà ngay cả con cháu cũng bị gặp nạn.

Mà ngọc thạch thời cổ đại, đặc biệt là hai triều Tần Hán, vốn là cực kỳ quan trọng lễ nghi thờ cúng, thần tử là không thể nào được một khối ngọc lớn như vậy bồi táng, cho nên chủ nahan của người ngọc này, nói không chừng là một vị đế vương.

- Ông chủ, người xem vật này có thể đáng giá bao nhiêu tiền? 5 khối có đáng giá hay không vậy?

Khi Trang Duệ đang đánh giá người ngọc, Đại Ngưu không kìm nén nổi, đi đến trước mặt Trang Duệ hỏi.

- 5 khối tiền?

Trang Duệ cười khổ một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút xót xa cho vị đế vương thời cổ đại, lúc ấy bọn hắn dốc hết sức lực của cả nước đế chế tạo vật bồi táng, nhưng trong miệng Đại Ngưu, chỉ giá trị có 5000 khối tiền?

- Đại Ngưu, ta hỏi thật ngươi câu này, ngươi nói thật ra, các ngươi có thấy ở trong quan tài ở mộ có hiện ra cái gì đó không?

Mộ đế vương đại Hán, rất có khả năng có thể khai quật được sợi kim hoặc là sợi ngọc, từ bên trên người ngọc Trang Duệ có thể nhìn ra quy mô đế vương này, sợ rằng chưa từng được khai quật qua dây vàng áo ngọc toàn thành mộ Hán.

- Quan tài? Quan tài là một tảng đá lớn?

Đại Ngưu thấy Trang Duệ hỏi cẩn thận, một lúc sau mới nói:

- Bên trong là có quan tài đá lớn, Nhị Ngưu cầm búa bổ vài cái không có vỡ ra, ta sợ bên trong đồ vật có xác chết vùng dậy, nên không để cho Nhị Ngưu mở ra, cụ thể bên trong có cái gì, thật sự ta cũng không biết.

Dân quê rất mê tín, hơn nữa hai anh em Đại Ngưu cũng không phải là người trộm mộ chuyên nghiệp, đối với quỷ thần mà nói vẫn tin tưởng, cho nên trong huyệt mộ u ám, rốt cục vẫn là không dám mở quan tài ra.

Chỉ là Đại Ngưu cũng không biết, một táng người xưa, trong quan tài là của quý nhất, cũng mang theo những vậy đáng giá nhất, người trộm mộ có kinh nghiệm, sau khi xuống phía dưới trước hết là rửa sạch quan tài, ngay cả những chỗ thủng trong hài cốt có thể nhét ngọc thạch cũng sẽ không bỏ qua.

.