Hoàng Kim Đồng

Chương 799: Thân tình




Thuyền đắm trong Đại Tây Dương, chủ yếu là thuyền buồm độc mộc cổ đại, cũng có lúc chiến tranh cận đại, quân hạm bị ngư lôi đạn pháo đánh chìm và các thương thuyền trúng đạn lạc, đồ vật bên trong có rất nhiều, với góc độ của Trang Duệ, có giá trị nghiên cứu khảo cổ cực cao.

Tới vùng biển Đông Nam Á, chìm nghỉm dưới đáy biển, phần lớn đều là thương thuyền bằng gỗ, bên trong không thiếu thương thuyền thời Tống Đường, bên trong đều là đồ gốm sứ và dụng cụ Ba Tư, Trang Duệ nhìn mà nóng mắt.

Hơn nửa tháng đi thuyền, thuyền của Trang Duệ tiến vào vùng biển của quốc gia X, mấy chiếc tàu bảo vệ đem du thuyền của bọn họ, dẫn vào một căn cứ quân sự được thành lập trên hải đảo ẩn mật, Âu Dương Lỗi an bài máy bay chở Trang Duệ đi.

Kim Cương mới xuất hiện, làm cho quân lính như lâm đại địch, đột nhiên Kim Cương nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng có chút nôn nóng, nhưng được Trang Duệ trấn an, mới bình tĩnh trở lại.

Nhưng lần này căn cứ cũng không có nhận nhiệm vụ chở động vật trở về, cuối cùng căn cứ xin mệnh lệnh từ lãnh đạo Âu Dương Lỗi, mới khiến cho Kim Cương lên được phi cơ, về phần những bảo tàng kia, cũng được vận chuyển lên máy bay quân dụng.

- Ta kháo!

Máy bay quân dụng đáp xuống phi trường, Âu Dương Quân nhìn thấy Kim Cương bước từ trên máy bay xuống, giật mình thiếu chút nữa cái cằm rớt xuống ngực, hiện tại thì hắn đã biết rõ, vì cái gì Trang Duệ bảo lấy xe buýt tới đón người.

- Ồ ồ...

Kim Cương chưa từng ngồi máy bay, hiển nhiên là có chút hưng phấn, sau khi từ trên máy bay đi xuống, nhìn thấy Trang Duệ và Âu Dương Quân ôm nhau, Kim Cương cũng học theo, nhưng khí lực có chút lớn, một tay đã kéo Âu Dương Quân vào ngực.

- Lão đệ... Cứu mạng a!

Âu Dương Quân từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, cho dù ở trong vườn thú nhìn thấy Tinh Tinh, cũng chỉ ngẩn đầu nhìn, nhưng so với Kim Cương thì hắn quá nhỏ bé, lập tức sợ tới mức bủn rủn tay chân, cố tình kêu to lớn tiếng, nhưng lại sợ kích thích Kim Cương, cho nên chỉ có thể dùng mắt cầu mong nhìn Trang Duệ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Quỷ, quỷ a!

Âu Dương Quân thì không nói đi, nhưng lái xe của xe buýt đứng cách đó không xa, biểu hiện càng không chịu nổi, luống cuống tay chân lái xe buýt chạy đi mất, ngay cả đầu xe cũng không quay ngược trở lại, rõ ràng là chạy trốn nhanh như chớp.

- Móa, tố chất gì thế này, Tứ ca, ngươi tìm người như vậy sao?

Trang Duệ nhìn thấy lái xe đã bị dọa chạy mất, cũng có chút há hốc mồm, mình làm cách nào trở về đây?

- Bà ngoại đệ, ngươi có bảo nó thả ra trước hay không đây? Ta cam đoan không chạy...

Âu Dương Quân nhìn thấy đại Tinh Tinh ôm mình, cũng không có làm động tác gì khác, mặc dù nói vẫn lấp ba lấp bắp, nhưng hồn phách đã quay trở về thân thể.

- Tứ ca, không phải nói Bắc Kinh chúng ta hiếu khách hay sao, ôm một chút thì thế nào.

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Âu Dương Quân, Trang Duệ cười ha ha, Kim Cương không biết Trang Duệ đang cười cái gì, buông Âu Dương Quân ra đi theo cười ngây ngốc, vẫn không quên rồng bắp tay của mình lên.

- Đây là yêu nghiệt à?

Nhìn thấy cơ bắp cân đối khỏe đẹp của Kim Cương có thể so sánh với quán quân quốc tế, Âu Dương Quân triệt để há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đúng vậy nha, bản thân mình không có nằm mơ, bây giờ là ban ngày ban mặt a.

Hiện tại Âu Dương Quân đã hiểu rõ, tại sao Trang Duệ cần hội sở, bởi vì gia hỏa này giống như Hắc Phong Quái trong phim Tây Du Ký a,nếu như nó đi ra đường phố Bắc Kinh, chẳng phải là phiên bản Godzilla hiện đại sao?

Bản thân lão đệ có thể kiếm tiền, nhưng mà cũng có thể rất giày vò, trong nhà đã nuôi hai con chó Ngao Tây Tạng, một con kim điêu, hiện tại lại nghiêm trọng hơn, rõ ràng là mang đại Tinh Tinh về nhà, cái nhà kia đúng là quá nhỏ, đoán chừng cũng bị dọa sợ.

- Đừng nói bậy về Kim Cương a, nó có thể nghe hiểu đấy!

Trang Duệ cười liếc nhìn Âu Dương Quân, nói tiếp:

- Bằng không lại để cho Kim Cương chào hỏi ngươi?

- Đừng... Trăm ngàn lần đừng, tiểu tử ngươi quá xấu xa!

Âu Dương Quân sợ tới mức liên tục khoát tay, liền lùi lại vài bước, cho tới bây giờ hắn mới cẩn thận dò xét Trang Duệ, nói:

- Lão đệ, tại sao ngươi lại đen thành bộ dạng này? Chẳng lẽ ngươi liều mạng phơi nắng sao?

- Cả ngày phơi nắng, sao lại không đen, đúng là làm cho Bành Phi chịu khổ, ngươi xem hắn gầy thành bộ dạng thế này a.

Trang Duệ có chút cảm khái, bản thân sau khi mất tích, chỉ có Bành Phi một mực kiên trì tìm kiếm chính mình, khả năng lúc ấy cho dù là bọn Âu Dương Quân cũng đã buông tha, Bành Phi vẫn bất ly bất khí.

Âu Dương Quân nghe vậy lúc này mới nhìn về phía Bành Phi.

Nhìn thấy Bành Phi đã gầy trơ xương, trên mặt có chút ít động dung, đi đến trước người Bành Phi, vỗ vỗ bả vai Bành Phi, nói ra:

- Tiểu Bành, sau này chúng ta là người một nhà, sau này ngươi đi theo Trang Duệ, gọi ta là Tứ ca.

Trang Duệ nhìn thấy cử động này của Âu Dương Quân, cũng âm thầm gật đầu, tuy vị biểu ca này có chút quần là áo lượt, nhưng bối cảnh rất lớn, nhưng phi thường biết cách làm người.

Trang Duệ nhìn Âu Dương Quân lại nói:

- Ân, Bành Phi, ba mẹ ngươi đều không còn, trở về ngươi dập đầu với mẹ ta, nhận làm mẹ nuôi a.

Dùng quan hệ giữa Trang Duệ và Bành Phi, so với anh em ruột cũng không kém, nhận thức cái kết nghĩa này, sau này Bành Phi cũng có tự tại không ít, Trang Duệ cũng không muốn Bành Phi cả đời mang thân phận bảo tiêu.

- Trang ca!

Bành Phi đối với lời nói của Âu Dương Quân không sao cả, nhưng nghe lời này của Trang Duệ, rõ ràng có chút kích động.

Cha mẹ Bành Phi đều mất, mang theo em gái một mình sinh hoạt, đối với hào khí trong nhà Trang Duệ, vẫn luôn rất hâm mộ, tăng thêm Âu Dương Uyển đợi với hắn và em gái rất tốt, hiện tại Trang Duệ làm ra quyết định này, chính thức xem hắn là người một nhà.

Trong nội tâm của một ít người, tiền tài là cái gì đó rất nhạt, chỉ có thân tình mới là trọng yếu nhất, Bành Phi cũng là như thế.

- Đi thôi, ta còn không đảm đương nổi chức ca của ngươi a?

Trang Duệ khoát khoát tay, chen ngang lời nói của Bành Phi, xoay mặt về phía Âu Dương Quân nói ra:

- Tứ ca, ngươi cũng là người có máu mặt của kinh thành, lại gọi một chiếc Hummer đến đây đi, nhớ kỹ phải cho Hách Long lái qua đây, đừng để bị dọa chạy lần nữa a.

- Đúng rồi, còn phải gọi ba chiếc xe a, ta còn nhiều thứ phải chở về nhà!

Với hình thể của Kim Cương, trừ xe buýt ra, hình như cũng chỉ có xe Hummer mới miễn cưỡng nhét nó vào.

Hiện tại Trang Duệ đang suy nghĩ, chính mình có nên mưa một chiếc xe Hummer hay không, dù sao trong nhà đều có động vật, giống như ăn phải kích thích, đều có hình thể lớn hơn bình thường a.

- Được rồi, nhưng phải chờ một lát, ba xe này không vào được sân bay, tìm xe quân đội là được.

Âu Dương Quân gật gật đầu, bởi vì tài xế vừa rồi đúng là có chút mất mặt, lập tức lấy điện thoại ra liên hệ, chỉ chốc lát, một chiếc xe quân dụng đã tới, đỗ ở bên cạnh máy bay.

Tuy người láy xe nhìn thấy Kim Cương trong lòng cũng có căng thẳng, nhưng tốt xấu gì cũng là quân nhân, lá gan cũng lớn hơn bình thường, trông thấy bộ dáng Kim Cương thành thành thật thật, từ từ hiếu kỳ nhiều hơn e ngại.

Kim Cương cũng phi thường nể tình, thấy người này thanh tú cơ bắp, làm ra bộ dáng làm cho người ta buồn cười, chỉ cần lần đầu tiên không bị dọa chạy, từ từ người ta sẽ không còn sợ hãi nữa.

- Kim Cương, đến đây, hỗ trợ ta, mang thứ đó đặt lên xe đi.

Trang Duệ lại bảo Kim Cương tới trợ giúp, cửa xe quá chật chội, Kim Cương không cách nào đi lên, vẫn phải gọi xe Hummer tới mới được, nhưng bảo tàng đạt được trên đảo hoang, cũng có thể chất lên xe trước.

- Ngươi không phải ở trên đảo hoang sao? Còn có đồ vật gì à?

Âu Dương Quân có chút tò mò, đi theo sau lưng Trang Duệ, tiến vào khoang chứa hàng xem xét, trên mặt đất ném đầy bảy tám bao bố, trong đó có một ít vật phầm vàng lóng lánh.

- Lão đệ, những thứ này là gì thế? chẳng lẽ toàn bộ đều là vàng?

Âu Dương Quân nhìn thấy mỏ neo bằng vàng kia, thử dùng tay xách một cái, nhưng không chút xi nhê, tâm tình hoảng sợ.

- Tất cả đều là và và châu báu, ở hải ngoại đạt được bảo tàng hải tặc.

Trang Duệ không có giấu diếm, mỏ neo vàng, mặt nạ vàng và đầu lâu thủy tinh, hắn chuẩn bị bài trí trong bảo tàng của mình để triển lảm.

Về phần những đồng tiền vàng và châu báu cũng sẽ lựa ra một ít để trưng bày, nhưng ba khỏa Dạ Minh Châu, Trang Duệ đã quyết định, chỉ có thể bày trong nhà của mình.

- Ngươi... Ta kháo, tiểu tử ngươi làm sao lại có vận khí tốt như vậy chứ?

Âu Dương Quân nghe được lời này của Trang Duệ thì gương mặt đỏ bừng, có chút nói năng lộn xộn, từ khi biết Trang Duệ đến nay, hình như hắn chưa từng bị thua thiệt, lần duy nhất gặp chuyện không may, không ngờ thuận tay lấy được bảo tàng hải tặc?

Tuy không biết bảo tàng này có giá trị bao nhiêu, nhưng nếu như đúng như lời Trang Duệ nói, giá trị của mỏ neo vàng này không cách nào đánh giá được.

- Ngươi cũng muốn?

Trang Duệ liếc nhìn Âu Dương Quân, nói ra:

- Chuyện này dễ thôi, quay đầu lại tìm hòn đảo không người, sau đó đi lên đó ở, không chừng ngài cũng có thể tìm được bảo tàng hải tặc đấy.

Trang Duệ cười trêu ghẹo Âu Dương Quân một câu, mang theo hai bao tải tiến lên xe.

Kim Cương ở đằng sau cũng cầm theo hai bao, Âu Dương Quân đáng thương phí sức chín trâu hai hổ, cũng chỉ đem được một bao tải lên xe là hao hết khí lực, vẫn là Trang Duệ cầm lấy ném lên xe a.

Âu Dương Quân nhìn thấy mà thèm, đi ở phía sau nói ra:

- Không được, trở về ca ca ta phải lấy vài thứ tốt!

- Được, trừ mấy món trong rương kia ra, mấy thứ khác cứ tùy ý!

Trang Duệ không sao cả gật gật đầu, mấy tháng nay làm cho người thân lo lắng hãi hùng, xuất ra một ít đồ thì có là gì?

Bảy tám túi vàng và châu báu nhét đầy vào trong ba chiếc xe, về phần rương da hươu, Trang Duệ cầm nó trong tay, đừng nhìn bảo bối trong xe không ít, nhưng nếu thật sự bàn về giá trị, so với đồ vật trong rương này, đây mới thật sự là mặt hàng đáng giá.

Đợi khoảng bốn mươi phút sau, Âu Dương Quân gọi xe Hummer cũng đã tới, sau khi thương lượng với sân bay một chút, xe cũng được đi vào trong sân bay, đương nhiên vừa nhìn thấy Kim Cương Hách Long cũng bị sợ hãi không nhẹ.

Bởi vì không gian trong xe quá thấp, miễn cưỡng đem Kim Cương nhét vào, mà bạn thân chỉ có thể nằm chỏng vó ở bên trong, căn bản là không cách nào ngồi thẳng, Trang Duệ trấn an Kim Cương một phen, tự mình lái xe chạy về nhà.

Bởi vì mọi người cũng không biết tới Kim Cương, cho nên trước tiên chờ Trang Duệ vào trong nhà xong, Trang Duệ cũng không có biện pháp, chỉ có thể để cho Kim Cương ở trong nhà mấy ngày, sau đó lại chuyển qua hội sở ở ngoại ô.

Cũng may là trực tiếp lái xe vào ga ra, ngược cũng không có quấy nhiễu tới hàng xóm láng giềng, nếu không, sẽ có đồn đại yêu quái trong nhà này, đoán chừng sẽ lan ra khắp của thành phố.

- Kim Cương, một lát nữa không được ôm loạn người ta a.

Trang Duệ đặc biệt dặn dò Kim Cương vài câu, ở trong nhà đều là nữ nhân, cho nên Trang Duệ sợ nó ôm lấy ai đó.

- Ồ ồ!

Bị nhốt trong cái ga ra nhỏ bé này, Kim Cương cảm giác có chút áp lực.

Tục ngữ nói gần hương tình e sợ, rời đi gần ba tháng, ở bên trong có thân nhân của mình, lại có con cái chưa gặp mặt của mình, trong lòng Trang Duệ có chút khẩn trương.

Sau khi dùng vân tay mở cửa ra, Trang Duệ nhìn thấy, Âu Dương Uyển đứng ở phía trước nhất, cả đám người đứng ở phía sau, hai mắt tràn ngập chờ mong nhìn của vừa mở ra.

Nhưng biểu hiện của Bạch Sư có chút nôn nóng, nhìn thấy Trang Duệ cũng không có bổ nhào qua, mà trong miệng không ngừng truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào, nó đã phát hiện Kim Cương ở sau lưng của Trang Duệ.

- Mẹ à, ta đã trở lại, làm cho mẹ lo lắng rồi!

Nhìn thấy gần ba tháng nay mẹ đã già yếu đi mấy tuổi, trên mái tóc cũng xuất hiện tóc bạc rồi, nước mắt Trang Duệ nhịn không được mà chảy xuống, đàn ông có nước mắt không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc thương tâm, rơi lệ trước mặt mẹ mình, cũng không phải chuyện mất mặt.

Con mắt của Âu Dương Uyển có chút ướt át, người già sợ nhất là người đầu bạc tiễn tiễn kẻ đầu xanh, con trai mất tích mấy tháng, làm cho nàng sống một ngày giống như một năm, nếu như không phải có hi vọng trong bụng của con dâu, nàng thực sự không biết mình có thể chống đỡ được tới bây giờ hay không nữa.

- Trang Duệ, con... Con đã trở lại!

Không hai mẫu tử xum họp, vẻ mặt Tần Huyên Băng mất hứn đi tới, tuy nói cha của mình phái Trang Duệ ra ngoài làm việc, nhưng hắn hư không thể tả, cho dù là vào ngày sinh của con, cũng không điện thoại trở về một lần.

- Huyên Băng, thật sự xin lỗi!

Đột nhiên Trang Duệ nhớ tới việc vợ mình còn chưa biết tới chuyện mình gặp rủi ro máy bay và lưu lạc trên hoang đảo, vội vàng lau nước mắt, khống chế cảm xúc của mình.

- Anh nha, đã lớn như vậy, không nói câu nào đã khóc rồi?

Tần Huyên Băng nhìn thấy bộ dáng của Trang Duệ, không khỏi đau lòng, chẳng lẽ nam nhân phơi nắng đến mức đen như than này chính là chống của nàng sao?

Vừa sinh hài tử, thân thể của Huyên Băng thập phần đẫy đà, Trang Duệ vươn tay, nói ra:

- Không có việc gì, ta cao hứng khi gặp lại vợ mình mà, đến đây, ôm cái nào.

- Không cho ôm, tại sao anh lại không gọi điện thoại về lấy một lần thế hả?

Tần Huyên Băng da mặt mỏng, bị Trang Duệ nói thế thì khuôn mặt đỏ bừng, tránh khỏi tay của Trang Duệ.

- Tốt, tốt, tiểu Duệ đi máy bay trở về đã cảm thấy mệt mỏi, trước đi xem hải tử của mình đi. Sau đó tắm rửa nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì để buổi tối nói sau đi.

Phương Di nhìn thấy con gái trách cứ con rể, vội vàng đi ra giảng hòa, việc này nếu luận tội, đều là Tần gia không đúng, nếu như không cho Trang Duệ đi Nam Phi để mua kim cương thì đã không có chuyện gì xảy ra cả.

- Ồ, tiểu Duệ, làm cái gì mà con đứng ở cửa không vào?

Phương Di nhìn thấy cảm thấy khó hiểu, Trang Duệ vẫn đứng bất động ở cửa, không khỏi có chút kỳ quái.

Trang Duệ sở dĩ một mực ngăn ở cửa ra vào chính là sợ mọi người nhìn thấy Kim Cương, nhìn thấy mẹ vợ mở miệng nói chuyện, vội vàng nói:

- Cái này... Ta còn mang một đồng bạn trở lại, là đại Tinh Tinh, mọi người không cần phải sợ, Bạch Sư, không nên như vậy, là bằng hữu, không phải địch nhân.

Nhìn thấy Bạch Sư nhe răng nhếch miệng, Trang Duệ vội vàng răn dạy một câu, sau đó thân thể đi vào trong ga ra.

- A?

Người trong nhà đi sau lưng hắn nhìn thấy trước mặt Trang Duệ là một đại gia hỏa to lớn, lập tức con mắt mở to như muốn rớt ra ngoài, không không biết là ai đã kêu lên.

- Ồ... Ồ ồ...

Kim Cương tính tình rất hoạt bát, từ trước tới giờ đã quen thuộc với con người, sau khi đi ra khỏi hoang đảo đã được Trang Duệ dạy bảo rất nhiều, trước tiên ôm quyền lại chào hỏi mọi người, sau đó lại theo thói quen uốn éo đôi tay khoe cơ bắp, cánh tay khẽ cong, đầu cơ thanh tú hiện ra.

Khá tốt, Kim Cương bị Trang Duệ cảnh cáo lần trước, không dám tiến lên ôm người trong sân, bằng không biểu hiện của nó có đáng yêu hơn nữa, cũng có thể dọa cho người ta hồn phi phách tán.

Khoan hãy nói, Kim Cương làm động tác buồn cười này, thoáng cái tiêu trừ sợ hãi trong lòng mọi người, nhưng không ai dám tới gần Kim Cương, chỉ có Bạch Sư ngẩng cao đầu, đi đến bên người Kim Cương, dùng cái mũi ngửi ngửi lên người nó.

- Cậu, nó có cắn người không?

Một âm thanh non nớt vang lên, Tiểu Niếp Niếp cắn ngón tay nhìn Kim Cương, muốn tiến lên nhưng không dám, bộ dáng rất đáng yêu.

- Không cắn người, Kim Cương là hảo hài tử, đúng hay không, Kim Cương?

Trang Duệ quay đầu lại sờ sờ cổ Kim Cương, thằng này khổ người quá lớn, muốn sờ đầu có chút khó khăn.

Trang Duệ đi đến bên người Niếp Niếp, ôm nàng lên, sau đó đặt lên vai của Kim Cương, tiểu gia hỏa tuy bị dọa sắc mặt trắng bệch, nhưng cũng không khóc lên, được Kim Cương cõng đi mấy vòng, rõ ràng đã la to cùng chơi với Kim Cương.

- Niếp Niếp, xuống đi, ngươi là nha đầu chết tiệt, lá gan tại sao lớn như vậy?

Trang Mẫn quan tâm con gái, nàng không dám đi kéo Kim Cương, đành kéo Trang Duệ, hỏi:

- Tiểu Duệ, như vậy được không?

- Không có việc gì, chị à, Kim Cương sẽ không đả thương người, để cho Niếp Niếp cùng chơi với nó đi...

Trang Duệ cười an ủi lão tỷ một câu, hắn biết rõ Kim Cương tuy tính tình có chút táo bạo, nhưng làm việc phi thường cẩn thận, đối với lời mình nói chưa từng vi phạm qua.

- Lão đệ, ngươi ngưu bức a, bạn thân chơi chó Ngao Tây Tạng, ngươi chơi diều hâu, hiện tại ngươi còn mang cả đại Tinh Tinh về a.

Lưu Giang hung hăng đấm một quyền nhẹ vào ngực Trang Duệ, sau đó cùng Trang Duệ ôm nhau một cái.

- Được rồi, đúng, ngươi tiểu tử kia tại sao lâu như vậy chứ? Chỉ cần không phải dạng không đứng đắn, cũng nên kết thúc hôn nhân tuổi thơ chứ?

- Ngươi... Ngươi phải là hài tử mới được nha, phi, Trang Duệ, ngươi nói xin lỗi ta, ai là hài tử không đứng đắn chứ?

Trang Duệ cũng đấm một quyền nhẹ vào ngực Lưu Giang, kinh nghiệm cửu tử nhất sinh trên biển, nhìn thấy hảo huynh đệ, hắn cũng có chút kích động, nói chuyện có chút lộn xộn, hoàn toàn không có nhìn thấy Lôi Tinh Tinh đang nhìn mình lom lom.

- Ách... Cái kia, xin lỗi, Lôi đại tiểu thư, ta nói lỡ...

Trang Duệ liên tục thở dài, làm cho người trong sân cười to, làm cho Kim Cương cũng cười ngây ngô theo, mà bạn thân này một tay vịn vai Niếp Niếp, cánh tay còn lại không ngừng gồng lên.

Tuy rất muốn đi nhìn hài tử của mình, nhưng Trang Duệ vẫn muốn dẫn Kim Cương đi dạo một vòng trong nhà, nhiều lần bàn giao nhắn nhủ Kim Cương, tuyệt đối không thể ra khỏi viện này.

Kim Cương rất hiểu chuyện gật gật đầu, ngồi trong sân chơi cùng Niếp Niếp và Nha Nha, hiển nhiên nó đối với hài tử trong xe nôi của Âu Dương Quân cảm thấy hứng thú, nhưng đại minh tinh liều mạng che chở, Kim Cương cũng không có cơ hội ôm.

Bành Phi cũng đi vào trong sân, nhìn thấy bộ dáng gầy gò, làm cho tất cả mọi người cảm thấy khổ sở, Trương Thiến khóc lớn, căn nhà yên lặng đã lâu, bởi vì Trang Duệ trở về, mà trở nên náo nhiệt.

- Đây là con chúng ta?

Trang Duệ vào trong phòng, chỉ còn lại có Tần Huyên Băng và hắn, nhìn thấy hai tiểu gia hỏa đang nằm duỗi tay chân trên giường, Trang Duệ nói chuyện run rẩy, một cảm giác huyết mạch tương liên trong lòng của hắn dâng lên.

- Nói nhảm, không phải của chúng ta, là của người khác sao?

Tần Huyên Băng lúc này tức giận liếc chồng mình, nàng cảm giác hôm nay hào khí có chút không đúng, hình như đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không được biết đến.

- Ta... Ta có thể ôm một cái không?