Hoàng Kim Đồng

Chương 731: Trở về nhà




Đưa tay vuốt ve Kim Vũ đang đứng ở đầu vai cảu mình, Trang Duệ mở cửa xe ra, nhắm hai mặt lại, hai hàng nước mắt theo gò má của hắn chảy xuống.

Dưới trời chiều, hình ảnh báo tuyết đứng vứng vàng ở trên đỉnh núi cao, tràn ngập mỹ cảnh đã in thật sâu ở trong trí óc mọi người.

Ô tô dần dần đi xa, cái thân ảnh cô độc kia mới dần dần biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, chỉ còn đôi kim điêu ở trên bầu trời vẫn còn bay theo phía sau ô tô.

Nhưng mà sau khi mặt trời xuống núi, hai con kim điêu kia cũng phát ra tiếng kêu to thanht húy, hướng tới chỗ Trang Duệ tiến hành từ biệt.

Nhìn ra đại thảo nguyên tối đen ở bên ngoài cửa sổ, tâm tình kích động và thương cảm của Trang Duệ dần dần hồi phục, lúc này đây hành trình trở về khiến cho tâm tình của Trang Duệ trở nên bình tĩnh rất nhiều, chấp niệm trong lòng cũng đã giảm bớt.

Tối thiểu hắn cũng không hành động theo ý thích của chính mình mạnh mẽ dẫn báo tuyết theo. Mà cực kỳ lý trí để cho con báo tuyết ở lại trên Đại Tuyết Sơn.

- Này, Trương Thiến, là anh đây, không có chuyện gì, mấy ngày hôm nay anh đi vào trong núi, hôm nay mới ra ngoài.

- Anh không sao, anh Trang à, hắn cũng không có chuyện gì, nếu không sai biệt lắm thì ngày kia là có thể trở về, trở về nhà rồi nói sau, cái gì, ừ anh biết rồi, lập tức anh sẽ nói cho hắn biết.

Bành Phi vừa lái xe vừa mở điện thoại ra, mấy ngày hôm nay ở trong núi, một chút tín hiệu cũng đều không có, Trang Duệ và Bành Phi đều tắt điện thoại, như vậy cũng có thể tiết kiệm điện.

Bành Phi vừa mới khởi động máy, vợ của hắn liền điện ngay cho hắn. Hắn và Trương Thiến cũng đã đăng ký kết hôn, áo cưới cũng đã thử cùng hôm với Trang Duệ, nhưng mà ở trong bụng vợ của Bành Phi cũng không có đứa trẻ, cũng không cần cưới đuổi vội vã, cứ chờ đến khi nào thời tiết mát mẻ thì sẽ cử hành hôn lễ.

- Anh Trang, anh nhanh khởi động máy đi, chị dâu và mẹ của anh đều đang lo lắng, nhanh lên, nhanh lên.

Kỳ thật không cần Bành Phi nói, Trang Duệ nhìn thấy hắn gọi điện thoại thì cũng lấy điện thoại ra, thời gian ở trong núi có rất nhiều động vật ở cùng, Trang Duệ còn không nhớ nhà. Bây giờ đã rời khỏi núi, Trang Duệ thật đúng là lại nhớ đến người vợ của hắn.

Chiêm chiếp…Chiêm chiếp.

Nhìn thấy điện thoại trong tay Trang Duệ, tiểu tử kia cũng nhảy ra khỏi ba lô, dùng cái mỏ của mình mổ lên chiếc điện thoại, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.

- ha ha, đi chơi với bạch sư đi. Bạch sư, Tuyết Nhi, các ngươi cũng không được bắt nạt Kim Vũ đâu.

Trang Duệ cười cười, lấy tay bắt tiểu tử kia để nó ngồi xuống bên người bạch sư ở phía sau, bạch sư đã ngồi quen ô tô rồi, nhưng mà Tuyết Nhi vẫn còn chưa quen, nói không chừng Trang Duệ vẫn phải dùng linh khí để làm nó yên lòng một chút.

Nhắc tới Tuyết Nhi, Trang Duệ lại nghĩ tới tiểu tử đang ở trên tuyết sơn kia, trong lòng không khỏi nhói lên một cái, chỉ mong lần này xa mình, báo tuyết có thể tìm được bạn đời của mình, có thể sinh ra một đàn Tiểu Tuyết.

Nhưng mà suy nghĩ của Trang Duệ rất nhanh đã bị tiếng di động cắt đứt, hắn vừa mới mở điện thoại lên, liền nhận được ba bốn mươi cái tin tức, màn hình điện thoại bừng sáng, nhắc cho hắn biết là có tin nhắn tới.

- Chú em, vui đến quên đường về sao? Nhanh trở về đi, có tin tốt lành nói cho cậu biết.

Đây là tin nhắn của Hoàng Phủ Vân.

- Trang lão bản, cửa hàng nhỏ này của tôi anh cũng sẽ không để vào mắt, nhưng vẫn phải gọi điện cho anh.

Đây là tin nhắn của Tuyên Duệ.

Ngoài ra còn có những tin nhắn ân cần hỏi thăm của Tần Huyên Băng, bắt đầu thì còn có vẻ bình thường, nhưng mà càng về sau thì lại càng có vẻ nôn nóng, có thể là bởi vì mấy hôm liền không có tin tức gì của Trang Duệ.

Tích tích, tích tích.

Đang lúc Trang Duệ xem tin nhắn, thì một cái tin tứ mới lại được gửi tới, Trang Duệ nhìn xuống tên người gửi, là Âu Dương Quân, liền tiện tay mở ra.

- Tiểu tử thôi, anh trai ngươi làm cha, tiểu tử ngươi cũng không thèm lộ mặt mũi. Điện thoại tìm cũng không thấy, có phải là muốn bị đánh hay không.

Nhìn thấy tin nhắn của Âu Dương Quân, Trang Duệ không khỏi nở nụ cười, mấy anh em nhà Âu Dương, thì tuổi của Âu Dương Lỗi là lớn nhất, nên nói chuyện với hắn không hợp. Còn hai người khác thì đều đảm nhiệm chức vụ ở ngoại tỉnh, không thân thiết cho lắm. Nếu nói quan hệ tốt nhất thì chính là Âu Dương Quân.

- Chúc mừng, sắp tới sẽ quay về gặp mặt!

Trang Duệ cười trả lời tin nhắn của Âu Dương Quân, vừa mới gửi xong thì có tiếng chuông vang lên, lần này là điện thoại chứ không phải tin nhắn.

- Huyên Băng à, đang muốn gọi cho em thì em đã gọi cho anh rồi.

Trang Duệ cầm cái điện thoại đưa lên tai, vừa nghe thấy thanh âm của người vợ ở trong điện thoại thì không khỏi có cảm giác đã trải qua mấy đời người rồi.

Mấy ngày hôm này ở trên Đại Tuyết Sơn đoạn tuyệt với cuộc sống bình thường, nên bây giờ Trang Duệ cảm thấy hơi có chút không quen.

- Chồng, làm sao mà mấy hôn nay không gọi được điện thoại cho anh vậy, anh có khỏe không? Quần áo anh mang có đủ không?

Tần Huyên Băng bắt đầu muốn trách cứ Trang Duệ, nhưng mà lời nói đến miệng lại trở thành quan tâm. Nàng cũng đã đến Tây Tạng, biết được khí hậu tự nhiên ở nơi đó cực kỳ khó chịu.

- Đủ…Đủ, vợ à, lần này anh trở về sẽ mang về một thứ đồ vật nhỏ mà em chưa từng thấy bao giờ.

Nghe được lời nói của Tần Huyên Băng, trong lòng Trang Duệ dâng lên một cỗ lo lắng, hận không thể chạy về Bắc Kinh ngay lập tức, trở về trong nhà của mình, hưởng thụ ấm áp của gia đình, sự quan tâm của người thân.

Chiêm chiếp, chiêm chiếp.

Dương như cảm giác được Trang Duệ đang nhắc tới chính mình, Tiểu Kim Vũ từ trên người bạch sư nhảy xuống, vỗ đôi cánh vẫn còn chưa mọc lông vũ, rồi nhảy lên người Trang Duệ. Nó nghe thấy trong điện thoại có thanh âm truyền ra thì không khỏi tò mò, đi vòng quanh cái điện thoại, phát ra tiếng kêu non nớt.

- Cái gì kêu vậy ?

Tần Huyên Băng nghe thấy tiếng động lạ thì vội vàng hỏi.

Trang Duệ sờ sờ cái đầu nhỏ của Kim Vũ, nở nụ cười:

- Ha ha khi nào trở về thì em sẽ biết, hiện tại anh không cho em biết trước đâu.

- Ài, Trang Duệ, mẹ muốn nói chuyện với anh.

Tần Huyên Băng còn đang muốn hỏi tiếp, nhưng mà nhìn thấy mẹ chồng muốn nói chuyện với Trang Duệ, liền nhanh chóng đưa điện thoại cho mẹ.

- Trang Duệ, con có để cái gia đình này ở trong lòng không? Có để người vợ và đứa con ở trong lòng không?

Thanh âm của Âu Dương Uyển khiến cho Trang Duệ ứa mồ hôi lạnh, mẹ của hắn bình thường không dễ gì mà giận dữ, lần này chắc là đã nổi trận lôi đình rồi.

Mẹ à, là con không đúng, mẹ nói rất đúng.

- Nhưng mà lúc đó con phải đi công tác, những chỗ con đến kia ngay cả điện cũng còn chưa có, một tuần này con cũng vẫn chưa tắm rửa.

Trang Duệ biết được tính tình của mẹ, cứ nhận sai trước, sau đó lại kể nể khó khăn, bản thân đã lớn như vậy, những mà cũng không còn giống như trước đây nữa, làm cái gì cũng cần mẹ đi kiểm tra.

- Tiểu Duệ à, con sắp làm cha rồi, nhân lúc đứa con vẫn còn nhỏ thì hãy nhanh trở về nhận lỗi với Huyên Băng, lâu như vậy cũng không gọi điện cho nó một tiếng.

Âu Dương Uyển nghe được đứa con của mình phải chịu nhiều khó khăn gian khổ, thì lập tức đau lòng. Những lời nói với Trang Duệ từ nãy tới gì, kỳ thật cũng là nói cho con dâu nghe. Nàng sợ Tần Huyên Băng đang trong thời gian mang thai, Trang Duệ lại không ở bên cạnh, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một ít oán khí.

- Nhất định, nhất định, khi trở về con sẽ chịu đòn nhận lỗi với hai người.

Sau khi nói chuyện với mẹ xong, Trang Duệ đổ đầy mồ hôi lạnh, từ nhỏ tới giờ mẫu thân đều luôn quan tâm đến hắn. Nhớ lại tình cảm gia đình của những con kim điêu kia, Trang Duệ đột nhiên trở nên quyến luyến mãnh liệt đối với những người thân trong gia đình.

Sau khi cúp điện thaoij, Trang Duệ nhìn về phía Bành Phi đang lái xe, nói:

- Bành Phi, cậu lập tức gọi điện thoại cho Đinh Hạo và Hạ Song, bảo bọn họ bay đến đây đón chúng ta, đúng rồi chúng ta lái xe suốt đến trở về thành phố thì cần thời gian bao nhiêu.

- Nhanh nhất cũng phải mất một hai ngày? Đoạn đường này cũng không thật là tốt.

Bành Phi lấy bản đồ điện tử ra nhìn một chút, khoan hay nói, chính phủ của Tây Tạng giao cho Trang Duệ cái xe việt dã này để sử dụng, tính năng rất là không tệ, không chỉ có thân xe được gia cố thép tấm, bên trong đều có đầy đủ các thiết bị tiên tiến. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Cần lâu như vậy sao?

Kỳ thật con đường này Trang Duệ đã đi qua, nhưng mà hiện tại nhớ lại mọi người trong nhà, trong lòng lại càng sốt ruột hơn, sau khi suy nghĩ một chút, nói:

- Cậu gọi cho Hạ song, bảo bọn họ chuẩn bị sớm một chút, ngày mai chúng ta sẽ trở về thành phố, hôm nay chúng ta sẽ đi suốt đêm.

Đang lúc Trang Duệ nói chuyện, di động lại vang lên, hắn vừa bào Bành Phi gọi điện thaoi cho Hạ Song, chính mình thì nhận điện thoại gọi tới.

- Tiểu tử thối, rốt cục thì cũng khởi động máy, con bà nói, con ta sinh ra, cậu là chú của nó thế nhưng lại đi vắng? Cậu nói xem sẽ phạt như thế nào đây? Đây là việc quan trọng nhất của tôi? Vậy mà cậu còn không gọi điện chúc mừng lấy một tiếng.

Ngay từ khi bắt đầu, giọng nói của Âu Dương Quân đã rất lớn, nhưng mà dường như khi Trang Duệ nghe thấy Âu Dương Quân nhắc đến đứa con của mình thì thanh âm dần hạ xuống, ủy khuất giống như là có chuyện gì vậy.

Từ sau khi sinh đứa con này, Âu Dương Chấn Vũ cũng không hề chiếu cố đứa con của mình, chỉ nhờ bảo mẫu lo lắng, rõ ràng khiến cho hai vợi chồng này ở trong nhà của Trang Duệ.

Âu Dương Chấn Võ và Âu Dương Uyển chính là anh em, cũng không có khách sáo gì cả, chính vì như vậy Âu Dương Quân mới có thể biết được tin tức Trang Duệ đã khởi động điện thoại.

Nhưng mà bởi vậy, đây cũng chính là nỗi khổ của Âu Dương Quân, tiểu tử kia mỗi khi trời tối thì sẽ hành Âu Dương Quân vài lần, ngay cả một đêm ngủ ngon cũng không được.

- Ha ha, tứ ca, chúc mừng anh, vài hôm nữa em sẽ về bế cháu? Yên tâm đi, chờ khi nào em trở về, nhất định sẽ tặng cho cháu một phần đại lễ, nhưng mà cần phải chờ mấy ngày nữa.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, hắn có thê rnghe ra, tuy rằng Âu Dương Quân oán giận nói, nhưng thật ra lại lộ ra một loại hạnh phúc và thỏa mãn.

- Tại sao phải chờ vìa ngày nữa? Không phải là cậu có máy bay tư nhân sao, không phải là sáng mai là có thể trở về được sao?

Âu Dương Quân có chút khóa hiểu, trong khoảng thời gian này, ở trong nhà của Trang Duệ ngoại trừ hắn và tên gác cửa Hách Long là đàn ông ra, thì tất cả mọi người ở trong viện đều là đàn bà, ngay cả người để đi uống rượu cũng không có, Âu Dương Quân đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

- Bản thân em cũng muốn ngày mai trở về, nhưng mà máy bay tư nhân vẫn phải đáp xuống sân bay.

Trang Duệ nói sự tình phải đi đến Tứ Xuyên để lên máy bay.

Điện thoại im lặng mồi hồi, một lúc sau đó thanh âm của Âu Dương Quân mới vang lên:

- Cứ như vậy, ta hỏi giùm cậu một chút, xem có thể sử dụng tạm sân bay quân dụng ở gần huyện Tả Cống hay không.

- Được rồi, khoản cánh tới huyện Tả Cống vẫn còn cách mười mấy Km nữa, còn có cả sân bay quân dụng, cậu đưa số máy phi cơ trưởng của cậu cho tôi, tôi sẽ an bài cho cậu.

Được hai ba phút sau, Âu Dương Quân lại điện thoại tới, khiến cho Trang Duệ cũng có chút nóng nảy, Trang Duệ nói là lâu rồi không được uống rượu ngon, Âu Dương Quân liền luyên thuyên chuyện uống rượu đối với hắn.

- Bành Phi, có phải là điện thoại của Hạ Song không? Đưa cho tôi.

Trang Duệ đưa số điện thoại của Âu Dương Quân xong, nhìn sang Bành Phi vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, vội vàng túm lấy, nói cho Hạ Song nghe phải nghe theo sự an bài cảu Âu Dương Quân, lúc này mới cúp máy.

- Được rồi, quay về nhà khách tắm rửa một cái, ngủ một giấc, ngày mai sẽ về nhà.

Mấy ngay nay ở trong núi, Trang Duệ giống như con gà vùng vẫy ở trong tổ của mình, trên người bẩn con hơn cả tên ăn mày, chỉ còn thiếu mỗi một thứ là mặt không đỏ hồng như người cao nguyên, nếu không về nhà thì cũng chẳng có mấy người có thể nhận ra hắn.

Có Âu Dương Quân an bài, Trang Duệ không cần quan tâm nhiều, sau khi trở lại nhà trọ ở huyện Tả Cống, thì tắm rửa một cái, rồi mới liên hệ với Âu Dương Quân, hỏi rõ ràng vị trí sân bay.

Mặc dù Âu Dương Quân vẫn hay nói bậy, nhưng làm việc vẫn rất ổn thỏa, liền đem hết những nhân viên hạu cần và những người cần tìm nói cho Trang Duệ, để cho hắn đến chỗ đó liên hệ.

Phải biết rằng sân bay quân dụng không thể tìm thấy ở trên bản đồ, hơn nữa người bình thường cũng không thể vào được, đây chính là căn cứ quân sự cơ mật của quốc gia.

Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ đã cưỡi lên cỗ xe việt dã kia mà đi tới sân bay, tiếp đãi hắn chính là hai vị đại tá. Sau khi nói khéo vài câu thì bọn hắn liền được dẫn vào sân bay, cái máy bay của Trang Duệ kia, đã sớm dừng ở trên đường băng.

- Lý đại đột trưởng, cảm ơn ngài, sau này ngài có cơ hội đến Bắc Kinh, nhất định phải gọi cho tôi.

rang Duệ vội vã về nhà, cũng không nói thêm cái gì nữa, cáo từ vị đại đội trưởng kia xong, thì dẫn bạch sư và Tuyết Nhi chui vào trong máy bay.

Bạch sư thì không có chuyện gì, nhưng mà Tuyết Nhi thì không quen đi máy bay, sau khi được Trang Duệ làm cho bình tĩnh lại, mới chậm rãi bước lên.

Về phần Tiểu Kim Vũ thì có chút hưng phấn, nó đứng ở trên vai Trang Duệ, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kêu to non nớt.

Không biết có phải do hiệu quả của linh khí, vốn dĩ phải cần tới hơn hai mươi ngày thì chim non mới có thể mọc lông vũ, nhưng mà ở đuổi và trên lưng nó đã có vài cái lông nhỏ màu vàng mọc lên. Nhưng mà đánh giá một cách tổng thể thì vẫn là một tiểu tử trắng mịn như nhung.

Chẳng qua móng vuốt và cái mỏ của Kim Vũ so với lúc Trang Duệ mới nhìn thấy thì cường tráng hơn rất nhiều, khi đậu ở trên vai Trang Duệ, chỉ cần hơi dùng sức một chút, chỗ vai áo của Trang Duệ nhất định sẽ bị rách, hơn nữa ở trên vai hắn, cũng có thể cảm giác được mũi nhọn của các móng vuốt kia.

May mà những trang phục này của Trang Duệ đều là những bộ quần áo rẻ tiền. Nếu như là mấy bộ Tần Huyên Băng mua cho hắn thì Trang Duệ sẽ đau lòng không thôi, có tiền cũng không thể lãng phí những bộ quần áo đáng giá cả mấy vạn đồng được.

- Trang Tổng, này…Tại sao lại có thêm một con chó ngao Tây Tạng nữa rồi?

Vì Trang Duệ muốn tiết kiệm không gian ca bin, nên cũng không bắt để Lưu Ly Và Điềm Á ở trong đây, nhưng mà Hạ Song và Đinh Hạo là hai vị cơ trưởng đứng đón Trang Duệ ở trong ca bin, vừa nhìn thấy Tuyết Ngao thì liền lắp bắp kinh hãi.

Hình thể của Tuyết Nhi tuy rằng không thể so sánh với bạch sư, nhưng mà so với những con chó ngao Tây Tạng bình thường thì lớn hơn rất nhiều, hơn nữa màu lông cũng thuần một màu Trắng, hơn nữa hôm qua Trang Duệ đã tắm rửa cho nó một lần, bây giờ nó tuyệt đối có thể so sánh được với bạch sư.

Bạch sư cũng đã trưởng thành hơn, so với trước đây thì ít đi vài phần đáng yêu, nhiều thêm vài phần thần sắc hung mãnh. So với bạch sư thì thân hình của Tuyết Nhi nhỏ và đẹp hơn nhiều, đáng yêu hơn bạch sư, nếu như bỏ đi thiên tính hung mãnh của chó ngao Tây Tạng, thì Tuyết Nhi lại càng giống như một con vật cưng hơn.

- Ha ha, Tuyết Nhi, đây là Hạ đại ca của ngươi, kia là Đinh đại ca, ngươi đến ngửi mùi của bọn họ đi.

Tuyết Ngao nghe được lời nói của Trang Duệ thì đi tới trước mặt Hạ Song và Đinh Hạo, hít hà mùi trên người của bọn họ, để nhớ kỹ hai người này.

Mà lời nói của Trang Duệ khiến cho hai người Đinh Hạo và Hạ Song xuất hiện một tia hắc tuyến trên trán. Cứ mơ mơ màng màng như thế này chẳng phải bọn họ đã trở thành anh của một con chó sao? Thông thường thì đều là nữ nhân thích sủng vật, nhưng mà đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy nam nhân thích sủng vật giống như Trang Duệ.

Nhưng mà may mắn là Trang Duệ chỉ nói chơi thôi, nếu mỗi ngày hắn đều ôm chó, hai người này thật sự sẽ hoài nghi đầu của Trang Duệ có vấn đề.

Tuy rằng nhìn thấy trên vai của Trang Duệ có một con gà con, nhưng mà Đinh Hạo và Hạ Song cũng không dám hỏi lại, bọn hắn sợ nếu lắm mồm hơn nữa, không cừng sẽ lại xuất hiện một đứa cháu gà cũng nên.

Chiêm chiếp…Chiêm chiếp.

Sau khi máy bay cất cánh, Tiểu Kim Vũ rõ ràng là rất hưng phấn, không ngừng nhảy nhót tán loạn trên người của Trang Duệ và bạch sư. Bạch sư và Tuyết Nhi đã sớm quen với nó, cũng không thèm để ý, mặc kệ cho nó tung hoành.

- Sau này ngươi cũng có thể bay lên như vậy.

Trang Duệ bắt lấy Kim Vũ, giơ nó ra chỗ cửa sổ, lúc này trong lòng Trang Duệ đột nhiên nảy ra một cái ý tưởng cổ quái, từ nhỏ bạch sư đã được linh khí tẩy luyện, thân thể cũng lớn hơn chó ngao Tây Tạng tới ba bốn lần.

Mà con chim non này cũng thế, theo bên người mình từ nhỏ, linh khí được dùng cũng sẽ không nhỏ, chờ đến khi nó lớn lên sau này, không biết sẽ biến thành cái bộ dạng gì?

- Nói không chừng sau này mình còn có thể ngồi ở trên lưng của con kim điêu này.