Hoàng Kim Đồng

Chương 722: Chuyện vạn vật trên thế gian




Kéo theo cái dây thừng, Trang Duệ đi đến bên trên vách núi, mạnh mẽ vung dây thừng xuống, cái dây thừng rơi xuống theo vách núi, dài chừng năm sáu chục mét.

Nhắc tới dây thừng, Trang Duệ còn phải cám ơn Triệu Quân, nhà của tiểu tử kia rất có tiền, đặt mua những thiết bị leo núi này, đều là trang bị cao cấp nhất trên thế giới. Cái dây thừng đặc chế này tuy rằng vô cùng nhẹ, nhưng lại phi thường chắc chắn, có thể chịu đựng được trọng lượng hơn tám trăm kg. Trang Duệ hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề an toàn.

Bám lấy cái dây thừng đang buộc trên tảng đá, Trang Duệ kéo cái dây bảo hộ ở bên hông lên, móc cái móc vào sợi dây thừng, hai chân chống vào vách đá, thân thể chậm rãi thả xuống.

Cái hang động là tổ của hai con chim điêu, đại khái cách vách núi bên trên chừng hai mươi mét, chỉ một lúc sau, Trang Duệ đã đi xuống bên ngoài cái hang, hai chân tìm một chỗ để chống đỡ, liền chuẩn bị bò vào bên trong hang động.

Dường như cảm thấy nguy hiểm, mấy con chim kim điêu non ở trong hang động, luôn miệng phát ra tiếng kêu " Chiêm chiếp" non nớt, nhưng rất dồn dập.

- Đừng sợ, hắc hắc, sau này đi theo ta tha hồ mà ca hát.

Trang Duệ cười rất có tiềm chất làm quái thúc thúc, nhưng mà trước tiên hắn vẫn dùng linh khí để chải chuốt thân thể của mấy tiểu tử kia một lượt, sau đó mới chuẩn bị đi ra khỏi hang động.

Sau khi được linh khí làm cho thoải mái, mấy tiểu tử bên trong hang động kia đều yên tĩnh trở lại, điều này làm cho Trang Duệ rất là tự đắc, linh khí của bản thân chính là: Nam nữ thông sát, già trẻ giai nghi!

Hiện tại trong đầu Trang Duệ rất rối rắm, rốt cục là mang đi mất con kim điêu non. Bây giờ có thể thu được vào tay, cái ý tưởng chỉ lấy một con của hắn lúc vừa rồi, cũng phát sinh biến hóa.

- Ma tuy, lão tử lại không thể vào được sao.

Ngay trong lúc Trang Duệ đưa một chân vào trong hang động, lúc này hắn mới phát hiện, chính mình cũng không có kế thừa bản lĩnh địa chất của ông nội, công phu của mình thật sự là kém quá xa, cái hang động này Trang Duệ lại có thể không vào được.

Tuy rằng cái cửa động dài ba thước, nhưng mà độ rộng cũng rất hạn hẹp, hơn nữa bên ngoài còn mấp mô không bằng phẳng, với bề rộng như thế này, kim điêu còn có thể cúi người đi vào, nhưng Trang Duệ lại không đi vào được.

Nếu cố gắng chui vào, nhất định sẽ bị kẹt ở bên trong, đến lúc đó phỏng chừng nhất định hắn sẽ trở thành bia ngắm của con kim điêu đang phẫn nỗ. Trở thành một màn thảm kịch nhân loại bị động vật tập kích chí tử.

Trang Duệ cũng không muốn thử một lần làm nhân vật ở trong " Ỷ Thiên Đồ Long Ký" bản thân sẽ bị kẹt ở trong hang động mà chết oan.

- Làm sao bây giờ đây?

Trang Duệ có chút vò đầy, cứ như vậy bò lên trên vách núi, thì hắn không cam lòng, nhưng mà cứ như vậy chui vào thì cũng không phải là biện pháp tốt, hơn nữa con chim mẹ bị bạch sư dẫn đi kia, không biết khi nào sẽ quay trở về.

Còn có con chim bố ra ngoài kiếm ăn kia nữa, tùy thời đều có thể xuất hiện, đến lúc đó không cần chúng nó tấn công mình, mà chỉ cần mổ cái dây thừng, chỉ sợ bản thân cũng sẽ từ trên núi rơi xuống, hơn nữa đây cũng không giống như mang dù để nhảy xuống.

- Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!

Trang Duệ đột nhiên nghĩ đến báo tuyết, chính mình không vào được nhưng báo tuyết thì lại không thành vấn đề.

Báo tuyết thò cái đầu ở trên vách núi ra, hồ nghi nhìn về phía Trang Duệ, bây giờ nó ăn uống no đủ, cũng không có hứng thú bao nhiêu đối với mấy con chim non tai họa kia, đám đó cũng không đủ để nhét kẽ răng cho nó.

Lúc trước tìm đến kim điêu gây phiền phức, là bởi vì bão tuyết trên núi quá lớn, báo tuyết không kiếm được thứ ăn, nên mới muốn đến trôm mấy quả trứng chim điêu kia để ăn.

- Tiểu Tuyết, xuống đây, nhanh lên xuống đây.

Nhìn thấy con báo tuyết thò đầu ra, Trang Duệ vội vàng vẫy vẫy tay với nó.

Báo tuyết không chần chờ, lập tức lủi xuống theo vách đá. Ở trong mắt của nó, Trang Duệ còn thân hơn cả mẫu thân của nó, Tiểu Tuyết đã hoàn toàn coi Trang Duệ là thân nhân hoặc là chủ nhân của nó.

Tuy rằng vách đá này gần như là góc vuông chín mươi độ, nhưng mà chỉ cần có những chỗ lồi lõm, báo tuyết đều có thể dùng nó để mượn lực, chỉ qua thời gian vài giây đồng hồ, nó đã đứng ở trên cái cây nhỏ ở bên dưới Trang Duệ, động tác so với Trang Duệ thì còn đẹp và nhanh chóng hơn nhiều.

- Tiểu Tuyết, ngươi mang mấy con chim non ở trong kia ra đây, nhớ kĩ không được làm chúng nó bị thương, không được dùng răng nanh ngậm chúng.

Trang Duệ sợ báo tuyết không hiểu ý tứ của hắn, lấy cái tay thò vào trong miệng của nó, sờ từ trên xuống dưới, tiếp tục dạy bảo:

- Dùng chỗ này, được rồi, chính là chỗ này, mang con chim điêu non ở trong kia ra đây.

Mọi người đều có thể chứng kiến thường xuyên trên TV cảnh động vật cha mẹ dùng miệng ngậm con của chính mình giấu đi, kỳ thật phương diện này có kỹ xảo riêng, chính nó không dùng răng nanh để cắn, mà là dùng môi để ngậm, loại tính huống này thấy nhiều nhất chính là ở sư tử, hổ, báo hoặc là những loài động vật họ mèo.

Đương nhiên cũng không thiếu những bậc cha mẹ thô lỗ, sau khi ngậm con của mình chạy cả một đoạn đường, mới phát hiện con của chính mình đã bị cắn chết.

Trang Duệ không biết báo tuyết có hiểu được lời nói của mình hay không, nhưng sau khi nghe xong lời nói của chính mình, nó liền xông thẳng vào bên trong hang động.

Hoàn toàn khác so với Trang Duệ tiến vào hang động lúc vừa rồi, báo tuyết chính là mãnh thú ăn thịt, cũng không biết đã có bao nhiêu động vật chết dưới lợi trảo của nó, nó vừa mới chui vào trong sào huyệt của kim điêu, mấy tiểu tử kia lập tức cũng cảm giác được nguy hiểm.

Nhưng mà ở trước mặt báo tuyết, dũng khí gào thét của những con chim điêu non yếu ớt kia đều không còn, nhanh chóng co rút vào một góc hang, cả người run lên cầm cập. Giữa chúng nó vào Báo Tuyết, hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc.

- Báo Tuyết, không được cắn, ngàn vạn lần không được cắn.

Trang Duệ vừa dùng linh khí trấn an những tiểu tử kia, vừa dặn dò báo tuyết, Trang Duệ đang khẩn trương tới tực điểm, thanh âm nói chuyện đều mang theo chút run rẩy.

Nếu báo tuyết mà không hiểu được ý của mình, một vuốt chụp vào khiến cho đám tiểu tử kia mất mạng, như vậy Trang Duệ đúng là công dã tràng.

Ngao ngô.

Báo tuyết gầm nhẹ một tiếng, chẳng những khiến cho bốn tiểu tử trong hang kia nhất thời rùng mình một cái, mà cả Trang Duệ cũng giật mình một cái, nếu không phải trên lưng vẫn còn dây bảo hiểm, chỉ sợ cũng sẽ ngã xuống rồi.

Trang Duệ không nhịn được mắng:

- Tiểu Tuyết, nắm chắc thời gian, mang hết mấy tên tiểu tử kia ra đây.

Tuy rằng Trang Duệ không thể dùng tay để chỉ, thế nhưng hắn có thể sử dụng linh khí để chỉ dẫn, từ khi nuôi bạch sư, Trang Duệ liền phát hiện, động vật đặc biệt mẫn cảm đối với linh khí ở trong mắt mình, cho dù không có tới gần thân thể của bọn nó, dường như bọn nó cũng có thể cảm ứng được.

Trang Duệ vốn là dùng linh khí nhẹ nhàng đụng và thân thể con báo tuyết, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về phái con kim điêu non cường tráng nhất. Thể hình của tên tiểu tử này so với huynh đệ tỷ muội của nó thì đều lớn hơn một vòng, thật dễ dàng liền có thể nhận ra được.

Được linh khí chỉ dẫn, báo tuyết đưa móng vuốt vươn tới bên cạnh mấy con kim điêu non, cực kỳ ôn nhu đẩy con chim non được Trang Duệ chỉ đi ra.

Hoàn hảo, Trang Duệ thấy báo tuyết chỉ dùng đệm thịt chứ cái móng vuốt sắc nhọn kia thì lại không vươn ra, điều này làm cho Trang Duệ thở ra một hơi thật dài.

- Ngậm nó mang ra, mang nó ra đây.

Trang Duệ gần như có chút thần kinh rồi, miệng hắn cằn nhằn mấy tiếng, nhưng mà Tiểu Tuyết dường như đã hiểu được ý tứ của hắn, dùng miệng khẽ cắn con chim non này, lập tức hướng tới chỗ cửa động đi tới.

- Mang cho ta, nhẹ nhàng một chút, nhẹ nhàng thôi.

Trang Duệ đè nén kích động trong nòng, ý bảo báo tuyết nhả con chim non ra, hắn đã thấy được, tên tiểu tử kia đang giãy dụa trong miệng báo tuyết, cũng không có bị thương tổn gì.

- Ha ha, còn muốn chạy.

Ngay trong lúc báo tuyết nới lỏng miệng ra, tiểu tử kia còn chưa mọc ra lông cánh, đã muốn trở lại sào huyệt ấm áp kia. Trang Duệ cũng không hề chậm rãi, một tay bắt lấy tên tiểu tử này.

- Hắc, có chút đau đấy.

Tiểu tử kia sợ báo tuyết, nhưng không sợ Trang Duệ, cái mỏ hơi cong kia liên tiếp mổ vào trên tay Trang Duệ, tuy rằng không thể mổ chảy máu, nhưng mà cũng khiến cho tay của Trang Duệ hơi hơi có chút đỏ lên, nếu nặng hơn một chút nữa, phỏng chừng sẽ trầy da chảy máu.

Thật là một tiểu tử khiến người ta đau đầu.

Trang Duệ bất đắc dĩ dùng linh khí làm yên lòng tên tiểu tử tý hon này, cũng bỏ qua ý định bắt thêm một con chim nọn nữa. Chỉ sợ một con này, sau này mình cũng sẽ phải vất vả chăm sóc rồi.

Lúc Trang Duệ còn nhỏ, thành thị hắn ở những năm tám mươi vẫn còn chưa biến thành rừng sắt như bây giờ, ở địa phương không xa nhà Trang Duệ, cũng vẫn còn có ruộng lúa, thường xuyên có thể nhìn thấy các loại chim non và những con hùng ưng bay trên bầu trời.

Mỗi khi đến mùa vụ thu hoạch, Ma Tước, Hỉ Thước, các loại chim con luôn đông như kiến cỏ, luôn luôn ở trên các ruộng lúa bất kể là đã thu hoạch hay chưa, để nhặt nhạnh lương thực.

Khi đó, điều khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn nhất chính là chỉ cần một con hùng ưng bay đi bay lại ở trên không trung, thì chim chóc vốn đang bay lượn đầy trời, trong phút chốc liền biến mất không còn một chút tăm hơi, chỉ còn cái thân ảnh cao ngạo của con chim ưng kia.

Những người có điều kiện thì mang súng hơi ra bắn, viên đạn của súng hơi làm bằng chì, năm đồng tiền có thể mua một hộp lớn, tuật bắn súng càng ngày càng cao, một ngày có thể bắn được vài chục con chim sẻ.

Những người dùng súng biến mất thì lại xuất hiện những người dùng lưới võng để bắt, một ngày có thể bắt được hai đến ba mươi con về rán ăn. Trang Duệ và Lưu Xuyên thì không có gì cả, cũng chỉ có thể đi tìm bắt tổ của chim sẻ mà thôi.

Hai tên tiểu tử chuyên phá hoại năm đó đã làm không ít chuyện tình leo cây trộm trứng chim sẻ. Ngẫu nhiên cũng có thể bắt được một hai ổ chim non mới sinh, tuy rằng hai người vô cùng khát khao có thể nuôi con chim sẻ thành bộ dạng giống như hùng ưng trên bầu trời, nhưng mà cũng chưa từng nuôi bọn chúng.

Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng tới sở thích của Trang Duệ đối với chim non, nhất là đối với loài thần điêu có thể xé hổ liệt báo trong truyền thuyết. Không chỉ là Trang Duệ, chỉ sợ là rất nhiều người trong thời gian còn thiếu niên, đều đã từng có giấc mộng nuôi dưỡng một con chim ưng.

Đương nhiên, đây chỉ là giấc mộng, cuối cùng rất nhiều người tới cả đời cũng không thể thực hiện được giấc mộng đó. Nhưng mà giờ phút này Trang Duệ đã làm được, cái loại tâm tình vui sướng này, quả thực không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.

Tóm lại, hiện tại Trang Duệ cầm tên tiểu tử này, thật là có cảm giác sợ từ trong tay rơi mất, ngậm trong miệng sợ cắn mất.

- Báo Tuyết, không cần chui vào nữa, nhanh chóng trở lại trên vách núi đi.

Qua chừng vài phút sau, Trang Duệ mới thanh tỉnh lại, mà lúc này tiểu tử trong lòng bàn tay kia, đã hoàn toàn bị linh khí trong mắt Trang Duệ hấp dẫn, không có tiếp tục giãy dụa, cũng không tiếp tục kêu lên nữa, chỉ dùng đôi mắt to đen thùi nhìn Trang Duệ.

Ngao ngô.

Nghe được lời nói của Trang Duệ, con báo tuyết từ trong hang động chạy ra, bước thêm vài bước thì đã ở trên vách núi, cúi đầu nhìn về phía Trang Duệ.

- Nghe lời ta, chớ có lộn xộn.

Trang Duệ giật cái gây bảo hiểm đang ở trên lưng mình, kéo cái túi khóa ở trước ngực mình ra, cẩn thận thả con chim non vào đó, cho dù là nhìn thấy bạch ngọc lão hổ vô giá thì Trang Duệ cũng chưa từng cẩn thận như vậy.

Kéo cái khóa lại, sau khi hở ra một cái lỗ để nó có thể thở được, Trang Duệ nhẹ nhàng sờ lên ngực một chút, hắn có thể cảm giác được động tĩnh của tên tiểu tử kia ở bên trong.

Việc trộm chim non đã xong, còn lại là muốn cấp cho vợ chồng kim điêu một chút ưu đãi, cũng là giúp đỡ cho những con chim non này, Trang Duệ bò lên phía trước, tăng thêm lượng linh khí phóng ra, luân phiên chải chuốt thân thể đám gia hỏa này một lượt.

Trang Duệ tin tưởng, sau lần này, mấy tiểu tử kia nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có những tên gia hỏa giống như báo tuyết chạy tới, vụng trộm ăn trộm chim non.

Dùng chân tìm kiếm điểm tựa, hai tay Trang Duệ dùng sức, độ cao hơn hai mươi thước cũng chỉ là vài phút đồng hồ. Sau khi Trang Duệ dùng hai chân đạp vài cái lên trên vách núi, báo tuyết đang đứng chờ Trang Duệ ở phía trước lập tức bò lại đây, cực kỳ thân mật dùng đầu lưỡi liếm liếm vào mặt Trang Duệ.

- Đại Tiểu Tuyết, đi tìm bạch sư, quay về chỗ ở ngày hôm qua.

Lần này Trang Duệ xuống vách núi xâm nhập vào hang ổ của lão ưng ước chừng đã tiêu phí thời gian hơn nữa giờ, vì vậy hiện tại không dám chậm trễ, sau khi thu lại đám dây thừng, rồi đep lên người mình, liền cất bước hướng về đỉnh núi chạy tới.

Vừa mới chuyển qua triền núi này, Trang Duệ chợt nghe thấy bên tai vang lên một tiếng kêu thanh thúy của chim ưng, giương mắt nhìn lên thì thấy một con kim điêu đang cắp một con thỏ hoang béo mập ở trong móng vuốt của mình bay về phía huyệt động.

- Mẹ nó, cũng đừng có trở về nhanh như vậy chứ.

Tục ngữ nói: Có tật giật mình, hiện tại Trang Duệ đúng là có tâm tình như vậy, cúi đầu phóng ra một đạo linh khí vào trong ba lô, để làm yên lòng tiểu tử đang có ý muốn kêu lên hưởng ứng cha của mình. Hắn vội vàng hướng về đỉnh núi tiến đến.

Thời gian báo tuyết xuống núi cần phân biệt đường xa, vì vậy cũng không thể đi nhanh được, hiện tại Trang Duệ đang chạy như điên, một đường chạy thẳng lên núi, gián tiếp đã cấp cho tiểu tử kia rất nhiêu ưu đãi.

Qua đại khái hơn nữa canh giờ sau, hắn nghe thấy ở phía trước truyền đến tiếng gầm của bạch sư, mà tiếng gầm so với lúc bình thường không giống nhau, dường như có chút áp lực.

- A! Bạch sư!

Trong miệng phát ra một tiếng gầm lớn, thân hình của bạch sư và đại Tiểu Tuyết nhất thời xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ.

Nhưng mà khiến cho Trang Duệ kinh ngạc và đau lòng chính là bạch sư lại có thể bị thương, ở trên tấm lưng trắng như tuyết của bạch sư có một vết trảo sâu thấy xương, máu tươi đã nhuộm đỏ lông trắng trên lưng của bạch sự.

Có thể do nguyên nhân là thường xuyên được Trang Duệ dùng linh khí tẩy luyện, lúc Trang Duệ nhìn thấy bạch sư thì miệng vết thương đã hơi khép lại, nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có máu rỉ ra, miệng vết thương đỏ lòm, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác ghê người.

- Bạch sư, đừng nhúc nhích.

Trang Duệ bảo bạch sư nằm sấp ở trước người chính mình, luống cuống tay chân lấy thuốc sơ cứu ở trong ba lô, đối với miệng vết thương vẫn còn rỉ máu thì sau một thời gian được linh khí trong mắt chữa trị, khiến cho miệng vết thương điên cuồng khép lại. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Linh khí màu vàng tím, hơn nữa lại còn có thuốc trị ngoại thương của Vân Nam khiến cho miệng vết thương trên người bạch sư nhanh chóng khép lại, bạch sư phát ra một tiếng gầm nhẹ ở trong cổ họng, từ đau đớn biến thành thoải mái.

Linh khí của Trang Duệ so với thuốc phiện còn thần kì hơn, lúc nào cũng có thể khiến cho con người và đông vật rơi vào cảm giác thỏa mãn.

Nhưng mà Trang Duệ cũng chỉ dám ở trên người động vật mới có thể dùng linh khí mà không kiêng nể gì. Nếu đổi thành con người, không nói đến việc sợ lộ, mà còn có thể gây ra biến dị hay không cũng là một vấn đề.

Điều trị cho bạch sư, Trang Duệ chính là không tiếc vốn liếng, cho vết thương trên người bạch sư đã khép lại, nhưng linh khí vẫn cuồn cuộn không dứt được truyền vào, mãi đến khi Trang Duệ cảm thấy trong mắt cay cay, cảm giác thấy có chút đau đớn, hắn mới ngừng lại.

- Tốt rồi anh bạn già, xin lỗi ngươi, đều là tại ta không tốt.