Hoàng Kim Đồng

Chương 72: Dân du mục (2)




Đi vào trong trướng bồng thì có những chiếc bàn dài được sắp xếp đâu vào đó, đám Trang Duệ tiến vào ngồi trên ghế, Nhân Thanh Thố Mỗ và Bạch Mã lại đứng trước cửa trướng bồng đón khách, chỉ sau một lát thì nơi này đã tụ tập khá nhiều người.

Những người hiểu tiếng Hán thì đến vây quanh đám người Trang Duệ, nghe Lưu Xuyên dày mặt lừa dối những người đàn ông thảo nguyên chân chất, sửa truyện Võ Tòng đánh hổ thành Trang Duệ đánh sói, điều này làm cho đám người Tạng liên tục giơ ngón cái lên và vỗ vai Trang Duệ rất thân mật.

Một lát sau khách của Nhân Thanh Thố Mỗ đã đến đông đủ, hắn đứng lên nâng cốc chúc mừng, sau đó lại mời rượu đám người Trang Duệ, ngay cả những nữ sĩ như Tần Huyên Băng cũng không may mắn tránh thoát, nhưng ly của các nàng là tương đối nhỏ. Vài người đều làm theo động tác của Chu Thụy, hai tay tiếp nhận rượu, sau đó một tay cầm ly, ngón giữa chĩa vào trong ly, ngón cái chỉ lên trời, tỏ ý kính thiên thần, sau đó là kính địa, kính Phật.

Khi uống rượu cũng hết sức chú ý, cần phải uống từng ngụm nhỏ, sau đó Nhân Thanh Thố Mỗ lại rót rượu đầy ly, uống ngụm thứ hai, lại rót đầy uống ngụm thứ ba.

Khi thấy những vị khách đến từ bên ngoài tôn trọng tập tục của mình như vậy, đám người Tạng bắt đầu ca hát, những nữ sĩ lại đi vào nhảy múa, vô tình không khí cực kỳ náo nhiệt.

Sau đó đến lúc ăn uống no say, ai cũng cực kỳ thỏa mãn, yến tiệc trải qua hai ba giờ mới chấm dứt, Lưu Xuyên có vài phần men say đang dùng hai tay nâng những tấm da sói tặng cho chủ nhân là Nhân Thanh Thố Mỗ. Lúc này các vị khách đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Nhân Thanh Thố Mỗ, phải biết rằng lễ vật như vậy là rất khó tìm trên đại thảo nguyên, cũng tỏ vẻ kính trọng của khách với chủ nhà.

Nhân Thanh Thố Mỗ là chủ và đã uống không ít, khi hắn đứng lên thì có chút lắc lư, nhưng vẻ mặt hắn lại rất vui sướng. Hắn cúi đầu nói gì đó với Bạch Mã , sau đó dùng hai tay nhận lấy lễ vật của Lưu Xuyên. Đối với dân tộc Tạng thì lễ vật của khách là tâm ý, không thể từ chối.

Lúc này con chó Ngao lông vàng chợt chạy đến bên cạnh Trang Duệ, nó dùng đầu cọ xát lên người hắn, sau đó lại ngồi xuống chân Nhân Thanh Thố Mỗ. Điều này làm cho đám người trong trướng bồng cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ, người nào cũng biết Đa Khởi của Nhân Thanh Thố Mỗ là giống Ngao cực kỳ cao quý, ngoài người nhà của Nhân Thanh Thố Mỗ thì căn bản không quan tâm đến ai khác. Hơn nữa những vị khách này đều đến vì Đa Khởi, bây giờ thấy nó lấy lòng Trang Duệ thì càng tỏ ra kính trọng Trang Duệ.

- Huynh đệ Lưu Xuyên, Đa Khởi là bạn tốt của chúng tôi, hy vọng sau này cậu có thể đối xử tử tế với nó, Tuyết Sơn nữ thần sẽ phù hộ cậu. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tiểu Đạt Ngõa cùng đi theo con chó Ngao lông vàng vào trong trướng bồng, trong ngực nàng còn ôm theo hai con chó Ngao nhỏ màu đen. Ánh mắt Lưu Xuyên chợt sáng lên, quả nhiên sau khi Nhân Thanh Thố Mỗ tiếp nhận chó con thì dùng nó làm lễ vật đáp lễ Lưu Xuyên, điều này làm cho Lưu Xuyên tỉnh rượu, hắn hận không thể đưa hai con chó Ngao chưa mở mắt này vào trong chiếc rương nhiệt độ ổn định đã chuẩn bị sẵn trong chiếc Hummer.

Hai con chó Ngao nhỏ màu đen kia chính là con của con Ngao lông vàng, tuy con Ngao mẹ không được thuần khiết nhưng hai con Ngao con cũng có giá trị liên thành, vì thế mà Lưu Xuyên mới có biểu hiện như vậy.

- Nhân Thanh Thố Mỗ đại ca, có thể cho chúng tôi được thấy dũng sĩ thảo nguyên cưỡi ngựa không?

Sau khi đợi Nhân Thanh Thố Mỗ trao hết lễ vật thì Trang Duệ mở miệng hỏi chủ nhân.

- Không có vấn đề.

Nhân Thanh Thố Mỗ đồng ý rất dứt khoát, hơn nữa còn cho người đi sắp xếp ngay.

Địa phương mà dân du mục chọn làm nơi đặt trướng bồng có ba mặt là núi, như vậy vừa có thể tránh gió, lại có thể phòng ngừa hữu hiệu sự tập kích của sói. chỉ cần ra khỏi núi là đại thảo nguyên bằng phẳng, không một thân cây nhưng dê bò thành đàn, từng bầy cừu non đi qua lại, từng đám ngựa nhấp nhô dưới bầu trời xanh mây trắng, giống như trong giấc mộng thanh bình.

Lưu Xuyên đi đến cửa thôn, hắn đem hai con Ngao bỏ vào trong xe Hummer, Trang Duệ thì luôn ôm cho chó nhỏ nên không thể nào cưỡi ngựa được, những lời vừa rồi chủ yếu là nói thay cho Tần Huyên Băng, vì vài ngày qua ở chung hắn cũng biết nàng thích cưỡi ngựa.

Lúc này Tiểu Đạt Ngõa đang ngồi trên lưng một con ngựa, đằng sau còn có vài thớt ngựa cao lớn, đi đến bên cạnh mọi người.

- Lưu Xuyên huynh đệ, chúng ta đua ngựa nhé?

Nhân Thanh Thố Mỗ xoay người cưỡi lên lưng một con ngựa rồi nói với Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên từ nhỏ đến lớn chỉ có duy nhất một lần leo lên chụp hình cùng con ngựa mất hàm răng ở công viên, vì vậy nào dám tiếp lời Nhân Thanh Thố Mỗ, Tần Huyên Băng ở bên cạnh lại nói:

- Tôi sẽ đua với ông.

- Được, cô rõ ràng là một ba mỗ trong nhóm phụ nữ, có thể so với Đạt Ngõa.

Ba mỗ trong tiếng Tạng có nghĩa là anh thư, Nhân Thanh Thố Mỗ nói như vậy và không muốn tỉ thí với Tần Huyên Băng, ngược lại thì đẩy con gái mình ra đây cũng là niềm kiêu ngạo của đàn ông dân tộc Tạng.

Tần Huyên Băng có chút do dự, nàng phải đua ngựa với một cô gái tám chín tuổi, dù thắng cũng không có mấy thể diện. Nhưng nàng không biết những đứa trẻ trong dân tộc Tạng đều từ nhỏ sống trên lưng ngựa, thật ra kỹ thuật cưỡi ngựa không thua kém gì vận động viên.

Mẹ của Đạt Ngõa cũn đưa đến vài chiếc yên ngựa, sau khi phủ yên lên một con ngựa trắng thì dắt sang cho Tần Huyên Băng. Lúc này Tần Huyên Băng nhìn con ngựa trắng và thảo nguyên mênh mông, cũng không quan tâm đến việc tỉ thí cùng Đạt Ngõa, nàng nhanh chóng lên ngựa.

Tiểu Đạt Ngõa cưỡi trên một thớt ngựa màu đỏ, sau khi buông tốc độ thì giống như một tia chớp đỏ đi xuyên qua bãi cỏ xanh. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tần Huyên Băng cũng khá tốt, rõ ràng theo sát sau lưng Đạt Ngõa, cũng không bị bỏ lại phía sau, hai con ngựa một trắng một đỏ lao đi như chớp trên đại thảo nguyên.

Lúc này ngoài Trang Duệ thì ai cũng cưỡi ngựa, Nhân Thanh Thố Mỗ hô lên một tiếng rồi dẫn đầu xông ra ngoài, theo sát phía sau là Chu Thụy, xa hơn là Bách Mộng An, kỹ thuật của hắn là không tồi, vì thế cũng không rơi lại phía sau. Chỉ có Lưu Xuyên và Lôi Lôi có chút khốn khó, cơ thể ngã trái ngã phải trên lưng ngựa làm cho Trang Duệ ở dưới đất cứ cười lên ha hả.

Con chó Ngao lông vàng cũn chạy ra theo lời của Nhân Thanh Thố Mỗ, vì vậy mà tiếng ngựa hí chó sủa cùng tiếng cười đùa của mọi người vang trên đại thảo nguyên.

Sau khi mọi người vui vẻ quay về trướng bồng thì đã hơn ba giờ chiều, cự ly từ nơi này đến thành phố chỉ là bốn giờ đi đường, bọn họ hoàn toàn có thể đến đó qua đêm. Hơn nữa lúc này Lưu Xuyên cũng đã đạt được mục đích, vì vậy mà trong chiếc Hummer rất vui vẻ náo nhiệt.

Vài vị nữ sĩ cảm thấy vui vẻ vì trước khi đi Bạch Mã có tặng cho mỗi người một đồ trang sức bằng bạc rất đẹp, tuy giá tiền không cao nhưng bên ngoài là không mua được, điều này làm cho mọi người cảm thấy mình đi không uổng công.

Bách Mộng An ngồi vào chiếc Hummer mà tâm tình không cao, nếu so với Lưu Xuyên đang làm vú em cho hai con chó Ngao con và Trang Duệ đang đùa với con chó Chow Chow thì hành trình của Bách Mộng An trên thảo nguyên cũng không được tốt đẹp gì.