Hoàng Kim Đồng

Chương 707: Thôn Mã Cát (tt)




Từ trước đến nay Trang Duệ đều thích xem thế giới động vật, mà phương diện hắn yêu thích nhất chính là xem cảnh mãnh thú săn mồi trong thiên nhiên, Nhưng mà những thứ ở trong TV và ở ngoài thực hoàn toàn khác xa nhau. Cái loại tốc độ vượt xa nhân loại này chính là một loại hưởng thụ thị giác không gì có thể sánh được.

Chạy băng băng ở trên vùng núi cao, thì bạch sư vẫn không bằng đám dê rừng sinh trưởng ở đây từ lâu. Mắt thấy khoảng cách sắp bị kéo dãn ra, trong cổ họng bạch sư đột nhiên truyền ra một tiếng gầm. Thanh âm cực kỳ trầm thấp khiến cho con dê rừng đang chạy ở phía trước kia dừng lại một chút. Ngay trong lúc này, bạch sư đã vọt tới phía sau nó, đưa cái chân trước lên tát mạnh vào mông của con dê rừng một cái.

Nhưng khiến cho mọi người không ngờ tới chính là, con dê rừng bị tát một cái này thì lập tức cả người đều ngã sang một bên, bạch sư cũng nhân cơ hội này vòng ra phía sau gáy nó, cái miệng rộng chuẩn xác cắn vào yết hầu của con dê rừng.

Không giống như loài báo hay mèo rừng săn mồi bằng cách cắn vào cổ con mồi và giữ cho đến khi nó chết vì ngạt thở. Lực cắn xé của bạch sư cực kỳ mạnh mẽ. Sau khi cắn vào yết hầu của con dê rừng thì đồng thời cái cổ của con dê rừng cũng vang lên một tiếng giòn vang. Hiển nhiên là cái cổ của nó đã bị cắn đứt.

Bạch sư há miệng ra, chân trước đặt trên thi thể của con dê rừng, cái miệng màu đỏ mở rộng ra, ngẩng cổ gào lên một tiếng. Cái thanh âm trầm thấp kia lại vang lên, giống như tiếng nói của cường giả buông xuống khiến cho đám dê rừng đang trốn ở phía xa chợt yên lặng xuống. Trong thiên địa cũng không còn một tiếng động nào.

- Tốt lắm bạch sư.

Trang Duệ vọt tới, ôm lấy cổ bạch sư, không hề để ý đến máu từ trong miệng bạch sư đang cọ lên trên người mình. Bản năng hoang dã của nó đã thức tỉnh khiến cho Trang Duệ cảm giác được nó càng thêm mạnh mẽ.

Ai cũng nói cho ngao Tây Tạng được nuôi trong nhà đều đã mất đi bản năng săn mồi của ngao khuyển. Nhưng mà biểu hiện của bạch sư thì hoàn toàn tương phản. Trang Duệ tin tưởng đừng nói là con dê rừng. mà ngay cả sư tử hay là lão hổ ở trước mắt, thì lấy hình thể của bạch sư, cũng sẽ không chút thua kém.

- Này, đây cũng quá là mạnh mẽ đi? Chó ngao Tây Tạng có thể đuổi theo dê rừng?

Trong lúc Trang Duệ đang vui đùa ầm ĩ với bạch sư, mọi người cũng sôi nổi vây quanh bàn luận. nhưng mà ánh mắt của cả đám đều dại ra, hiển nhiên bọn họ vẫn còn chưa tỉnh táo lại sau màn chụp mồi của bạch sư lúc vừa rồi.

Ngoại trừ Trang Duệ và Bành Phi ra, nhưng người còn lại đều là người đã sinh hoạt cả đời ở trên cao nguyên. Nên cũng rất quen thuộc đối với dê rừng.

Bởi vì màu lông của dê rừng rất giống màu đá, nên cũng không dễ dàng bị phát hiện, chúng đều sống ở trên vách núi thẳng đứng. Chỉ cần nhảy vài bước là có thể trèo lên đỉnh núi. Nhảy xa có thể đạt tới hai đến ba thước. Nếu đứng từ trên cao nhảy xuống dưới lại càng có thể thả người nhảy từ độ cao mười mét xuống đất mà không hề bị thương.

Thiên địch của loại động vật này cũng chỉ có Kim Điều và Báo Tuyết. Những loài lang sói muốn giết được dê từng cũng đều phải hợp tác với cả bầy, vây dê rừng lại một chỗ mới có thể giết chết được nó. Nhưng mà một màn ngày hôm nay cũng nói cho mọi người biết, thì ra chó ngao Tây Tạng cũng có thể vồ dê rừng.

Đến khi mọi người đến gần, nhất thời bạch sư dữ tợn bỏ Trang Duệ ra, hướng về mọi người phát ra tiếng gầm không tốt. Đây là lần đầu tiên nó săn được con mồi lớn như vậy. Nên bản tính động vật liền lộ ra ngoài.

Ngoại từ Trang Duệ ra, thì nó không cho phép bất kỳ kẻ nào tiếp xúc với con mồi của nó.

Bộ dạng của bạch sư cũng khiến cho mọi người khẩn trương, vội vàng lùi về phía sau, cho dù là Bành Phi cũng không dám khiêu khích bạch sư vừa với tàn sát đám dê rừng. Lúc này bạch sư giống như là con hổ vừa mới ra khỏi lồng, trên người có một cỗ khí thế bạo ngược khó có thể che dấu.

- Được, không chấp với ngươi, con bà nó.

Bành Phi cần trong tay một món đồ gia dụng, miệng căm giận bất bình nói thầm.

Vừa rồi Bành Phi phản ứng rất nhanh, vừa nhìn thấy bạch sư truy đuổi đám dê rừng thì liền lấy cái máy ảnh ra. Tuy rằng chụp cảnh tượng bạch sư tuy đuổi đám dê rừng không rõ ràng lắm, nhưng mà hình ảnh bạch sư hạ gục con dê rừng kia thì lại chụp được rất rõ ràng.

- Hắc, đừng kích động, đừng kích động, không tranh giành thức ăn với ngươi là được chứ gì.

Trang Duệ buồn cười ôm cổ bạch sư, tên tiểu gia hỏa này từ nhỏ đã rất tham ăn như vậy. Thức ăn của nó chỉ mình mới có thể động vào, kể cả là Âu Dương Uyển và Niếp Niếp bạch sư cũng đều nhe răng. Đương nhiên Trang Duệ răn dạy và quở trách vài lần thì nói cũng không dám nhe răng nữa.

Bach sư nghe được lời nói của Trang Duệ thì trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, muốn đi ra chỗ khác cắn xé con dê rừng kia.

- Tiểu Tang, cậu đừng cho nó ăn vội.

Gia Thố sau khi lùi về một đoạn, nhìn thấy bạch sư chuẩn bị xé con dê rừng, đột nhiên kêu lên.

- Làm sao vậy, Gia Thố đại ca?

Trang Duệ khó hiểu quay đầu nhìn lại, đây vốn là con mồi của bạch sư, mọi người cũng không thiếu đồ ăn, không phải là muốn tranh đồ ăn của bạch sư đấy chứ.

- Có thể cho tôi lột da con dê rừng này trước rồi sau đó mói cho con chó ngao Tây Tạng này ăn được không?

Gia Thố có chút ngượng ngùng. Da dê rừng nguyên vẹn cực kỳ quý, nếu để bạch sư xé rách mất, vậy thì thật là đáng tiếc.

Da dê rừng hoang dã rất bền, có thể may quần áo và bao tay nam nữ. Tuy rằng không có đáng giá bằng da linh dương nhưng lại có thể chế thành len dạ rất tốt. Mang bán cũng sẽ được cả ngàn đồng.

Trang Duệ nghĩ một chút, xoay người ôm cổ bạch sư nói:

- Nhờ Bành Phi làm đi, hắn và bạch sư còn có chút quen biết, nếu là các vị làm, khẳng định là bạch sư sẽ không đồng ý.

- Được, cũng được, kỳ thật cậu đưa cho bạch sư một cái đùi dê cũng đủ cho nó ăn rồi.

Gia Thố nghe được Trang Duệ đồng ý, nhất thời mặt mày hớn hở, hương vị của con dê rừng này, so với dê mình nuôi ở trong nhà thì ngon hơn rất nhiều. Nhưng àm dê rừng trời sinh tính tình nhạy bén, rất khó săn bắt. Gia Thố cũng không nghĩ tới có thể bắt được ở trong này.

Bành Phi đưa cái máy ảnh cho Trang Duệ, cầm theo cái dao nhỏ không biết giấu ở chỗ nào, bắt đầu lột da con dê rừng. Ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía bạch sư, sợ rằng nó cảm thấy khó chịu, sẽ cho mình một cái móng vuốt vào người.

- Đúng, giết được con dê rừng này, hắc hắc, chúng ta đều có lộc ăn.

Ngoại từ tiểu lạt ma Ba Tang ra, trên mặt mọi người trên lộ ra tươi cười.

Trang Duệ nghe thấy lời của Gia Thố, cũng quay đầu đánh giá, cái con dê rừng này còn lớn hơn so với những con dê được nuôi trong nhà. Chiều cao khoảng chừng một mét sáu, cái đầu tương đối nhỏ, đôi mắt to nửa khéo nửa mở, trên cầu có hai cái sừng dài hình chữ "v", gấp khúc về phía sau.

Da lông ở trên lưng của con dê rừng có màu xám đá, bên trên có nhiều sọc vằn màu lam. Khiến cho nhìn qua nó rất giống một táng đá núi. Cái bụng và bên trong tứ chi đều có màu trắng, phía trước bốn chân có màu đen. Trang Duệ đánh giá một chút, thể trọng của con dê rừng này ít nhất cũng ngoài tám mươi kg, cũng đủ cho mình và mười mấy người này ăn no nê.

- Ta kháo, bạch sư ngươi cũng thật là khỏe, một trảo này so với một trảo của hổ cũng không kém bao nhiêu.

Dường như trước kia Bành Phi đã từng trải qua công việc giết mổ động vật, động tác rất là thuần thục, sau một hồi công phu đã lột xong xuôi bộ da của con dê rừng ra. Hắn ấn nhẹ vào chỗ bạch sư vả một cái. Xương cốt ở nơi đó đã hoàn toàn bị gãy nát, cho chù bạch sư không bổ sung thêm một nhát cuối cùng thì con dê rừng này cũng trốn không thoát.

Phải biết rằng những loài như sư tử hay báo, tất cả đều dựa vào móng vuốt sắc bèn và răng nanh để cắn xé con mồi, nhưng mà loài hổ thì không giống như vậy. Nó chỉ dùng móng vuốt, cũng giống như là con gấu. Lực đánh một trảo của con hổ có thể đạt tới tám trăm kg, bình thường chỉ cần tát một phát, con mồi cũng đều mất đi sức chống cự rồi.

Nếu để cho một số học giả động vật học nhìn thấy bạch sư, cam đoan bọn chúng sẽ đưa ra thỉnh cầu được nghiên cứu bạch sư với Trang Duệ. Hiện tại bạch sư đã vượt qua phậm trù năng lục của chó ngao Tây Tạng rồi. Những phương diện khác cũng phát sinh biến hóa. Đã không thua gì so với hổ báo và các mãnh thú linh tinh khác.

- Được rồi, đừng dong dài, làm cho nhanh di, chúng ta sẽ nướng thịt ăn.

Trang Duệ cũng không có hứng thú gì với đám thịt xông khói mang theo cả, nhưng mà vì không có gì nên hắn đành phải ăn tạm, nhưng bây giờ nhìn thấy con dê rừng này, lập tức thay đổi chủ ý. Trưa này ăn thịt nướng rồi buổi chiều bắt đầu đi tiếp, dường như đây là một lựa chọn không tệ.

Động tác của Bành Phi lại càng nhanh hơn. Sau khi một da của con dê rừng xuống tiếp theo lại cắt cái chân sau nặng khoảng hai mươi cân của con dê rừng ném cho bạch sư.

Nhìn thấy bạch sư ở một bên hưởng thụ con mồi của mình, dưới sự tiếp đón của Trang Duệ, đám người Gia Thố và Tác Nam mới đi đến bên người Bành Phi, lấy ra con dao bên mình, bắt đầu phân chia thịt dê.

Trong núi có một dòng suối nhỏ, hai cô gái trợ lý mang phần thịt dê được chia ra chỗ dòng suối rửa sạch, sau đó dùng một cành cây to xuyên qua.

Mặt khác, mấy vị bác sĩ nam cũng đều hứng trí bừng bừng, bắt đầu thu thập củi để nhóm lửa, hơn nữa còn đào một cái lỗ không quá sâu ở trên mặt đất, dùng mấy tảng đá để lên làm một cái giá.

Đối với tộc người du lịch tự do mà nói, nướng thịt ngoài trời dường như chính là bản lãnh bẩm sinh. Chỉ sau mười mấy phút, ở trên cái sườn núi nhỏ bằng phẳng bên cạnh dòng suối đã có lửa trại nổi lên, từng chuỗi thịt dê đã được cắt nhỏ được treo lên.

Hàng năm Gia Thố đều ra ngoài hành tẩu, cho dù có muốn đi thâm sơn, cũng sẽ mang bên mình những trang bịđầy đủ dầu ăn, còn có một cái bàn chà nho nhỏ, dùng để quét dầu mỡ lên từng miếng thịt dê.

Thịt dê rất nhanh được nướng vàng, sau khi được quét đều dầu mỡ, phát ra thanh âm lép bép, mùi hương nồng đậm cũng xông vào mũi, còn đám người Tác Nam ở bên cạnh thì rắc bột ớt lên trên những miếng thịt dê đã chuyển sang màu vàng.

- Tốt lắm, thừa dịp vẫn còn nóng thì mọi người hãy thưởng thức đi. Bình thường thì thịt dê rừng chính là mỹ vị cầu cũng không thấy đâu.

Trước mặt mỗi người đều có một tờ giấy dầu hoặc là túi nhựa. Gia Thố thuần thục dùng con dao nhỏ cắt từng miếng thịt dê cho vào miệng. Cỗ mùi thơm này khiến cho bạch sư đã ăn uống no say cũng không nhịn được mà chun cái mũi vào để hít mùi thơm.

Có một vài miếng thịt từ trên giấy dầu rơi xuống cỏ, các vị bác sĩ cũng không thèm để ý, dùng những con dao nhỏ cắt thịt cho vào miệng, bắt đầu ăn. So với việc dùng dao nĩa ăn uống văn nhã ở khách sạn, thì loại trường hợp này không thể nghi ngờ là càng thêm thoải mái, khiến cho người ta ăn uống càng thêm thoải mái.

- Tốt, ăn ngon!

Trang Duệ cắn một miếng thịt dê màu vàng tươi, nhất thời thiếu chút nữa thì nuốt mất cả lưỡi của mình. Cái loại hương vị ngon lành như thế này, hắn chưa từng được nếm qua.

Không biết Gia Thố làm như thế nào mới có thể nướng được miếng thịt dê ngon như vậy. Một chút cũng không dư thừa gia vị, chất tươi của thịt hòa trộn với vị se cay, lại còng mang theo một chút hương thơm nhàn nhạt.

Đáng tiếc rượu Mao Đài ngày hôm qua đã uống hết, chỉ còn thứ rượu lúa mì Thanh Khoa của Tác Nam mà thôi. Tuy rằng uống không quen hương vị của loại rượu này, nhưng mà vì uống với thịt dê, Trang Duệ vẫn uống hết hơn nữa lít.

Qua hơn một giờ, mười một người này lại có thể khiến cho một con dê nặng khoảng bốn năm mươi cân chỉ còn lại cái khung xương.

Cuối cùng Gia Thố còn lấy cả não của con dê ra uống. Vốn là muốn đưa cho Trang Duệ, nhưng Trang Duệ thật sự là không hưởng nổi loại đãi ngộ này, cuối cùng lại tiện nghi cho Gia Thố.

No bụng thì làm việc cũng không mệt mỏi, trên đường xuống núi tất cả mọi người đều bước nhanh hơn. Sau khi lướt qua một cái khe sâu và vượt qua một cái sườn núi không cao lắm, đến khoảng chừng hơn ba giờ chiều, thôn Cát Mã cũng xuất hiện trước mắt mọi người.

- Đây là thôn Cát Mã?

Đứng ở trên sườn núi nhìn về phía thôn trang ở không xa, trong lòng Trang Duệ không tự chủ được mà dần hiện lên một bức tranh thủy mặc.

Dòng suối trong suốt uốn lượn quanh co, chảy vào một cái hồ không lớn, bây giờ đang giống như một chiếc gương khổng lồ phản chiếu lại ánh sáng mặt trời, bầu trời xanh mây trắng cả vách núi tuyết phong thẳng đứng cũng được phản chiếu ở trong đó.

Từng bậc từng bậc ruộng bậc thang trên núi, đủ loại lương thực sắp đến lúc thu hoạch, gió nhẹ lướt qua nổi lên từng trận gợn sóng, giống như từng trận ba âm cộng hưởng với tâm linh của Trang Duệ.

Có chừng ba bốn mươi căn nhà gỗ, cao thấp không đồng đều ở bên bờ cái hồ nhỏ. xa xa có thể nghe được tiếng chơi đùa ầm ĩ của trẻ con và thanh âm của chó ngao Tây Tạng.

Đám trẻ đang chơi đùa ở trước cửa, nhìn thấy đám người Trang Duệ đi tới, lập tức hô lên khiến cho mấy người nông dân ở bên trong những căn nhà gỗ chạy ra, hướng tới bên này đi tới.

Một lão nhân đầu tóc hoa râm là người cầm đầu trong thôn đi tới, trên mặt có nếp nhăn phủ kín, dất vết tang thương của năm tháng đều biểu lộ rõ trên mặt lão nhân này.

Lão nhân đang nói chuyện với mấy người đứng ở đằng sau vài câu, sau đó lão nhân nở nụ cười sang sảng, rồi bỗng nhiên khoát tay áo về sau, lớn tiếng hét to vài câu, đuổi những người trẻ tuổi đi theo chạy về căn nhà gỗ, khiến cho Trang Duệ nhìn thấy không hiểu chuyện gì cả.

Nhưng mà Trang Duệ lập tức liền hiểu rõ, mấy người trẻ tuổi chạy về trong thôn, một lúc sau lại có càng nhiều người chạy ra hơn, có người cầm khăn han đa trong tay, có người cầm bơ trà, đây là cách nghênh đón khách quý.

Trong lúc này, ngôn ngữ đã trở nên dư thừa, Trang Duệ bị vài người vây quanh, trên cổ được bọn họ nhiệt tình quàng lên rất nhiều chiếc khăn han đa trắng như tuyết, mà bạch sư thì cũng nhận được đãi ngộ trương đương, khăn han đa trên cổ chỉ nhiều chứ không hề ít hơn Trang Duệ.

Thôn sơn xinh đẹp, người dân nhiệt tình, tuy rằng đường đi vất vả, nhưng mà Trang Duệ có cảm giác khi ở trong này, tâm linh của mình vô cùng an bình, hoàn toàn không có những tiếng động ầm ĩ như ở trong thành phố, cũng không phải là buồn tẻ chán nản như trong tưởng tượng.

Người dân ở nơi này hoàn toàn không biết tiếng Hán, Trang Duệ đứng trước mặt những người này, nghe họ nói chuyện với nhau một hồi, rồi được họ nghênh đón vào trong thôn.

Ban đầu những con chó ngao Tây Tạng trong thôn còn gầm nhẹ vài tiếng, nhưng sau khi nhìn thấy bạch sư, chúng đành phải thành thành thật thật đi ở phía sau bạch sư, hiển nhiên chúng cho rằng bạch sư là đầu lĩnh khiến cho Trang Duệ cười khổ.

Sau khi đi vào thôn, Trang Duệ nhìn thấy từ trong gia nhà gỗ có hai người nam nhân mặc trang phục leo núi, nhìn tướng mạo thì chắc không phải là người địa phương của Tây Tạng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Bọn họ là ai?

Trang Duệ quay đầu hỏi Gia Thố, ý bảo hắn đi hỏi người trong thôn.

- Này, mọi người khỏe không.

Trong lúc Gia Thố đang trao đổi với người dân trong thôn, thì trong phòng lại có một người đi ra, là một người nước ngoài có cái sống mũi cao, sau khi nhìn thấy Tang Duệ và Bành Phi thì nhiệt tình dùng tiếng Hán chào hỏi.

- Xin chào mọi người.

Trang Duệ có chút ngây người, hắn không nghĩ tới ở trong thôn sơn hẻo lánh trong núi sâu này lại có thể gặp được người ở bên ngoài, hơn nữa còn là người ngoại quốc.