Hoàng Kim Đồng

Chương 703: Ngũ Nhãn Thông (tt)




Tuổi của Tác Nam thì lớn hơn một chút, hẳn là khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên mặt có đeo một chiếc kính mắt, rất có khí chất của một học giả, khi nghe Dương Khải Văn giới thiệu đến mình, rất thân mật gật đầu một cái với Trang Duệ.

- Gia Thố đại ca, xin mọi người hãy chiếu cố nhiều.

Trang Duệ bắt chuyện với mấy người này, hắn biết cái tên Gia Thố cũng rất thường thấy ở Tây Tạng, ý tứ của nó là lòng dạ rộng lớn giống như biển khơi.

Chu Thụy quen thuộc đối với Tây Tạng thì không có ở đây, nên tác dụng của Gia Thố liền rất lớn, tuy rằng Trang Duệ đã đi qua rất nhiều nơi ở đây, nhưng nếu để bản thân hắn tự mình đi một chuyến, thì tuyệt đối là sờ cũng không đến được hướng bắc.

- Trang tiên sinh, không thể nói là chiếu cố được, tôi chỉ có thể cam đoan dẫn các vị đến nơi mà thôi.

Gia thố cười trả lời Trang Duệ một câu, hắn nói tiếng phổ thông rất tốt, Tác Nam cũng hưỡng về phía Trang Duệ cười cười, mà không nói gì, chỉ có tiểu lạt ma là tôn kính Trang Duệ nhất, cung kính hành lễ với Trang Duệ và Bạch Sư.

- Dương Cục Trưởng, ai sẽ lái chiếc xe này ?

Trang Duệ chú ý, đội ngũ tìm kiếm này cực kỳ ít người, hơn nữa khi mình và Bành Phi sẽ rời đi, thì đội ngũ tìm kiếm chân chính cũng chỉ còn lại ba người, dường như không cần tới hai chiếc xe để đi.

Dương Khải Văn cười cười, nói:

- Chiếc xe này để chở vật tư, còn có xăng nữa, tạm thời cậu và Bành Phi sẽ lái, chờ đến khi các vị rời đi, thì cứ mang xe đến sân bay thành phố, ta sẽ cho người tới lấy.

Trang Duệ lắc lắc đầu, nói:

- Phải, tôi đây lái xe toàn mẹ nó chứ tai nạn.

- Cậu cũng đừng mất hứng, nhìn xem đây là cái gì.

Dương Khải Văn mở cửa xe ra, vén cái chỗ ngồi lên, ý bảo Trang Duệ nhìn.

Trang Duệ thò đầu vào nhìn thoáng qua, nhìn thấy ở bên dưới chỗ ngồi có để năm sáu khẩu súng tự động, còn có sáu băng đạn, không khỏi bĩu môi, nói:

- Không phải là súng thôi sao?

Nếu đổi lại là hơn một năm trước kia, có lẽ Trang Duệ còn cảm thấy mới lạ, nhưng mà hiện tại súng ống không thể nào khiến hắn quan tâm nữa, đâu cần nói xa xôi, chỉ cần đến cái mỏ quặng phỉ thúy của mình ở Myanmar, đừng nói là súng tự động, ngay cả mình muốn chơi hỏa tiễn, phòng chừng Hồ Minh cũng có thể thỏa mãn chính mình.

- Hắc, khẩu khí thật không nhỏ, đúng rồi thiếu chút nữa tôi quên mất, thứ này thật sự là ngài không lạ gì.

Dương Khải Văn nghĩ tới bối cảnh mẹ cảu Trang Duệ, nhất thời trong lòng rõ ràng, lấy thế lực của gia tộc Âu Dương trên thế giới, một vài khẩu súng thật sự là không coi vào đâu.

- Đây là để cho các vị phòng thân, ngàn vạn lần đừng có lấy ra dùng loạn đấy, còn nữa cần phải tuân thủ luật pháp đối với các động vật hoang dã, không được phép nổ súng lung tung đối với động vật hoang dã.

Đi công tác ở nơi Tây Tạng này, nhất định phải có súng, nhưng mà Dương Khải Văn cũng muốn nói rõ ràng với Trang Duệ, nếu không xảy ra chuyện gì Trang Duệ sẽ vỗ mông chạy mất, hắn lại phải ở lại dọn dẹp hậu quả.

- Được rồi, nếu không tin thì Dương Cục Trưởng ngài cứ đi cùng chúng tôi đến Tả Cống đi?

Trang Duệ khoát tay áo đới với Dương Khải Văn, mấy khẩu súng để lâu như vậy, không biết trong lúc dùng có thể nổ hay không, còn nói với mình nhiều chuyện như vậy.

Mở cửa xe của chiếc xe việt dã thứ hai, Trang Duệ đợi cho Bạch Sư ngồi vào chỗ mới, nói:

- Bành Phi cậu hãy chiếc xe đầu tiên kia, tôi sẽ đi chiếc xe này với Ba Tang đại sư. Ngài đi cùng một xe với tôi đi, tôi có một số việc muốn thỉnh giáo ngài.

Cũng không phải là Trang Duệ muốn làm lái xe, nhưng mà hắn muốn tìm cơ hội ở chung một chỗ với Ba Tang, hỏi thăm một chút về thần thông phật gia, ngày hôm qua Ba Tang có nói đến Ngũ Nhãn Thông, nhưng mà Trang Duệ cũng không tìm hiểu được gì ở trên mạng cả.

- Ai, ta nói này cậu Trang, làm sao mà cậu.

Dương Khải Văn hướng tới chỗ Trang Duệ nháy mắt một cái, Trang Duệ cảm thấy trong cái nháy mắt này có bao hàm ý tứ bao biện.

Sau khi Trang Duệ nói xong, mới nhớ ra bản thân mình không phải là người dẫn đầu, vội vàng nhìn về phía nhân viên công vụ giống học giả kia, nói:

- Thực xin lỗi, Tác Nam đại ca, tôi muốn thỉnh giáo Ba Tang đại sư một chút vấn đề phật học, ngài xem tôi bố trí như vậy đã được chưa ?

- Đi cứ như vậy đi, nếu cậu mệt thì có thể gọi bộ đàm để dừng lại, tôi cũng có thể đổi lại.

Tác Nam nói chuyện cũng thật là tốt, gật đầu đồng ý phương án của Trang Duệ.

Sau khi cáo từ Dương Khải Văn xong, hai chiếc xe việt dã, hướng tới ngoại thành Lạp Tát chạy tới, ở quanh khu thành thị Lạp Tát, quốc lộ cũng vẫn rất tốt, hơn nữa xe cộ cũng rất thưa thớt, tốc độ có thể được tăng cao.

Gia Thố lái xe ở phía trước rất nhanh, Trang Duệ nhìn một chút, đã chạy lên đến một trăm bốn mươi cây số mới có thể đuổi theo kịp, không khỏi lắc đầu cười khổ, nếu Gia Thố lái xe ở trong nội địa, khẳng định là sẽ không quen.

- Ba Tang đại sư, ngài không sao chứ? Có muốn uống ngụm nước hay không? Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Trang Duệ chú ý thấy Ba Tang đại sư đang ngồi ở bên người mình, dường như không có thói quen đi xe. Khuôn mặt vốn dĩ có màu đỏ ngăm đem, hiện tại có chút tái nhợt, vội vàng đưa tay trái lấy ra một chai nước khoáng đưa tới.

- Không có việc gì, Trang cư sĩ, ngài là người có phật duyên, ngàn vạn lần không nên gọi tôi là đại sư.

Ba Tang nhích người ngồi gần cửa, rồi kéo thấp cửa kính xuống một chút, sau khi gió ngoài cửa thổi vào thì sắc mặt của hắn nhất thời đã khá hơn rất nhiều.

- Được, vậy thì tôi gọi ngài là Ba Tang đi.

Trang Duệ hơi giảm tốc độ xe xuống một chút, nói:

- Ba Tang, ngày hôm qua ngài nói phật giáo có Ngũ Nhãn Thông, có thể giải thích cho tôi một chút hay không, thần thông riêng biệt của từng loại Ngũ Nhãn Thông là gì? Như thế nào mới có thể luyện thành được?

Linh khí trong mắt Trang Duệ, đã sinh ra vài lần thăng cấp, nhưng đều xảy ra trong tình huống không lường trước được, hắn vẫn không thể tìm ra chút quy luật nào, cho nên mới muốn tìm xem trong phật giáo có phương pháp tu luyện cụ thể hay không?

- Trang cư sĩ này, phật gia chú ý tầm tình, thần thông này chung quy không phải là chính đạo.

Dường như tiểu lạt ma một mực mâu thuẫn với thần thông, vừa nói là đã khuyên bảo Trang Duệ một câu.

- Ha ha, Ba Tang, tôi chỉ tò mò mà thôi, cũng không phải là muốn đi học tập thần thông, đừng nói tôi không phải là người trong phật giáo, mà ngay cả người trong phật giáo của các vị chỉ sợ cũng không có mấy người có thể luyện thành thần thông?

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, vị tiểu lạt ma này thật đúng là có điểm thú vị, giống như lời hắn vừa nói, bản thân mình có thể luyện thành hoàn toàn là nhờ vào may mắn.

Nghe được lời nói của Trang Duệ, Ba Tang cũng cười, nói:

- Ngũ Nhãn Thông chính là một loại công phu trong phật gia, nhưng mà người luyện thần thông này sẽ xuất hiện công năng ở trong mắt. Phân biệt là Nhục Nhãn Thông, Thiên Nhãn Thông, Tuệ Nhãn Thông, Pháp Nhãn Thông, Phật Nhãn Thông.

Đồng tử mắt của Trang Duệ mạnh mẽ co rút lại một chút, nhưng lại giả bộ như không chú ý, hỏi:

- Có thể giải thích cho tôi nghe một chút được không?

Ba Tang gật gật đầu nói:

- Nhục Nhãn Thông chính là xa gần đều có thể nhìn thấy, không tồn tại vấn đề mắt viễn thị hay cận thị, hơn nữa còn cực kỳ mẫn cảm, tùy theo trình độ cao thấp của công phu mà biến hóa. Những người có công phu cao, có thể nhìn xa hơn người bình thường nhiều lắm.

Thiên Nhãn Thông cũng dựa trên cơ sở của Nhục Nhãn Thông mà tiến thêm một bước. Xuất hiện công năng không thuộc về thị giác. Thiên Nhãn Thông có công năng thấu thị và dao thị, loại công năng đầu tiên giống như màn huỳnh quang, có thể thấy rất xa, có thể nhìn xuyên qua đồ vật, có thể nhìn thấu cơ thể con người.

- Cái gì? Thiên Nhãn Thông có thể nhìn xuyên qua cơ thể người?

Trang Duệ kêu lên thất thanh, nếu như theo lời của Ba Tang, thì chính mình không phải là đã mở ra Thiên Nhãn Thông sao?

Ba Tang có chút không cho là đúng lắc đầu, nói:

- Thiên Nhãn Thông chỉ có thể coi là một Thần Thông phụ trợ hoặc là công phu cấp hai. Chỉ có thể nhìn thấu, thấy được cũng không nhất định hiểu được.

Sợ Trang Duệ không rõ ràng, ngay sau đó Ba Tang liền giảu thích:

- Thiên Nhãn Thông tựa như ngài xem một thứ đồ vật, chỉ biết được hình dạng của nó là tròn méo dài ngắn, chỉ có thể miêu tả ngoại hình của nó chứ không thể nói rõ bản chất của nó.

- Thế còn Tuệ Nhãn Thông?

Trang Duệ tiếp tục truy vấn.

- Thần thông thứ ba sau Thiên Nhãn Thông chính là Tuệ Nhãn Thông, Tuệ Nhãn Thông lại được chia làm bốn loại là Đa Nhãn, Tích Nhãn, Try Nhãn, Dự Nhãn.

Đa Nhãn có thể quan sát lập thể một vật từ nhiều góc độ, Tích Nhãn tức là có thể phân tích, vừa nhìn là biết vật gì, tên gọi là gì, dùng để làm gì.

Truy Nhãn có thể xem xét những thứ đã qua, xem lại quá trình, trừ bỏ những thứ hiện tại ra, còn có thể xem lại tin tức lưu lại từ trước, hình ảnh và thanh âm.

Dự Nhãn có thể nhìn trước tương lai, bất luận phương hướng phát triển của cái gì cùng với xu thế biến hóa, Quá trình biến đổi này, công phu Dự Nhãn đều có thể nhìn thấy được.

- Đơi một chút, Ba Tang, mấy thứ này cũng chỉ là được kinh phật lưu truyền tới nay, ngài cũng chỉ mới nghe người khác nói thôi sao?

Trang Duệ càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, làm sao mà ngay cả biến hóa và thay đổi cũng đều có thể nhìn thấy được? Cái này cũng không giống như ngành nghiên cứu phân tích trong lời nói của Phật gia.

Ba Tang gật đầu, nói:

- Đây là lời nói trong một bài giảng của lão sư, tôi cũng không hiểu rõ lắm, phiên dịch ra tiếng hán đại khái chính là có ý tứ này. Trang cư sĩ, vì ngài hỏi nên tôi mới nói.

- Cái này nói sau, nói đến hai cái thần thông kia đi.

Trang Duệ nghe thấy hai cái thần thông trước đều không liên quan gì, đến cái thần thông thứ ba có khả năng phân tích vật, dường như cũng có chút liên quan đến linh khí trong mắt. Nhưng mà cái khả năng dự báo trước, không có chút quan hệ nào đối với mình cả.

- Pháp Nhãn Thông cần có hai loại công năng, tức là dùng mắt để vận động. Nhưng để sử dụng được thần thông này cần có trình độ tương đối cao, Vận Nhãn Thông chính là có thể dùng mắt để điều khiển vật, uốn nắn sự vật.

Người có Pháp Nhãn Thông có thể khiến cho một cây đinh gẫy bằng hai đoạn chỉ bằng ánh mắt của mình, cũng có thể làm cho tờ giấy bị xé nát phục hồi trở lại. Đây không phải là làm ảo thuật mà là công phu.

Trước kia có câu: " Thiên cơ bất khả lộ" người bình thương thì không hiểu những lời này, chỉ khi nào tu luyện tới một trình độ nhất định, mới có thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Phật Nhãn Thông chính là phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa nghiêm minh, phổ độ chúng sinh, so với Pháp Nhãn Thông thì cao hơn một bậc. Thân thể của người có Phật Nhãn Thông thường có ánh sáng vô cùng mạnh, phật nhãn nhìn đi, có thể phật quang phổ chiếu, khiến cho người bình thường cũng được lợi rất nhiều.

Đạt tới cảnh giới có thể dùng mắt để uốn nắn đồ vật là chuyện rất nhiều người có thể làm được, nhưng mà nếu chỉ dựa vào tu luyện thì phải rất khó khăn mói có thể đạt tới cảnh giới Phật Nhãn Thông, bình thường những cao tăng chuyển thế đầu thai đều có năng lực này.

Trong lúc tiểu lạt ma giảng giải về Ngũ Nhãn Thông, thì khuôn mặt tú mục, rất có khí thế cao tăng đắc đạo.

- Có phải tổ tiên của mình là hòa thượng không?

Sau khi nghe Ba Tang giảng giải toàn bộ về Ngũ Nhãn Thông xong, Trang Duệ không khỏi có chút ngẩn người, nếu dựa theo lý giải của Ba Tang đối với Phật Nhãn Thông thì ý tứ của phật quang phổ chiếu chính là có thể tiêu trừ bệnh tật cho người ta, điều này cũng có tác dụng không khác biệt lắm với linh khí trong mắt của mình.

Còn có thần thông thứ ba bên trong Tuệ Nhãn Thông là có thể phân tích sự vật, cũng giống như dị năng trong mắt của mình. Không biết là có phải thật sự là mình có phật duyên, tổ tiên chính là phật gia chuyển thế đầu thai?

Đầu óc Trang Duệ bắt đầu miên man suy nghĩ, vài lần linh khí trong mắt thăng cấp, phần lớn đều là ở thánh địa của phật gia, hay là chuyện này cũng có liên quan?

- Trang cư sĩ, thần thông này là của người trong phật gia, dùng để phổ độ chúng sinh, tiêu trừ tai họ, cũng không thể tùy tiện tu luyện.

Ba tang nhìn thấy ts đang ngẩn người ra, vội vàng nhắc nhở một câu.

- À! Thứ này tu luyện như thế nào?

Trang Duệ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt chú ý lên trên đường.

- Không biết.

Ba Tang đưa ra đáp án rất rõ ràng.

- Được, coi như tôi chưa hỏi.

Trang Duệ lắc lắc đầu, rõ ràng hắn không cần biết việc này, dù sao ánh mắt biến hóa cũng mang đến cho mình thân thể khỏe mạnh, còn có nhiều của cải như vậy. Mặc kệ là phật gia còn có thần thông gì, tóm lại cũng không phải là chuyện xấu, chính mình trong khoảng thời gian này có chút hay để ý những chuyện vụn vặt.

Dưới chân nhấn mạnh bàn ga một chút, chiếc xe việt dã đột nhiên tăng tốc, chạy với tốc độ nhanh như điện vượt qua chiếc xe phía trước kia, loại cảm giác bay nhanh này, khiến cho lòng dạ Trang Duệ cũng thoải mái hơn không ít.

Đến khoảng mười hai giờ trưa, hai chiếc xe đã sắp chạy ra khu vực Lạp Tát rồi, mấy người tìm một địa phương ngồi ăn chút thịt xông khỏi, rồi tiếp tục lên đường.