Hoàng Kim Đồng

Chương 620: Dư Chấn Bình (3)




Mặc dù có chút chuyện, cho dù không biết gì, thì đó cũng là trái pháp luật. Đương nhiên, hành vi của Trang Duệ, hiện giờ hắn mà đi ra đường làm chuyện xấu ào ào, cảnh sát cũng không có bắt hắn, mà gọi điện thoại bảo người đưa hắn tới bệnh viện.

Nhưng nếu đã quyết định diễn trò, nếu đã bắt đầu, thì phải diễn cho thật giống, mà Trang Duệ cũng không thích phiền toái, cho nên hắn không đi giao dịch.

- Yên tâm đi, Trang ca, việc này tôi đã cho người đi làm rồi!

Hầu tử ở trong điện thoại vỗ ngực cam đoan.

- Trang ca, vì người này là Ngưu ca, chính là người bạn tôi quen biết trong Phan gia viên, người không thể chê, là một lão đại rất có nghĩa khí ở đây.

Sáng sớm hôm sau Trang Duệ đi tới Phan gia viên, hắn nhìn thấy trong tiệm có nhiều gương mặt lạ hoắc, vừa đi vào trong tiệm, Hầu tử đã nhanh chóng đứng ra giới thiệu.

- Cái gì Ngưu ca?

- Trang lão bản cứ gọi tôi là lão Ngưu là được!

- Lão Ngưu, việc lần này phải làm phiền anh rồi!

Trang Duệ dò xét lão Ngưu, hắn chừng ba mươi tuổi, béo thì béo, nhưng cũng có khả năng bày quầy hàng trong Phan gia viên, làn da có chút ngâm đen, nhìn hắn rất trung hậu, đương nhiên, không nên trông mặt mà bắt hình dong, nếu không, khi bị người ta bán cả người, còn cười nói cảm ơn người ta đấy.

Người nọ khoát khoát tay, chen ngang lời nói của Trang Duệ:

- Bình thường có quan hệ không tệ với Hầu tử, chút việc nhỏ này không là gì, Trang lão bản khách khí rồi.

Có thể bày sạp hàng trong Phan gia viên, không có chút nhãn lực là không thể nào, lão Ngưu là người lăn lộn trên đường phố, chỉ nhìn của tiệm của Trang Duệ, cũng biết được thân gia của hắn cũng hơn ngàn vạn, có quan hệ tốt với người như vậy, sau này có vật lọt ra từ kẽ tay của người ta, thì bản thân hắn cũng sống được vài năm.

- Tốt rồi, lão Ngưu cầm lấy, chia cho các huynh đệ một chút mà xài.

Khi Trang Duệ đang nói chuyện thì móc từ trong bọc ra một chồng nhân dân tệ, đưa cho lão Ngưu, nói ra:

- Đây là một chút tâm ý nhỏ.

- Vậy thì cảm ơn Trang lão bản.

Lão Ngưu cũng không phải là người sĩ diện hão (ý bảo dối trá), trực tiếp đưa tay nhận lấy, những người như hắn, chuyên gánh chịu nguy hiểm cho người khác, cầm tiền cũng là điều hợp lý.

Bởi vì phải đợi điện thoại của Dư Chấn Bình, Trang Duệ mời lão Ngưu vào trong ngồi đợi, thời điểm đến mười một giờ trưa, điện thoại của Hầu tử vang lên.

- Này, Nhâm lão bản, tôi và bạn bè của tôi đang ngồi chờ điện thoại của ngài đấy, ngài nói nhanh đi, sau khi giao dịch xong, tôi còn dẫn bạn của tôi đi ăn cơm nữa.

Hầu tử rèn luyện cái miệng rất tốt, ngữ khí khi nói chuyện không có sơ hở, Trang Duệ nghe mà gật đầu, chỉ cần huấn luyện thêm chút tri thức của thẳng này, thì cho hắn đi làm xướng ngôn viên của bảo tàng, tuyệt đối không thành vấn đề.

- Không cần, không cần làm như ban đầu, các ngươi đi ra khỏi Phan gia viên, quẹo trái và đi thẳng năm mươi mét, chúng ta sẽ gặp nhau, được không?

Dư Chấn Bình vẫn cầm hộp bánh ngọt trong tay, đối diện nơi hắn đang đứng, là một trường tiểu học, mà lúc này đúng vào thời điểm tan trường, rất nhiều học sinh đang đi ra, ở trước cửa trường học, người đứng chờ chật ních, rất là hỗn loạn.

Dư Chấn Bình mặc quần áo trên người, chính là thời điểm nửa đêm hôm qua, hắn ăn trộm trong nhà người ta, cộng thêm đội cái mũ lưỡi trai che nắng, chỉ cần không có người nào nhìn chằm chằm vào mặt của Dư Chấn Bình, sẽ không nhận ra tuổi của hắn.

- Nhâm lão bản, ngài đang ở đây? Bây giờ tôi đang đứng ở chỗ ngài nói, hiện giờ rất lộn xộn, nhưng không nhìn thấy ngài.

Hầu tử và lão Ngưu hồn nhiên không biết, ở một nơi cách bọn họ hai ba mươi mét. Dư Chấn Bình đang đánh giá tình hình chung quanh, nhìn xem có người nào đi theo Hầu tử hay không.

Đúng là Dư Chấn Bình đã nhìn rất cẩn thận, nhưng hắn nào biết ràng, cảnh sát trực tiếp đi theo sau hắn, trong đám học sinh tan trường, có ít nhất năm người của tổ chuyên án.

- Các người đi về phía trước mười lăm mét, dọc vào đường cái bên trái, có một cái máy ATM, rút tiền trong đó là được.

Dư Chấn Bình sớm đã dò xét nơi này rất cẩn thận, giữa trưa tan trường rất hỗn loạn, cho dù đối phương mang người hoặc dẫn cảnh sát đến, hắn cũng nắm chắc mình sẽ trốn thoát.

Hầu tử nghe thấy Dư Chấn Bình nói thế, có chút bất mãn, hét lên:

- Tôi nói Nhâm lão bản, dù thế nào ngài cũng phải lộ diện.

- Tiểu huynh đệ, ngươi đặt tiền vào đó là sẽ nhìn thấy tôi thôi.

Sau khi Dư Chấn Bình nói xong, lập tức cúp điện thoại, thân thể của hắn từ từ đi về phía cái tủ, ánh mắt dưới cái mũ che nắng. Đánh giá chung quanh, phàm là có điểm nào không đúng, hắn sẽ chui vào đám học sinh rời đi.

- Này, Nhâm lão bản? Cái này... Tên khốn này làm trò gì vậy chứ?

Hầu tử liên tiếp hô vài tiếng, nhưng đầu dây bên kia không trả lời, chỉ có thể lẩm bẩm mắng nhỏ một câu, rơi vào tình thế này, hắn chỉ có thể dẫn theo lão Ngưu, đi đến máy ATM lấy tiền, phía trên mỗi máy rút tiền đều có camera thu hình, cho nên chuyện rút tiền sẽ do lão Ngưu làm.

- Ai, tôi nói Nhâm lão bản, cái máy ATM này mỗi ngày chỉ có thể rút cao nhất là ba vạn, không có biện pháp lấy mười vạn a.

Lão Ngưu đi tới máy ATM một lúc, bất đắc dĩ ngừng tay lại, sau khi rút ba vạn, đã đến hạn ngạch, Hầu tử vội vàng đánh điện gọi Dư Chấn Bình. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Vậy thì các ngươi cứ đi ngân hàng rút đi, tôi sẽ đứng ở cửa ra vào đợi các người.

Đối với cử động của Hầu tử và lão Ngưu, Dư Chấn Bình đều nhìn thấy rất rõ, hắn cũng biết hai người này lúc đi tới, trên tay không có gì, chắc có lẽ không giống lần trước, dùng tiền giả lừa gạt hắn.

Nhưng Dư Chấn Bình sẽ không đi theo vào ngân hàng, bởi vì hắn biết rõ, trong ngân hàng có máy giám sát, hắn không muốn lưu lại bất cứ chứng cớ gì cả.

- Được rồi, Nhâm lão bản, ngài đang ở nơi nào?

Mười phút sau, Hầu tử và lão Ngưu đi ra khỏi ngân hàng, ở trên tay lão Ngưu, đang cầm một túi nhựa có dán nhãn ngân hàng, trong đó có mười vạn, lão Ngưu là người cẩn thận, dùng hai tay đặt túi nhựa ở trước ngực.

- Tôi đang ở đằng sau các anh!

Lập tức ở sau lưng hai người xuất hiện âm thanh của Dư Chấn Bình.

- Bà mẹ nó, Nhâm lão bản, không nên dọa người như vậy chứ, không phải đang chơi trò chơi, đừng có hù nhau như thế chứ?

Hầu tử bị lời nói của Dư Chấn Bình làm giật mình, tại sao anh bạn này lại xuất quỷ nhập thần như thế? Dò xét hơn nửa ngày mới nhận ra, tên tiểu hài tử mặc đồng phục và đội mũ kia, không ngờ chính là "Nhâm lão bản".