Hoàng Kim Đồng

Chương 610: Nguyên do




Âu Dương Quân gật đầu, lấy điện thoại ra gọi đi, tiếp điện thoại là thư ký của Âu Dương Chấn Vũ, nói lại vài câu, Trang Duệ và Âu Dương Quân còn chưa kịp lên xe, điện thoại đã gọi tới, nói là giữa trưa đến nhà hàng ăn cơm, bảo Âu Dương Quân đi trước chờ ở nhà hàng.

- Ha ha, gặp cha còn khó hơn cả gặp lãnh đạo quốc gia nha.

Trang Duệ cười nói, nhưng Âu Dương Quân đã sớm chấp nhận điều này, cho tới bây giờ có khi nào lão đầu tử có ở nhà? Hắn cho tới bây giờ đều ở văn phòng cả ngày.

Âu Dương Quân sớm đã có thói quen gặp cha của mình như thế, cho nên rất quen thuộc cái nhà hàng kia, lập tức mang Trang Duệ đi tới một nhà hàng không lớn, nhưng được lắp đặt trang thiết bị rất lịch sự tao nhã, một chút trà, một chút điểm tâm, nói chuyện phiếm với Trang Duệ.

Hai người đợi khoảng một tiếng đồng hồ, đến mười một giờ, Âu Dương Chấn Vũ đi tới, thư ký của hắn đã đợi ở bên ngoài.

- Cậu nhỏ!

Nhìn thấy Âu Dương Chấn Vũ, Trang Duệ vội vàng đứng dậy, cung kính hô một tiếng, trong mấy cậu, cũng chỉ có vị trước mắt là người hiểu rõ hắn nhất.

- Ha ha, tiểu Duệ, ngồi đi, các ngươi đã gọi món ăn chưa?

Lúc này Âu Dương Chấn Vũ nhìn lên, giống như một lão nhân hòa ái, sau khi bảo Trang Duệ ngồi xuống, nói tiếp:

- Buổi chiều cha còn có cuộc hợp, không thể uống rượu, cho nên Dương Quân uống với em của con một chút đi.

- Cha, một lát nữa con còn phải lái xe, cha cứ uống đi.

Âu Dương Quân đối với thái độ của lão đầu tử của mình rất không hài lòng, đã lớn như vậy, hắn chưa từng nhìn thấy cha của mình dùng vẻ mặt hòa ái và ôn hòa như vậy với mình.

- Con phải lái xe? Trừ lúc ở với ông nội của con ra, lúc nào con không uống rượu?

Âu Dương Chấn Vũ bất mãn liếc nhìn con mình, mà Âu Dương Quân nghe đến ông nội, lập tức co rụt đầu lại không dám lên tiếng, dù là người gan lớn, cũng phải sợ một thứ nào đó.

Bởi vì nơi này thường xuyên có lãnh đạo tới dùng cơm, dưới tình huống như vậy, phục vụ viên sẽ không tiến vào phòng, nếu cần gọi đồ ăn và thuốc uống cũng không cần đi ra ngoài, trong phòng cũng có thể gọi.

Trang Duệ đi tới cửa, cầm bộ đàm đang treo trên tường, nói ra:

- Mang thức ăn lên dùm tôi.

- Cậu nhỏ, một ngày cậu kiếm được bạc tỷ, làm sao hôm nay lại rảnh cùng ăn cơm với bọn con vậy?

Con mắt Trang Duệ nhìn chằm chằm vào túi văn kiện trong tay cảu Âu Dương Chấn Vũ, nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Một ngày cậu làm sao kiếm được bạc tỷ? Lời này con phải nói cậu cả của con thì mới đúng!

Âu Dương Chấn Vũ liếc nhìn bộ dạng của Trang Duệ, cười nói:

- Trang Duệ, có phải muốn hỏi trong này là vật gì, đúng không?

- Hắc hắc, cậu nhỏ, trong đó có phải là thủ tục mở bảo tàng của con không vậy? Nếu đúng thì thật cảm ơn cậu, bằng không thì bảo tàng của con không biết khi nào mới có thể khai trương đây a.

Nhìn thấy Âu Dương Chấn Vũ nói ra lời này, Trang Duệ gãi đầu cười.

- Tiểu tử ngươi, đừng cám ơn ta, việc này con nên nói với cậu cả, mặt mũi con rất lớn a.

Âu Dương Chấn Vũ cười cười, đưa văn kiện tới tay Trang Duệ, đúng là việc này không có quan hệ lớn tới hắn.

Ngay tử đầu Âu Dương Chấn Vũ đã nhận được điện thoại của anh cả, lúc đó hỏi hắn về những thủ tục khi thành lập bảo tàng tư nhân, đợi đến lúc Âu Dương Chấn Vũ điều tra văn bản tài liệu, mới biết được là Trang Duệ.

Hiện tại trong lòng của Âu Dương Chấn Vũ có chút hoang mang, rốt cuộc Trang Duệ đang làm đại sự gì, mà anh cả tự mình gọi điện đến hỏi? Phải biết rằng, địa vị của Âu Dương Chấn Sơn, dù làm chuyện gì, đều phải chú ý rất nhiều thứ.

Quan hệ giữa Trang Duệ và Âu Dương Quân, người có tâm đều biết rõ, Âu Dương Chấn Sơn không ngại người ta bàn tán, khó tránh khỏi bị người ta nhớ thương.

- Đợi một chút, ta nghe điện thoại...

Trang Duệ đang muốn nói chuyện, điện thoại của Âu Dương Chấn Vũ vang lên, hắn có ba điện thoại, trong đó có hai cái đang ở trong tay của thư ký, chỉ có cái này là Âu Dương Chấn Vũ tự mình cầm, có thể gọi điện thoại tới, trừ chí thân, chính là lãnh đạo.

- Anh cả, sao anh lại gọi điện thoại tới? Tiểu Duệ, nó đang ở cùng với em, anh nói...

Âu Dương Chấn Vũ nhận được điện thoại, sau đó liên tục gật đầu, Trang Duệ và Âu Dương Quân nhìn thấy có chút khó hiểu, lúc này ngoài cửa có phục vụ viên gõ cửa, cũng bị Âu Dương Quân ngăn cản ở bên ngoài, bảo bọn họ vài phút nữa hãy mang thức ăn lên.

Thời gian của cuộc điện thoại này không ngắn, sau khi bốn năm phút trôi qua, Âu Dương Chấn Vũ mới cúp điện thoại, cười nói với Âu Dương Quân.

- Gọi người mang thức ăn lên.

- Cậu nhỏ, có quan hệ gì tới con sao?

Trang Duệ nghe được trong điện thoại Âu Dương Chấn Vũ có nhắc tới tên mình, vì vị mới hỏi.

- Ừ, là chuyện của con, anh cả mới gọi điện thoại tới, nói mấy ngày nay có quá nhiều việc, bằng không sẽ tự đi gặp con.

Nhận được cuộc điện thoại này của Âu Dương Chấn Sơn, Âu Dương Chấn Vũ mới hiểu có chuyện gì xảy ra.

Thì ra, thời điểm Trang Duệ làm ra đoạn video ầm ĩ kia, có một ít phần tử cấp tiến trong nước Pháp, phát biểu những ngôn từ không thích đáng, làm cho quan hệ Pháp-Trung ở trạng thái khẩn trương.

Mà một câu nói trong video của Trang Duệ, nói nước Pháp không chịu nhìn thẳng vào sai lầm lịch sử của mình, còn không thành khẩn bằng nước Đức, mặc dù chỉ là ngôn luận của nhân sĩ nhân gian, nhưng là một cái tát vào mặt nước Pháp.

Mà rất nhiều phương tiện truyền thông của Pháp đăng tải chuyện này, cộng thêm một ít xí nghiệp của Pháp kiếm tiền ở Trung Quốc, cũng bày tỏ không đồng tình với chính phủ, cho nên mượn việc này làm ầm ĩ, làm cho những người khác công khai xin lỗi, làm cho Trung Quốc rất hãnh diện.

Mà dây dẫn cho vụ nổ này, chính là lời nói của Trang Duệ trong buổi đấu giá, sau khi xem video này, các vị lãnh đạo tán thưởng vài câu, cho nên lúc này Âu Dương Chấn Sơn mới tự mình gọi tới, bảo Âu Dương Chấn Vũ xử lý chuyện này thật đặc biệt, phê duyệt bảo tàng của Trang Duệ thật sớm.

Trang Duệ nghe Âu Dương Chấn Vũ giải đáp, mới hiểu được là vì chuyện này, không nghĩ tới những câu nói vô tâm của mình, lại thành tiện nghi cho quốc gia, xem ra lần này đi ra ngoài không phí công, chiếm được không ít thứ lợi cho mình.

Khi mấy người đang nói chuyện, phục vụ gõ cửa mang thức ăn lên, Âu Dương Chấn Vũ dừng nói, đợi đến khi những phục vụ này đi ra ngoài, Âu Dương Chấn Vũ nhìn Trang Duệ nói ra:

- Tiểu Duệ, với tư cách là bảo tàng tư nhân đầu tiên dùng chữ Trung Quốc, con đã trở thành danh nhân, ý của anh cả là, muốn đem chuyện ngươi mang cổ vật trở về trong nước lần này, tuyên truyền một phen, đây cũng là một cách giáo dục chủ nghĩa yêu nước a.

- Cái gì? Tuyên truyền?

Trang Duệ nghe vậy sững sờ thoáng một phát, ngay sau đó liên tục khoát tay nói:

- Cậu nhỏ, tuyên truyền nhà bảo tàng thì có thể, nhưng không thể tuyên truyền con a, hơn nữa con nói với người ta, con không có nói mang cổ vật bị ăn cướp trở về Trung Quốc a, mà là dùng một phương thức khác, mang cổ vật trở về.

Trang Duệ cho rằng Âu Dương Chấn Vũ khó hiểu về hành vi xào giá ở nước ngoài, chuyện này làm tăng khả năng lăng xê cổ vật của Trung Quốc, cho nên đem tiền căn hậu quả nói lại một lần.

- Chuyện con nói ta cũng biết, ở trong bộ cũng đã thành lập một văn phòng chuyên môn thu hồi cổ vật trở về, nhưng hiệu quả không lớn, con nói cũng có đạo lý, ta cần phải lo lắng một chút.

Với tư cách là trưởng phòng lãnh đạo văn hóa, Âu Dương Chấn Vũ rất hiểu chuyện của Trang Duệ. Tuy chuyện này có thể tuyên truyền lòng yêu nước một chút, nhưng là lợi và hại rất khó nói, không chỉ dẫn đến hội chứng lăng xê cổ vật của Trug Quốc, nhưng lại vô tình làm tăng khả năng buôn lậu và trộm cắp các lăng mộ trong nước.

- Ai, cậu nhỏ chuyện này có nói cũng không hết chuyện, nhưng con cần tuyên truyền về bảo tàng một phen, lần này con có thể mang mấy trăm món đồ sứ Tống Minh Thanh trở về, việc này phải tuyên truyền thật tốt.

Trang Duệ nghe Âu Dương Chấn Vũ phải lo lắng, lập tức nói ra, bảo tàng nổi danh, vậy thì người đến tham quan sẽ nhiều hơn, tuy mình không nghĩ tới lợi nhuận, nhưng cũng không thể làm ăn lỗ lả được chứ?

- Ân? Mấy trăm món? Là chuyện gì?

Âu Dương Chấn Vũ cũng không biết chuyện Trang Duệ và Eze Kenner trao đổi, lập tức hỏi.

Trang Duệ đem chuyện này này cẩn thận kể lại từng chi tiết, sau đó còn nói, trong thời gian sắp tới mình sẽ trao đổi với bảo tàng mỹ thuật Murs, cho nên từ số lượng và chất lượng, bảo tàng tư nhân của hắn, tuyệt đối được mang hai chữ Trung Quốc trong tên.

- Tốt, chuyện này đáng để tuyên truyền!

Sau khi nghe Trang Duệ nói xong, Âu Dương Chấn lập tức vỗ bàn một cái, tuy đây là trao đổi, nhưng Trang Duệ trả giá là tác phẩm của Picasso, nhưng về mặt cảm tình của người trong nước, đương nhiên sẽ coi trọng bảo vật quốc gia bị cướp đi.

- Tiểu Duệ, việc này ta làm chủ, sau khi con khai trương bảo tàng, liền làm một album, đem những chuyện con mang những cổ vật này về nước thế nào, cẩn thận giới thiệu một chút, về phần con có lộ diện hay không, đến lúc đó tự con quyết định.

Âu Dương Chấn Vũ nói lời này là cho Trang Duệ một liều thuốc an thần, mục đích tuyên truyền nhà bảo tàng đã đạt được, còn đối với bản thân, nên xuất hiện ít một chút, việc này để cho Hoàng Phủ Vân ra mặt là được.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trang Duệ liền trở về nhà, Âu Dương Quân không đi cùng hắn, khó khăn lắm mới được xin nghỉ phép với cô vợ, hắn đã sớm chạy đi đâu rồi.

Hiện tại là cuối tháng tư, cả vườn hoa tươi đã nở rộ, khắp nơi đều là hương hoa xông vào mũi, hoa sen trong hồ nước xinh đẹp lạ thường, Hách Long không biết từ nơi nào mà bắt được lũ nòng nọc, tin tưởng không qua bao lâu, trong sân sẽ có rất nhiều âm thanh.

Ổ vàng ổ bạc, cũng không bằng ổ chó của mình, sau khi về nhà, Trang Duệ mới cảm giác được, tuy căn nhà của mình không rộng rãi như tòa thành của Eze Kenner, nhưng ở đây lại nhiều nhân khí hơn một ít.

Âu Dương Uyển và Trương mụ Lý tẩu, đang ở trong sân tu kiến vườn hoa, mà Bạch sư đang đùa giỡn với những con bướm trong vườn, nhìn thấy Trang Duệ về, lập tức chạy tới, dùng cái đầu to cọ cọ thân mật vào người Trang Duệ.

- Cũng nên tìm vợ cho Bạch sư rồi.

Thời điểm chó ngao Tây Tạng tròn một tuổi, đã có thể tiến hành phối giống, mà hàng ngày Bạch sư được Trang Duệ dùng linh khí tẩy luyện, cốt cách phát dục phát triển hoàn toàn, đã vượt xa những con chó ngao Tây Tạng bình thường, mà mình sắp kết hôn, cũng không thể để Bạch sư cô độc a.

Nhưng lần trước mang Bạch sư đi ngao viên Bành Thành, nhiều chó ngao cái như vậy, nhưng Bạch sư không để ý, xem ra sau này phải chạy tới Tây Tạng một chuyến, nhìn xem có thể gặp được chó ngao cái có huyết thống thuần chủng hay không, đương nhiên, cũng phải vừa mắt Bạch sư mới được.

Sau khi rãnh rỗi đứng trò chuyện với mẹ trong sân vài câu, Trang Duệ trở lại nhà sau. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trên đường đi trở về hắn không có lấy văn kiện bên trong túi ra, hiện tại hắn đã trở về nhà, Trang Duệ liền mở ra túi văn kiện, rút chồng văn kiện tài liệu bên trong ra.

Đến loại cấp độ như Âu Dương Chấn Vũ, xử lý chuyện như vậy. Quả thực quá đơn giản, không chỉ phê duyệt xử lý thủ tục, ngay cả giấy phép khai trương của bộ thương nghiệp cũng đã làm tốt.

Tuy hiện giờ trong nước có hơn ba trăm nhà bảo tàng tư nhân lớn nhỏ, nhưng công tác phê duyệt nhà bảo tàng, vẫn tương đối nghiêm khắc, nếu như Trang Duệ tự mình đi lo liệu, chỉ sợ không có mất thời gian nửa năm, hắn đừng nghĩ đến việc lấy được những thứ này.

Tâm tình có chút kích động, Trang Duệ lấy điện thoại di động ra để hỏi thăm Hoàng Phủ Vân đang ở nước Pháp.

- Cái gì? Làm tốt?

Nghe thấy Trang Duệ nói thế, Hoàng Phủ Vân giật mình, thiếu chút nữa hắn cắn phải lưỡi, lần trước hắn về nước một thời gian ngắn, muốn mở một bảo tàng đao kiếm, nhưng lần đầu là tài chính không đủ, lần hai là kẹt ở khâu phê duyệt thủ tục, Hoàng Phủ Vân làm sao mà không biết khó khăn trong việc phê duyệt thủ tục mở bảo tàng chứ.

Đối với tác phong làm việc quan liêu trong nước, Hoàng Phủ Vân hiểu rất rõ, hắn không thể nào tin nổi, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Trang Duệ lại đem thủ tục làm xong toàn bộ.

- Đúng, thủ tục và giấy phép buôn bán đã làm xong, Hoàng Phủ huynh, một hồi nữa em truyền fax qua cho anh, ngày mai anh có thể bàn chuyện trao đổi với nhà bảo tàng mỹ thuật Murs được rồi.

Không phải Trang Duệ gấp gáp, mà là vì nhà bảo tàng đã có sẵn, chỉ cần cải tạo một chút, an bài các phương tiện bảo vệ, là có thể khai trương, nói đúng ra, những cái tủ trưng bày và lồng kính vẫn chưa làm xong, mà thời gian làm chúng còn dài hơn thời gian cải tạo bảo tàng.

- Lão đệ, chú cũng đừng có làm anh vui vẻ nha, những chuyện này ở nước ngoài không đùa giỡn được đâu.

Vốn Hoàng Phủ Vân cũng không tin được tin tức Trang Duệ đã làm xong thủ tục phê duyệt bảo tàng, bây giờ nghe lại nghe nói giấy phép buôn bán cũng làm xong, thì hắn càng khẳng định Trang Duệ đang đùa giỡn.

Tuy nhiên đã ngây ngốc ở nước ngoài bảy tám năm, nhưng Hoàng Phủ Vân cũng rất hiểu quá trình phê duyệt thủ tục ở trong nước, nhưng hắn cũng hiểu, chỉ cần có tiền, thì ngài muốn Clinton ghi thư tình gửi cho mình, thì cũng có thể làm giả được.