Hoàng Kim Đồng

Chương 594: Mấu chốt (4-5)




Khi George nói chuyện, sắc mặt của Trang Duệ trở nên khó xem, lúc hắn chụp được bức họa này, thì cũng không ảnh hưởng đến nhân hòa của buổi đấu giá, nhưng những lời hiện giờ của George nói, đã triệt để chọc giận Trang Duệ.

Trang Duệ tự hỏi mình cũng không phải là một người ngu, thời điểm cân nhắc lựa chọn giữa lợi ích quốc và lợi ích tư nhân, Trang Duệ chắc chắn sẽ lựa chọn lợi ích tư nhân. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nhưng cũng không đại biểu cho việc hắn bị khiêu khích thì sẽ nhịn xuống, sự nhẫn nại của một người, cũng có điểm mấu chốt, nhưng lời nói của George, đã vượt qua điểm mấu chốt của Trang Duệ.

- Thực xin lỗi, tôi nghĩ, nếu tôi làm trái pháp luật của quý quốc, ngài có thể khởi tố tôi, nếu như không có, tôi cho rằng những lời này của ngài, là đang uy hiếp tôi, tôi không biết một buổi đấu giá nổi danh như vậy, không ngờ lại làm ra những chuyện thế này.

- Nha... Không, Trang tiên sinh, tôi không có ý này.

George phát hiện người Châu Á trước mặt này, hoàn toàn khác với những người Châu Á khác mà hắn biết, hắn vốn cho rằng sau khi mình cảnh cáo đối phương, đối phương sẽ rất khiêm tốn tiếp nhận, nhưng không ngờ, tính cách người trẻ tuổi này lại dữ dằn như vậy, lại hô lên ở chỗ này, vấn đề này đã nằm ngoài sự khống chế của hắn.

- Ý tứ đã được ngài biểu đạt rất rõ.

Trang Duệ lạnh lùng nói một câu, sau đó bước lên trước sân khấu, nói ra:

- Đấu giá sư tiên sinh, không ngại cho ta nói mấy câu chứ?

Trang Duệ cũng mặc kệ Jeferson có ngại hay không, trực tiếp cầm microphone vào trong tay, nhìn người ở phía dưới nói ra.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, tôi biết các vị từ các nơi trên giới đến nơi này vì yêu thích tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, thực xin lỗi, quấy rầy vài phút của các vị, tôi muốn nói đến chuyện vừa xảy ra vài phút trước đây với tôi.

- Đồ khốn! George đã làm chuyện gì thế này?

Ở trong lầu hai của đại sảnh đấu giá, có một người tóc hoa râm, tuổi ước chừng năm mươi, hung hăng cầm gạt tàn trong tay nện xuống đất.

- Đi, gọi bảo an kéo người Châu Á này xuống dưới.

- Richard, không được, tư liệu của người nọ đã có, hắn có chức vụ chính thức ở Trung Quốc, là người xử lý công việc ở hiệp hội ngọc thạch, chúng ta làm như vậy, sẽ trở thành tranh chấp quốc tế.

Ở bên cạnh trung niên nhân, một người khác ngăn cản quyết định của hắn, nhìn tấm fax trong tay, lông mày nhíu lại.

Trong tấm fax này không chỉ có tin tức về chức vụ mà Trang Duệ đang đảm nhận ở hiệp hội ngọc thạch, mà quan hệ gia đình của Trang Duệ cũng được liệt kê rõ ràng, có thể thấy được bối cảnh nhà bán đấu giá này không đơn giản chút nào.

- Shit, Jeferson là đồ ngu ngốc, tại sao lại đi cảnh cáo tên này chứ, bức tranh kia hắn mua rồi thì chẳng phải là xong rồi sao?

Sau khi nhìn thấy bối cảnh gia đình của Trang Duệ, thân thể Richard đang giận run lên cũng ngồi lại ghế, nhà bán đấu giá của bọn họ cũng có chi nhánh ở Trung Quốc, đương nhiên biết rõ quan hệ gia đình trong tấm fax này, đại biểu cho bối cảnh của hắn.

Đừng nhìn thế lực của bọn họ phát đạt ở khắp thế giới, nhưng cho bọn họ thêm lá gan, cũng không dám ra tay với Trang Duệ.

Cho nên Richard chỉ có thể đem lửa giận phát tiết lên đầu của Jeferson, dù sao tên luật sư vừa rồi đi cảnh cáo là yêu cầu của Jeferson, lúc ấy Richard cũng hiểu được, dù sao Trang Duệ đạp hắn một cước, làm cho lợi ích của bọn họ bị tổn thất.

Đương nhiên, hiện tại Richard không có ý nghĩ như vậy nữa.

....

Đột nhiên Trang Duệ bộc phát, làm cho cả đấu giá hội không biết phải làm sao, người tham gia đấu giá rất đông, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn Trang Duệ đứng trên đài.

- Các tiên sinh, các nữ sĩ, vừa rồi, một vị tự xưng là luật sư của nhà đấu giá, còn cảnh cáo tôi, nói lời của tôi nói không đúng sự thật, ý tứ của hắn là, bức họa tôi mua vừa rồi, không giống đúng như lời tôi nói, nó không phải được mang từ Trung Quốc ra, ở chỗ này, ta phải có trách nhiệm nói ra, bức họa của Lang Thế Ninh, một trăm phần trăm là năm đó bị quân đội của Freyr cướp đi, có ai dám nói tôi nói không đúng sự thật sao? Có người nào dám đứng ra đối chứng với tôi không?

Trang Duệ hít một hơi, dẹp cảm xúc kích động của mình xuống, nói tiếp:

- Tôi không có ý bình luận về quốc gia, nhưng không ngờ bọn họ không dám đối mặt với lịch sử của quốc gia mà họ từng trải qua, tôi có cảm giác rất thất vọng, chẳng lẽ năm đó nước Đức chiếm lãnh thổ của các vị, các vị đều quên rồi sao? Nói đến nước Đức, tôi không thể không nói, sau hậu chiến nước Đức vẫn làm cho chúng ta tôn kính, bởi vì bọn họ cam đảm nhìn nhận khuyết điểm, dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, đi bồi thường tổn thất, chắc hẳn là nước Pháp đã từng được lợi rất nhiều từ việc này. Nhưng có người cướp đồ từ Trung Quốc mang đi, lại không nghĩ như thế? Chẳng lẽ dám cầm đồ bị cướp năm đó mang ra đấu giá, còn không cho phép tôi nói sao? Đương nhiên, nhân dân Pháp có rất nhiều nhân sĩ dám nhìn thẳng vào lịch sử, bây giờ tôi đang tiến hành trao đổi cổ vật của Trung Quốc với một nhà bảo tàng và mang chúng trở về, nhưng tôi cũng cảm thấy phi thường phẫn nộ đối với hành vi của nhà đấu giá này, nếu tôi đã dám nói như vậy, thì các người cũng đừng cảnh cáo tôi làm vì, vì tôi sẽ rời khỏi buổi đấu giá lần này, đồng thời, tôi hi vọng những người Châu Á còn lương tri, cũng nên làm ra lựa chọn như vậy, cám ơn mọi người, đã làm chậm trễ thời gian của các vị.

Trang Duệ nói xong những lời này, cúi người chào mọi người thật sâu, sau đó đi nhanh ra cửa, Tần Huyên Băng và Hoàng Phủ Vân cũng đứng dậy, đi theo Trang Duệ.

- Ba ba ba ba...

Bắt đầu từ Trương phu nhân, tiếng vỗ tay từ từ vang lên, hơn nữa ở sau lưng Trang Duệ, không ngừng có người rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài.

Lần này, đại hội đấu giá ở Paris tổ chức riêng một buổi biểu diễn đấu giá dành riêng cho các tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, tổng cộng mời đến hơn một trăm vị người Hoa từ khắp nơi trên thế giới, mà tổng nhân số tham gia buổi đấu giá hội lần này cũng không quá 200 người.

Có thể nói, nếu tất cả người hoa đều tham gia, nhà đấu giá hội cũng không thể chứa hết.

Mặc kệ người Trung Quốc thích nội đấu bao nhiêu, bình thường không đoàn kết bao nhiêu, nhưng mà sau khi Trang Duệ nói những lời này, tất cả đều sôi nổi đứng lên, đi theo phía sau Trang Duệ, cũng không có hành động hay lời lẽ kháng nghị nào đối với ban tổ chức đấu giá hội.

Cho dù có người không muốn rời đi, nhưng thấy đại đa số mọi người đều đi thì cũng đi theo mọi người, từ ban đấu giá tới cửa chỉ có mấy chục thước ngắn ngủi, nhưng số người đi phía sau Trang Duệ đã đến hơn một trăm người.

Trong ánh sáng loang loáng của bóng đèn, buổi biễu diễn đấu giá hội ở Paris dành riêng cho các tác phẩm nghệ thuật, được rất nhiều quốc gia chú ý, công việc cũng bị giới truyền thông chú ý, rất nhiều đơn vị truyền thông đều phái phóng viên của mình tới để ghi hình buổi đấu giá lần này.

Ở nơi này, không chỉ có giới truyền thông của Paris, còn có cả giới truyền thông tới từ Trung Quốc, sau khi chuyện tình ở nhà đấu giá chấm dứt, đã gây ra một hồi náo động rất lớn, không thể nghi ngờ gì, cái tin tức này đã khiến cho đám người trong giới truyền thông, đều giống như là bôi máu gà, cực kỳ hưng phấn.

- Hắc, lão huynh, nhường ta một chút, ngươi chiếm chỗ của ta rồi…

Một người vừa đưa camera lên vừa đẩy người ở phía trước.

- Thực xin lỗi, nhưng mà ta tới sớm hơn ngươi.

Người phía trước bọn họ cũng không chịu nhường nhịn, đây chính là đại tin tức, sáng mai nhất định có thể lên trang bìa các báo, chính mình chiếm được vị trí chụp ảnh tốt như vậy, nhất định có thể bán giá tốt. Vị này chính là một phóng viên tự do.

- Thực xin lỗi, xin tránh ra cho…

Lúc này đám người Trang Duệ bị một đám phóng viên ùa ra ngăn cả đường đi, vô số ánh đèn loang loáng lóe lên trước mặt hắn. Điều này làm cho trong lòng Trang Duệ có chút buồn bực, sao lại có thể đưa tới nhiều sự chú ý như vậy?

- Vị tiên sinh này, ta là phóng viên Thái Ngũ Thập của báo Luân Đông, xin hỏi ta có thể phỏng vấn ngài được không?

- Hắc, bạn thân, nói thật đi, cho ta số điện thoại đi, ta sẽ phỏng vấn ngài.

- Tiên sinh, ngài khỏe chứ, ta là phóng viên của đài CNN của nước mĩ, ta muốn hỏi ngài vài câu đơn giản được không?

- Xin chào, ta là phóng viên báo nước Pháp, ta có thể hỏi ngài vài vấn đề được không?

Trong lúc nhất thời, vô số máy ghi âm, microphone được đưa đến bên miệng Trang Duệ, một số phóng viên ở phía xa thậm chí còn leo lên lưng người đi phía trước, tình hình vô cùng hỗn loạn.

- Kháo, những tên làm phóng viên này cũng có thân thể thật tốt..

Trang Duệ không nói gì, nhìn những ngươi trước mặt này hắn cũng chẳng biết phải làm sao, vốn chỉ muốn thống khoái trong lòng, không nghĩ tới lại có thể gây ra phong ba lớn như vậy. Xem tình hình này, chỉ sợ không đến sáng mai, toàn bộ thế giới sẽ biết chuyện phát sinh đêm nay.

- Đáng chết, ông trời à, nếu như việc này bị phóng viên truyền ra ngoài, thì sẽ cực thê thảm.

Lý Tra Đức vừa bị Trang Duệ làm cho choáng váng đã phản ứng trở lại, nhưng mà hắn cũng không có chút biện pháp nào, tình thế đã vụt khỏi tầm khống chế của hắn.

- Lập tức đuổi việc George cho ta, không biết tên đầu heo này nói với người nọ cái gì?

Luật sư George đáng thương, hắn chỉ làm theo sự chỉ thị của ông chủ, nhưng đến khi sự tình đã trở nên không hay, người chịu tội chỉ có thể là hắn.

- Xong, lần đấu giá hội này đã hoàn toàn đi đời nha ma…

Ông chủ Lý Tra Đức của nhà đấu giá hội cả người xui lơ ngồi ở trên ghế sa lông, vẻ mặt xám trắng, Lý Tra Đức thật không ngờ, Người Trung Quốc luôn đấu đá không bao giờ đoàn kết, lại vì người trẻ tuổi kia nói mấy câu mà trở nên kích động như vậy, hiệu quả như thế quả thực là ngang với lời nói của vị đấu giá sư Jeferson.

Tổ chức một buổi đấu giá hội, trước đó phải làm rất nhiều công việc, in ấn tuyên truyền đều phải chi ra một số tiền xa xỉ, Lý Tra Đức kì vọng rất cao vào buổi đấu giá hội lần này, lúc trước cũng đã tiêu phí mất hơn mười vạn Euro, hiện tại có thể coi như mất cả chì lẫn chài.

Mặt khác đối với đám chủ nhân của đám người cung cấp vật phẩm cho đại hội đấu giá, hắn còn phải bồi thường tổn thất, bởi vì hắn là người trực tiếp kí tên hiệp nghị, nếu như không thể bán được giá, hắn sẽ phải tự mình bồi thường. Vì thế tổn thất của Lý Tra Đức còn lớn hơn nữa.

- Lý Tra Đức, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm, trước hết phải nghĩ xem nên làm như thế nào mới có thể trấn tĩnh những người Trung Quốc này đã?

Người ngồi bên cạnh Lý Tra Đức chính là đối tác của nhà đấu giá Đan Ni Nhĩ. Tuy rằng lúc này Đan Ni Nhĩ cũng gấp đến độ cả trán đều ướt đẫm mồ hôi, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra một cái ý kiến đúng đắn.

- Đúng, đúng, Đan Ni Nhĩ, nhanh báo tin cho bảo vệ, mời những người trung quốc đó vào phòng họp, khống chế lại tình huống.

Sau khi Lý Tra Đức nghe Đan Ni Nhĩ nói xong, giống như vừa từ trong mộng tỉnh lại, lập tức nhảy dựng lên, sự tình hôm này đối với hắn mà nói, quả thực giống như là một hồi ác mộng, hắn làm công tác ở nhà đấu giá đã vài chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được sự tình người mua rời đi đại quy mô như vậy.

Sau khi dùng bộ đàm phân phó một lúc sau, Lý Tra Đức và Đan Ni Nhĩ cũng vội vàng đi xuống lầu, hiện tại muốn trông cậy vào Jeferson khống chế được cục diện, đó đường như là chuyện không thể thực hiện được. Bởi vì Jeferon đáng thương lúc này dù có kêu gào rát cả cổ họng thì lúc này cũng không hề có người chú ý đến hắn.

Trong lúc ông chủ của nhà đấu giá đang nghĩ biện pháp ổn định lại tình hình, thì ở trong đại sảnh của nhà đấu giá đang náo nhiệt dị thường.

Ít nhất cũng có mười tên phóng viên đến từ nhiều quốc gia đang vây quanh Trang Duệ, đủ thứ ngôn ngữ khác nhau vang lên khiến cho Trang Duệ gần như là muốn nổ cả đầu.

- Tốt nhất là một chữ cũng không nên nói.

Đứng ở bên cạnh Trang Duệ chính là vị luật sư Hoàng Phủ Vân, hắn biết rằng dù cho Trang Duệ có nói cái gì, cũng đều sẽ bị những ký giả này vặn vẹo, vội vàng ghé vào tai Trang Duệ nhắc nhở một câu.

- Thực xin lỗi, không thể trả lời…

Sau khi Trang Duệ nghe Hoàng Phủ Vân nói xong, chợt nhớ tới một ít lời thoại thường xuyên nghe được ở trong phim, liền nói ra. Nhưng mà những ký giả kia cũng không phải là dễ dàng bị đuổi đi như vậy, vẫn giơ microphone líu ríu theo sau.

- Trang tiên sinh, nghe nói ngài đảm nhiệm chức vụ xử lý công việc ở hiệp hội Ngọc Thạch quốc gia, như vậy sự việc ngày hôm này, ngài có thay mặt cho chính phủ Trung Quốc phát biểu ý kiến không?

Người vừa đưa ra câu hỏi chính là phóng viên Pháp Lan Tây, hắn đưa ra một vấn đề rất không tốt.

- Oh, tôi nghĩ ngài không hiểu rõ cơ cấu của hiệp hội Ngọc Thạch, đây chẳng qua là cơ cấu của dân gian, còn nữa, đây chỉ là suy nghĩ của một mình ta.

Sau khi Trang Duệ nghe thấy người đó nói, nhịn không được quay về sau giải thích một câu, khiến cho Hoàng Phủ Vân đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà vẫn may là Trang Duệ không rơi vào bẫy của người nọ.

- Vậy tại sao phía sau ngài lại có nhiều người như vậy?

Phóng viên kia thấy Trang Duệ không trả lời vấn đề của mình thì tiếp tục truy vấn.

- Vấn đề này ngươi nên hỏi bọn họ, tôi chỉ thay mặt mà thôi. Thực xin lỗi, xin nhường đường cho, ngài đang cản đường của tôi…

Bởi vì trong lúc này, những tên bảo vệ đang đứng há hốc mồm ngạc nhiên, rốt cục cũng nhận được chỉ thị của ông chủ, cản những tên phóng viên kia lại, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng xuống.

Đám bảo vệ của nhà đấu giá biết, một khi việc này bị truyền ra ngoài, danh dự của nhà đấu giá của bọn họ sẽ bị đả kích cực kỳ nghiêm trọng.

Mặc kệ chuyện này xuất phát từ lý do gì, mâu thuẫn quốc gia hoặc là tập thể nhóm người mua rời đi, nhất định sai lầm là do nhà đấu giá.

Hơn nữa sự thật cũng là như thế, Jeferson báo với ban tổ chức phái ra luật sư cảnh cáo Trang Duệ, quả thực là một sự tình cực kỳ ngu xuẩn.

Rất hiển nhiên, ngay từ thời điểm bắt đầu đấu giá, nhà đấu giá cũng không hề coi trọng Trang Duệ, khi hắn làm ra sự tình như vậy thì phái luật sư ra cảnh cáo người trẻ tuổi kia một chút, nhất định sẽ khiến cho mình vừa lòng, nhưng mà sự tình phát triển cùng với kết quả trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn trái ngược.

Chuyện này đã tổn thương đến cảm tình của đám người mua Trung Quốc, nói thẳng ra thì là nước pháp không chịu thừa nhận lịch sử, đây chính là làm ảnh hưởng đến cảm tình giữa hai nước Pháp – Trung, ông chủ nhà đấu giá Lý Tra Đức cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.

- Trang tiên sinh, Trang tiên sinh, xin dừng bước, tôi thay mặt người có lời lẽ không thỏa đáng với ngài chân thành giải thích, hy vọng ngài có thể dừng lại để chúng tôi giải thích, đây là hiểu lầm.

Lý Tra Đức từ trên lầu hai đi xuống, tràn đầy mồ hô đứng trước mặt Trang Duệ, bộ dáng cực kỳ chân thành, cúi đầu nói với Trang Duệ, thậm chí lúc cúi xuống còn có thần sắc khẩn cầu.

- Trang tiên sinh, tôi tin tưởng sự tình vừa rồi chính là hành vi của một người nào đó, chứ không đại biểu cho cả nhà đấu giá. Tôi nghĩ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, còn về phần xúc phạm đến ngài, nhất định chúng ta sẽ bồi thường và giải thích.

Thái độ của Đan Ni Nhĩ cũng kính cẩn như vậy, khiến cho rất nhiều nhân công của nhà đấu giá đều được mở rộng tầm mắt, hai vị đại lão bản đồng thời xuất hiện, còn khẩn cầu một người tuổi trẻ, đây là sự tình bọn hắn chưa từng gặp qua.

Mà luật sư George đang đứng cách đám người Trang Duệ khoảng mười thước thì có bộ dáng không thể tưởng tượng nổi. Việc làm của chính mình đều là do bọn hắn chỉ thị, như thế nào bây giờ lại biến thành hành vi cá nhân của bản thân mình đây?

- Đan Ni Nhĩ, ngươi nói rằng ngươi chịu trách nhiệm, ta là luật sư các người thuê về, toàn bộ lời nói của ta đều do các ngươi chỉ thị, buông ta ra, ta muốn tố cáo các ngươi…