Hoàng Kim Đồng

Chương 585: Đầu cơ trục lợi (5)




- Buổi chiều, được rồi, giữa trưa tôi sẽ tới Bath tiên sinh, tôi có thể mời ngài một bữa cơm hay không?

Trang Duệ gật đầu đồng ý, hơn nữa còn mời Bath? Trang Duệ đứng ra mời, tuy nước Pháp uống rượu đỏ, nhưng chỉ vài chén rượu Hạ Đỗ, không phải có thể kéo gần quan hệ một chút, nói không chừng lão gia hỏa trước mặt sẽ cao hứng, đến lúc đó mình có thể kiếm thêm một ít đồ.

Bath nghe Trang Duệ nói ra, thật đáng tiếc buông tay, khẽ cười nói:

- Trang tiên sinh, tuy tôi muốn cùng ngài và vị phu nhân xinh đẹp này dùng cơm, nhưng đáng tiếc, hiện tại tôi phải trở về sửa sang văn bản, ngài phải biết rằng, có chút hồ sơ, đã mấy chục năm không có người động tới a. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Có lẽ bọn người như Freyr quyên tặng tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc là tác phẩm vô giá, nhưng đối với bảo tàng Murs của Bath, những vật kia không được coi trọng, số lượng tác phẩm bày ra trong bảo tàng, còn không tới một phần mười số còn trong kho.

Hơn nữa Bath còn biết, có rất nhiều đồ cổ đến từ Trung Quốc, đều bị bảo tàng Murs bỏ vào trong gác xó, đừng nói là cất trong nhà kho cổ vật, ngay cả thứ mục lục cổ vật, chỉ sợ cũng phải mất một thời gian mới có thể tìm được.

- Thế thì thôi vậy, Bath tiên sinh, trưa nay hai giờ, tôi sẽ tới bái phỏng ngài.

Trang Duệ nghe thấy hắn phải làm chính sự, cho nên không miễn cưỡng, đứng dậy tiễn Bath và giám định sư ra khỏi phòng.

Phục hồi tinh thần lại, Trang Duệ nhìn Hoàng Phủ Vân, nói ra:

- Hoàng Phủ ca, buổi chiều anh đi cùng em chứ?

- Nói nhảm, tiểu tử ngươi không nên nghĩ qua sông đoạn cầu nhé, anh còn muốn kiến thức đồ cổ do bảo tàng Murs cất giữ đấy.

Hoàng Phủ Vân tức giận liếc nhìn Trang Duệ, ở vài quốc gia Châu Âu, trừ trừ các bảo tàng lớn và một ít bảo tàng khác ra, chỉ sợ không có bảo tàng nào có thể so sánh với bảo tàng Murs về cổ vật của Trung Quốc, cho dù hắn không thể vào trong túi, hắn được đi xem cũng là một loại cơ duyên.

Giữa trưa Trang Duệ bị Hoàng Phủ Vân kéo đến một nhà hàng lớn ở Pháp dùng bữa, sau đó nghỉ ngơi một chút, an vị bước lên xe, cùng Tần Huyên Băng và Hoàng Phủ Vân ba người đi cùng một chỗ, tiến vào bảo tàng Murs.

Về phần Bành Phi, hắn thành thành thật thật đứng ở trong khách sạn, trông coi những bức phác họa của Picasso có giá trị liên thành, những thứ này chính là bảo bối để Trang Duệ và người nước ngoài thích sưu tầm đàm phán với nhau, không được phép đi ra bên ngoài.

- Trang tiên sinh, hoan nghênh!

Bath sớm nhận được điện thoại, đã sớm chờ ở cửa ra vào của bảo tàng, lần trươc khi tiến vào bảo tàng Murs, cần phải tốn tám bảng Anh vào cửa, nhưng lần này dưới sự dẫn dắt của Bath, đi thẳng vào văn phòng của hắn ở lầu hai.

Văn phòng của Bath rộng khoảng bảy tám chục mét vuông, vừa vào cửa đã gặp một phòng tiếp khách, lúc này bọn Trang Duệ ngồi xuống ghế sa lông trong phòng, đánh giá bài trí trong văn phòng.

- Kháo, thật là xa xỉ.

Với ánh mắt của Trang Duệ, đương nhiên có thể nhìn ra những thứ này đều là đồ cổ, toàn bộ đều là đồ thật, trong này có một bức tượng điêu khác Pha ra ông bằng gỗ, có tượng phật bằng đồng thời Tần, có thảm lông cừu Ba Tư, đương nhiên, còn có đồ sứ của Trung Quốc.

Những vật này làm cho toàn thân Trang Duệ nóng lên, phát nhiệt, hắn không thể biến thành Spider Man, đem những thứ này nhét vào trong túi.

- Bath tiên sinh, không ngờ văn phòng của ngài lại có nhiều tác phẩm nghệ thuật như vậy a.

Sau khi nhìn sơ văn phòng một lượt, một thư ký có dáng người nóng bỏng bước vào hỏi thăm bọn họ uống gì, Trang Duệ tùy tiện chọn một ly cà phê, trực tiếp đưa ra yêu cầu với Bath.

Nghĩ đến những cổ vật trân quý bị cướp đi hơn trăm năm trước, trong nội tâm Trang Duệ lúc này rất kích động.

Trường hạo kiếp trăm năm trước, không ai có thể biết rõ, rốt cuộc có bao nhiêu cổ vật bị đưa ra nước ngoài, lúc này có thể nhìn thấy những cổ vật quốc bảo qua ghi chép trên sách vở, trên mặt Trang Duệ và Hoàng Phủ Vân, đều không kìm nổi hưng phấn trong lòng.

- Tốt rồi, Trang tiên sinh, đây chính là tất cả tư liệu về các cổ vật được quyên tặng, trong đó có cả văn bản do tổng thống Pháp ký tên đại biểu cho quốc gia tiêp nhận cổ vật, tất cả đều có trong này.

Bath nghe được Trang Duệ nói thế, liền đặt một phong thư thật lớn bị phong kín lên bàn.

Trang Duệ phát hiện, trên bàn công tác, trong đó có một phong thư, chính là những cổ vật Châu Á do cung Louvre tặng.

Bath đặt chồng giấy này lên bàn, đưa cho Trang Duệ, nói ra:

- Trang tiên sinh, năm đó vợ chồng Freyr quyên tặng và do bảo tàng Louvre quyên tặng, đều trong này, ngài xem trước một chút.

Bath đã tìm kiếm những thứ này rất lâu, từ trong phòng hồ sơ tìm được những tư liệu này, bản thân hắn còn chưa kịp lật xem, Trang Duệ đã đi tới nơi này.

Trang Duệ tiếp nhận túi giấy, từ cảm giác cũng có thể biết được, bên ngoài của mặt giấy, vẫn còn lưu một tầng bụi mỏng, chắc hẳn trong túi hồ sơ này, đã bị phủ một tầng bụi rất dày.

Thở sâu ra, Trang Duệ từ từ mở cái giấy, trong nháy mắt, Trang Duệ cảm giác giống như mình mở ra một cánh cửa, một cánh cửa đi thẳng vào đại môn Viên Minh Viên bị thiêu cháy trăm năm trước.

Viên Minh Viên bị phá hủy, làm cho rất nhiều chuyện cũ lịch sử không thể khảo chứng, mà nơi đó đã biến mất đại lượng cổ vật của các triều đại lịch sử Trung Quốc, biến thành một bí ẩn, đến cùng đã có bao nhiêu thứ bị liên quân tám nước cướp đi, đến nay vẫn còn là một chủ đề đang tranh luận trong nước.

Nhưng Trang Duệ hiện tại, cảm giác được mình đã đụng chạm tới lịch sử năm đó, tuy chỉ là một chút cổ vật, nhưng có thể suy đoán và đưa ra kết luận, tin tưởng còn chuẩn xác hơn các chuyên gia suy đoán.

Mở hồ sơ phong kín này, Trang Duệ thò tay vào bên trong lấy ra một chồng văn bản, thông qua ánh sáng từ cửa sổ, Trang Duệ có thể nhìn thấy rõ ràng, tờ văn kiện nằm ở trên cùng, đó là một tờ chính lệnh, dùng hai ngôn ngữ Anh và Pháp ghi lên, mà ở dưới có ký tên, chính là tướng quân Charles de Gaulle đại danh đỉnh đỉnh.

Cẩn thận nhìn nội dung của tờ chính lệnh, nhưng lúc ấy Charles de Gaulle làm tổng thống, tiếp nhận cổ vật do Freyr quyên tặng.

Nhưng nhìn chênh lệch thời gian khi ký tên, thời gian Charles de Gaulle chấp chính là sau năm 1945, đây là hồ sơ khi cung Louvre chuyển giao cho bảo tàng Murs, phía trên đó còn có ký tên của bà Freyr.

Không có nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào nội dung trong văn bản, trên đó có danh sách cổ vật, còn có ghi lại thời gian của bảo vật, đặt trong mắt các nhà lịch sử, đây chính là thông tin quý giá.