Hoàng Kim Đồng

Chương 575: Gương đồng




Trang Duệ cũng không biết đó có phải là thói quen của chủ cửa hàng người Pháp này hay không a.

Sau kho nói rõ ý của mình, Trang Duệ lấy một tờ thẻ vàng của ngân hàng Thụy Sĩ nổi tiếng, phe phẩy ở trước mặt Lôi Nặc, cho đối phương biết tài chính của mình, nên biết trong cái thẻ này có tới năm trăm vạn Euro a.

Làm một người buôn bán ở Paris sầm uất này, làm sao lại không biết tấm thẻ vàng trong tay của Trang Duệ là gì chứ? Sau khi nhìn thấy tấm thẻ vàng, con mắt xanh của Lenno lập tức mở to, thần thái trở nên cung kính hơn.

Mấy năm qua, thị trường tác phẩm nghệ thuật dần ấm lên, nhưng người có nhãn lực cũng trở nên xảo trá, dù người mua đồ cổ coi tiền như rác, cũng dần trở nên khó tính, thời điểm mua tác phẩm nghệ thuật mà mình ngưỡng mộ, cũng mang theo giám định sư, mà khách nhân như Trang Duệ có thể móc một lần hơn một vạn Euro, đúng là không gặp nhiều lắm.

Trong nước như thế, ở nước ngoài cũng thế, cho nên hai mắt của Lenno lúc này tỏa sáng, hận không thể cầu cho bức tranh của Da Vinci trong của tiệm là thật, sau đó bảo Trang Duệ mua mới tốt.

- Vị tiên sinh này, hiện tại những thứ trong tiệm, đều là tác phẩm nghệ thuật có giá trị, niên đại cũng rất xa xưa, ngài có thể nhìn lại một chút.

- A, cho dù là thế, những vật này ta không thích.

Sau khi Trang Duệ nghe chủ tiệm nói vậy, mất hứng lắc đầu, chuẩn bị mang Tần Huyên Băng rời đi, cho dù cửa tiệm này là cửa tiệm cuối cùng trên con đường này, nhưng trăng ở nước ngoài chưa hẳn tròn hơn trăng trong nước, muốn đào một thứ tốt, cũng không phải không có.

- Ai, tiên sinh, xin dừng bước!

Nhìn thấy Trang Duệ mang nữ nhân của mình rời đi, Lenno sốt ruột, chẳng qua là vừa rồi hắn muốn lừa dối Trang Duệ một chút, bán bớt vài món trong cửa tiệm đi mà thôi, hiện tại biết rõ Trang Duệ thật sự không yêu thích, đương nhiên hắn sẽ xuất thứ tốt ra.

- Ân? Có việc gì sao?

Trang Duệ quay đầu lại nhìn về phía Lenno, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, tuy hắn xuất đầu không lâu, nhưng cũng biết, làm được chủ tiệm đều đã thành tinh, cho nên phải biểu diễn một chút, những thứ tốt, tuyệt đối không đặt trong cửa tiệm.

Hiện giờ Lenno cũng không dám chơi chiêu gì nữa, bởi vì Trang Duệ chính là thần tài, nói ra:

- Là như thế này, tiên sinh phu nhân, nếu các vị thật sự muốn mua, ta sẽ dẫn các vị đi nhìn những thứ mà tổ phụ ta cất giữ, ta cam đoan, đây đều là những tác phẩm nghệ thuật có giá trị.

Trang Duệ gật gật đầu, nói ra:

- Tốt lắm, hy vọng tổ phụ của ngài thật sự có đồ cất giữ, sẽ không để chúng ta thất vọng

- Mời hai vị chờ một chút.

Lenno đi ra khỏi cửa tiệm, sau khi đợi Trang Duệ và Tần Huyên Băng đi ra ngoài, Lenno đóng cửa tiệm lại, dẫn đường cho Trang Duệ và Tần Huyên Băng, đi tới đầu phố, lại đi vào một ngõ nhỏ các đó không xa.

Tên Lenno mở cửa tiệm buôn bán, Trang Duệ cũng không sợ hắn đùa nghịch dối trá, đi theo sau hắn khoảng năm phút, đi vào một căn nhà nhỏ có hai tầng.

Kiến trúc ở đây co chút giống nhà cấp bốn ở Bắc Kinh, đều có kiến trúc cổ xưa ở thế kỷ mười tám, có kết cấu như phủ đệ, tuy không lớn, nhưng cũng hoa lệ tinh xảo, chỉ sợ muốn xây một biệt thự như vậy ở đây, cũng rất khó.

- Đây là do tổ phụ ta lưu lại, hai vị, mời.

Sau khi Lenno mở cửa ra, rất thân sĩ mời Trang Duệ và Tần Huyên Băng đi vào.

Đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ đi vào trong nhà của người ngoại quốc, vừa mới bước vào, đã bị cái loại trang trí tinh xảo trong nhà hấp dẫn, tuy đồ trong nhà rất tinh xảo nhưng lại thiên về rườm rà, tại góc tường cho tới ngăn tủ, đều được làm bằng thủ công, thập phần bắt mắt.

Từ vách tường cho tới trần nhà, cũng có một ít bích họa màu tối nhạt, cho thấy cho thấy căn phòng này có lịch sử lâu dài.

- Hai vị, bên này.

Lenno mời Trang Duệ và Tần Huyên Băng đi xuyên qua lầu một, đi vào trong nhà sau.

- Ân, tầng hầm ngầm?

Trang Duệ đi vào nhà sau, nhìn thấy Lenno dùng mật mã phức tạp mở khóa một cánh cửa, con mắt không khỏi sáng lên, trong nội tâm rất chờ mong.

Có thể đây là hầm tránh nạn trong đệ nhị thế chiến, cho nên tầng hầm này cực sâu, đi thẳng xuống đất bảy tám mét, nhưng cách mỗi mét, đều có một chiếc đèn áp tường, ánh sáng rất sáng, hơn nữa phương thiện thông gió rất tốt, cũng không cảm thấy bực bội.

Sau khi tiến vào trong tầng hầm, Trang Duệ phát hiện, tầng hầm ngầm này còn lớn hơn cả một căn nhà cấp bốn ở Bắc Kinh, có diện tích khoảng năm sáu mươi mét vuông, hơn nữa bị còn được ngăn thành hai phòng, trong mỗi phòng, đều có một đường thông gió để tránh ẩm ướt.

- Tiên sinh, toàn bộ đều ở đây, đều do cha và tổ phụ của ta cất chứa, hy vọng ngài có thể tìm được thứ ngài yêu thích, vị phu nhân này có thể ngồi ở đây uống một ly cà phê, ở đây cái gì ta cũng có.

Thời điểm Lenno nói tới đây, ngữ khí thập phần tự mãn, hắn cũng không nói dối, có một cái bàn cạnh vách tường, có chứa một bình cà phê.

Trang Duệ lắc đầu, xem ra tên Lenno này không biết cách bảo tồn đồ cổ, cà phê có thể phát ra hơi nước, sẽ xâm hại đến tuổi thọ của đồ cổ, nhưng đây là chuyện của người ta, mình không nên nói. Lập tức gật gật đầu, tiếp nhận một bao tay trắng của Lenno đưa, đi vào trong căn phòng có cổ vật.

Gian phòng hiện giờ của hắn, là gian phòng lớn nhất, trong phòng bày đầy các loại đồ cổ dùng trong nhà, đương nhiên, chỉ là đồ cổ dùng trong nhà của người ngoại quốc, sắc thái phi thường xinh đẹp, ở phía trên đó, còn bày vài một đồ nhỏ.

Mà Lenno cũng không quá quan tâm bảo dưỡng đồ cổ, trên mặt bàn đều dựa theo kích cỡ mà phân loại rất tùy tiện, có đồng hồ ở thế kỷ mười bảy mười tám, đao kiếm khôi giáp của thời Trung Cổ, thậm chí trong đó còn có binh khí của Trung Quốc cổ đại.

Chỉ những vật này, trên bề mặt của những cái đồng hồ kia, đều có dấu vết gỉ sét, Trang Duệ nhìn mà lắc đầu, tuy những thứ này đều là đồ cổ, nhưng linh khí bên trong cực kỳ mỏng manh, rõ ràng là không có ý nghĩa quá lớn.

Kỳ thật Trang Duệ không biết, những vật này do tổ phụ của Lenno thu được, cũng có người đến hỏi mua của hắn, Lenno đã từng tìm người xem xét qua những thứ này, nhưng giá trị không lớn, có nhiều thứ không đáng giá bằng hàng mỹ nghệ hiện đại, sở dĩ không có xử lý sạch, chỉ là vì hắn muốn tưởng niệm tổ phụ mà thôi.

Vừa rồi Trang Duệ đưa ra, muốn xem những thứ có lịch sử lâu dài mà thôi, cho nên Lenno mới mang ra cho Trang Duệ xem, kỳ thật hắn cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng.

- Đầu phật?

Trang Duệ nhìn khắp bốn phía, bỗng nhiên phát hiện một đầu tượng chân dung của phật không xê xích với đầu người là bao nhiêu hấp dẫn, đi về phía trước cải đầu bị tàn phá này, cảm giác cái đầu này bị tàn phá quá nhiều, diện mục đã không nhìn thấy rõ nữa.

Một lỗ tai của đầu tượng không còn nguyên vẹn, trừ hốc mắt mũi và miệng còn có thể nhận ra, toàn bộ khuôn mặt thập phần mơ hồ, sở dĩ nói là chân dung của phật, là vì không còn nhận ra được bao nhiêu phần, nhưng lại giống như những bức tượng phật mà Trang Duệ nhìn thấy ở các chùa chiềng.

Bởi vì đầu tượng phật này hư hại quá nặng, lỗ tai còn lại đã sắp rớt ra, một bên lỗ tai đã không còn, cho nên Trang Duệ rất thương tâm.

Trang Duệ biết rõ, rất nhiều đầu tượng phật bị thực dân phương Tây đánh cắp trong di tích cổ, nếu không phải vì pho tượng quá nặng, liền chém mất đầu tượng hoặc tay tượng, trong rất nhiều chùa miếu của Trung Quốc hiện giờ, rất nhiều đầu tượng, đều do người đời sau tạo hình đặt lên. Truyện được copy tại Truyện FULL

Những đầu phật này khác với các tác phẩm nghệ thuật, bị cho là chiến lợi phẩm, cho nên được thực dân phương Tây thu vào trong phòng, nếu không phải vì đầu tượng phật này bị tàn phá nghiên trọng, chỉ sợ cũng không nằm lại trong tầng hầm này.

Lenno cũng mở cửa bán hàng không ít năm, thường xuyên có một ít khách nhân là người Trung Quốc, mà những người này cũng không hề cảm thấy yêu thích đầu tượng, nhưng bây giờ thấy Trang Duệ ôm đầu tượng lên, lập tức tiến lên hỏi:

- Trang tiên sinh, ngài yêu thích đầu của pho tượng sao?

Trang Duệ gật gật đầu, nhưng hắn lại ngẩn đầu lên, nói ra:

- Đầu tượng này quá hư hại, như còn hoàn hảo, ta sẽ dùng mười vạn Euro mua nó, nhưng mà... Quá đáng tiếc.

Trang Duệ nói lời này là thật, đầu tượng bị tổn hại quá nặng, hoàn toàn mất đi sắc thái gốc, cho dù mình mua lại, cũng không có quá lớn giá trị.

- Ai, đúng là đáng tiếc.

Lenno nhún nhún vai, hắn cũng không phải vì đầu tượng bị tàn phá này mà tiếc nuối, chỉ đang tiếc nuối vụ làm ăn không thành mà thôi.

- Nếu ngài có thể ở nơi khác chỗ, tìm được điêu khắc nghiên vẹn như vậy, ta sẽ mua nó.

Trang Duệ có chút không cam lòng nói một câu, đúng là những tên cường đạo này cướp đi không ít thứ tốt, trong nhà Lenno không có, nói không chừng trong nhà người khác có.

Lenno lắc đầu, nói ra:

- Tiên sinh, đồ vật như vậy, đều ở trong viện bảo tàng, ta cũng không biết trong nhà ai có.

- Đáng tiếc a.

Trong nội tâm Trang Duệ mất hứng, tiếp tục sưu tầm cổ vật trong đống đồ này, trên những vật này đều có một ít linh khí tồn tại, Trang Duệ muốn phân biệt toàn bộ, cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Ân? Đây là cái gì?

Trang Duệ nhìn dưới tượng phật, nhìn thấy một tấm sắt loang lổ vết gỉ sét bằng một bàn tay bên dưới đầu tượng phật, không khỏi sững sờ một chút, bởi vì hắn nhìn ra, bên trong mấy khối sắt này, có một món, ẩn chứa linh khí màu tím dày đặc, chỉ khi mấy khối sắt này tụ họp cùng một chổ, cho nên Trang Duệ không cách nào nhận ra nó là khối nào.

- Gương đồng?

Thời điểm Trang Duệ đem mấy thứ này lên xem từng món, cũng nhìn ra, trong một vật có dấu vết hoan gỉ này, có bốn gương đồng, nhưng ba cái bị gỉ sét nghiêm trọng, thiếu một góc thì không nói, ngay cả mặt gương, cũng không nhìn ra đặc điểm của gương đồng.

Chỉ có một cái, chính là cái mà Trang Duệ cảm ứng được bên trong có linh khí cường đại, mặt kính coi như bóng loáng, khung và mặt sau đều tròn, đều bị một màu xanh phủ kín, hơi dùng tay chà một cái, những bụi phấn màu xanh này rơi ra.

Bởi vì dấu vết hoan gỉ quá dầy, Trang Duệ không cách nào nhìn ra hoa văn của gương đồng, cho nên cũng không biết hình dáng ra sao, nhưng từ hàm lượng linh khí của nó, Trang Duệ biết rõ, vật này không đơn giản, bị hoan gỉ như thế này, linh khí vẫn không bị xói mòn bao nhiêu cả.

- Cái này... Đây là cái gì?

Lật qua lật lại loay hoay một hồi cái gương đồng này, trong lúc vô tình Trang Duệ quay mặt gương đồng về cái chùm đèn, liền bắn ra một đạo ánh sáng, phản xạ gương mặt của Trang Duệ lên vách tường.

Lúc gương đồng phản xạ ảnh sáng, cũng có hiệu quả hội tụ ánh sáng, phản xạ một chùm tia sáng trên vách tường, còn rõ ràng hơn so với ánh sáng trên trần nhà, nhưng từ trong ánh sáng đó, Trang Duệ lờ mờ nhìn ra một thứ gì đó.

Trang Duệ ngưng thần, thân thể đi tới gần vách tường vài bước, sau đó cầm tấm gương, mặt kính hơi nghiêng, tuy chỉ có một nhúm ánh sáng phản xạ lên tường, nhưng lần này tay của Trang Duệ không lắc lư, hắn nhìn chùm ánh sáng nhỏ như lòng bàn tay, nhìn ra một tia ảnh hưởng.

Bên trong chùm tia sáng này, Trang Duệ nhìn thấy một đồ án của một vị Quan Thế Âm Bồ Tát đang ngồi, tóc mai của Quan Thế Âm Bồ Tát cao vút, thần sắc an tường ngồi trên đài hoa sen, cầm trong tay một cái lọ, sắc mặt hiền lành, hai mắt khép hờ, thần sắc tản ra tấm lòng từ bi thương muôn dân trăm họ.

Nhưng đồ án này cũng không rõ ràng, tâm tình của Trang Duệ kích động, thời điểm bàn tay chuyển động một cái, hình ảnh Quan Thế Âm liền biến mất.

- Chuyện này... Điều này sao có thể?

Trong lòng Trang Duệ kinh hô, hắn chưa từng nghe nói qua, trong gương đồng có thể khắc đồ án? Thời điểm mình nhìn lên mặt kính, cũng không phát hiện đồ vật gì a?

Ngay lập tức Trang Duệ lật gương đồng ngược lại, cẩn thận quan sát mặt kính, nhưng lại phát hiện mặt gương vô cùng bóng loáng, cũng không có đồ án Quan Thế Âm gì, nhưng mà, trên vách tường xuất hiện hình ảnh, Trang Duệ cũng có thể xác nhận, bản thân mình tuyệt đối không phải nhìn thấy ảo giác.

Hít sâu một hơi, Trang Duệ bình tâm tĩnh khí, tập trung tinh thần nhìn mặt kính, đem linh khí rót vào trong gương đồng, một loại cảm giác kỳ quái xuất hiện trong lòng của Trang Duệ.