Hoàng Kim Đồng

Chương 548: Máy bay tư nhân(2)




Âu Dương Quân bây giờ đang ở trong một khu ký túc xá thuê gần công trường, hắn thuê một tầng làm văn phòng, muốn làm nghiệp vụ phải có bộ dạng cho ra hồn. Bây giờ Âu Dương Quân thật sự giống như những gì Trang Duệ đang nghĩ, mặc giày tây ngồi nghiêm trang trước bàn làm việc.

Sau khi tiếp nhận văn kiện của thư ký thì Âu Dương Quân ký một chữ rồi ném về, hắn tức giận nói vào trong điện thoại:

- Hì, tôi biết cậu điện thoại đến sẽ không có gì tốt, có chuyện gì? Nói mau lên, tôi thật sự rất bề bộn...

Âu Dương Quân giống như không nhìn thấy ánh mắt u oán của nữ thư ký mặc trang phục công sở, nhưng trong lòng thầm cho ra quyết định ngày mai sẽ đổi thư ký, cô gái này tưởng mình chưa từng nhìn phụ nữ bao giờ sao?

- Muốn mua máy bay?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Âu Dương Quân thật sự kinh ngạc, hắn đứng lên trên mặt ghế và nói:

- Cậu nói thật hay đùa? Ngay cả anh đây còn chưa có ý nghĩ như vậy, cậu đã muốn ngồi máy bay tư nhân rồi sao?

- Hì hì, Tứ ca, anh cũng biết Bạch Sư là bảo bối của em, dạo này thường xuyên ra ngoài mà không đưa nó theo, mua máy bay không phải sẽ thuận tiện hơn sao?

Trang Duệ không ngờ Âu Dương Quân lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng việc này chỉ có thể tìm nhờ Âu Dương Quân mà thôi, chính mình cũng không thể nào tự đi mua máy bay, dù là mua trực thăng cũng là khó thể được.

- Này, tiểu tử cậu mua máy bay chỉ vì chở một con chó thôi sao?

Âu Dương Quân thật sự cảm thấy không còn gì để nói, cậu em này của mình làm gì cũng vậy, cũng khác thường. Chỉ vì một con chó mà mau máy bay tư nhân vài chục triệu, lại còn chưa nói đến tiền phí bảo dưỡng khổng lồ mỗi năm.

- Anh nói xem có biện pháp gì không, em đang lái xe...

Trang Duệ thật sự không nhịn được, hắn nói làm cho Âu Dương Quân thật sự tức điên lên, Bạch Sư trong lòng Trang Duệ tuyệt đối còn quan trọng hơn cả Âu Dương Quân.

- Tôi không có biện pháp mua máy bay, máy bay thương vụ trong nước chỉ sợ cậu chướng mắt mà thôi, nước ngoài thì tôi chịu. Nhưng nếu cậu mua thì có thể đăng ký ở nước ngoài hoặc Hongkong, sau đó những chuyện thuê sân bay và thuê tàu đưa về sẽ do tôi xử lý...

Âu Dương Quân nói lời thật lòng, hắn tuy thích nhiều thứ nhưng cũng không dám chơi máy bay. Trong nước tuy có nhiều câu lạc bộ máy bay tư nhân nhưng quân tử không đứng dưới tường sắp sập, Âu Dương Quân Tứ thiếu gia cũng không chơi những trò vận động có tính nguy hiểm cao.

- À, khi nào em mua máy bay sẽ tìm anh sau...

Trang Duệ dứt khoát cúp điện thoại.

- Này, này...Alo... Tiểu tử thối, mua thì tự mình lái sao?

Âu Dương Quân vốn định nhắc Trang Duệ nên đến tìm đại ca để giải quyết việc này, không ngờ Trang Duệ đã cúp điện thoại. Hắn cũng lười gọi lại cho Trang Duệ, hắn nghĩ rằng Trang Duệ có lẽ là đang nóng đầu nên mới có ý nghĩ như vậy, cô cô chắc chắn cũng sẽ không cho mua máy bay tư nhân.

Chỉ là Âu Dương Quân không biết Âu Dương Uyển trước nay không hỏi đến chuyện của con mình, đừng nói Trang Duệ mua máy bay, dù ra nước ngoài mua nhà hay chạy đi mua đảo ở Thái Bình Dương thì bà cũng không nói gì.

- Huyên Băng, hỏi ba mẹ xem, để cho bọn họ đặt hàng một chiếc máy bay ở Hongkong...

Sau khi cúp điện thoại thì Trang Duệ nhìn Tần Huyên Băng, theo như cách nói của Âu Dương Quân thì mua sắm may bay tư nhân là hành vi phổ biến ở nước ngoài, trong nước rất khó mua, thế cho nên việc này sợ rằng phải làm phiền bố mẹ vợ rồi.

- Anh đấy, nói là mua ngay, không biết đợi thêm một chút sao?

Tần Huyên Băng tức giận trừng mắt nhìn Trang Duệ, có đôi khi hắn làm việc rất ổn định nhưng đôi khi lại như một đứa bé, vốn là tự mình muốn mua nhưng bây giờ nàng thấy bộ dạng của hắn giống như là muốn ngồi lên máy bay ngay vậy.

Tần Huyên Băng móc điện thoại ra gọ cho mẹ, dì Phươgn bên kia hình như cũng đang bận rộn, nói rằng tối nay sẽ gọi lại cho Tần Huyên Băng, sau đó cúp máy.

Xe chạy đến đầu ngõ tứ hợp viện của Cổ lão gia tử, Trang Duệ dừng xe, hắn lấy một chiếc ba lô đeo lên người, sau đó để Tần Huyên Băng và Bạch Sư xuống xe. Hình thể của Tiểu Bạch Sư thật sự là quá lớn, làm cho đám trẻ con đang chơi đùa trong ngõ phải khóc rống lên.

Dù Bắc Kinh không thiếu loại chó gì cả nhưng chó lớn như Tiểu Bạch Sư thì thật sự không thấy nhiều, có vài đứa trẻ lớn gan chạy đến nhìn Tiểu Bạch Sư, mà Trang Duệ cũng không phản ứng, hắn đi đến gõ cửa nhà Cổ lão gia tử.

- Tôi đang nói bên ngoài vì sao lại ồn ào, hóa ra cậu đến đây.

Cổ lão gia tử biết ro về Bạch Sư, trước kia đã từng gặp mặt nó ở hội chợ phỉ thúy Bình Châu, bây giờ nhanh chóng mời hai vợ chồng Trang Duệ vào nhà, lại phân phó dì giúp việc đi pha trà. xem tại TruyenFull.vn

- Bác, sức khỏe của bác dạo này thế nào?

Trang Duệ thấy gương mặt ông cụ hồng hào thì nghĩ rằng có lẽ đã khôi phục lại rồi.

Lần trước Trang Duệ đến đây nghĩ một buổi đã dùng linh khí giúp ông cụ chải chuốt cơ thể, vì người đã lớn tuổi, nếu không chú ý bị cảm thông thường cũng sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng.

- Không có gì, đã sớm không có gì, buổi sáng vài ngày qua có thể đi ra ngoài một chút, sức khỏe rất tốt...

Cổ lão gia tử nở nụ cười rất cởi mở, năm nay lão đã hoàn toàn rút ra khỏi hiệp hội ngọc thạch, lúc đầu cũng thấy có chút không quen, nhưng vài ngày qua không có việc gì làm thì ra ngoài đi dạo, cũng chậm rãi thích ứng với cuộc sống.

- Tiểu Tần, đến đây thì cứ coi như về nhà, uống trà, uống trà đi. Đúng rồi, Trang Duệ bình thường có ức hiếp cháu không? Có gì cứ nói với bác Cổ, bác sẽ day bảo tiểu tử này...

Cổ lão gia tử nói làm cho Tần Huyên Băng có chút xấu hổ, bọn họ vốn cũng có chút quen biết, nhưng chẳng qua chỉ là đáp theo mối quan hệ của Trang Duệ mà thôi, bây giờ nghe Cổ lão gia tử nói như thế thì nàng cũng có chút ngượng ngùng.

- Bác, nên để cho anh Vân đến ở cùng, như vậy sẽ náo nhiệt hơn...

Trước kia Cổ lão gia tử còn có công tác, còn phải tạo hình ngọc thạch nên cần yên tĩnh, cho nên ông đuổi hai đứa con đi, bây giờ đã về hưu, có con cái ở bên cạnh cũng tốt hơn.

- À, tuần sau Tiểu Vân sẽ đến ở, được rồi, không nói về điều này nữa, cậu có gì tốt đưa cho tôi xem thử...

Trang Duệ trước khi đến đã gọi điện thoại cho Cổ lão gia tử, bình thường hắn có món gì tốt đều đưa đến, mà lúc này ông lão cũng rất chờ mong, nhìn xem Trang Duệ có thể lấy ra được thứ gì tốt.

- Hì hì, bác Cổ, ngài trước tiên nhìn thứ này...

Trang Duệ cũng không mở ba lô ra, hắn bỏ tay vào túi và xiết lại thành nắm đấm, sau khi đưa đến trước mặt Cổ lão gia tử mới mở ra, trong lòng bàn ta có một khố đá màu đỏ rực...

Trang Duệ những ngày qua đã tìm giấy ráp mịn để bào đi lớp da bên ngoài khối đại hồng bào, vì thế mà giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, tinh túy bùng ra, khối đại hồng bào như một khối máu gà, rất chói mắt.

- Đây...Đây là kê huyết thạch sao?

Cổ lão gia tử vội vàng cầm kính lão lên đeo vào, lão cầm lấy khối đá, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, có lẽ đã nhìn ra khối đá bất phàm ở điểm nào.

- Màu máu thuần khiết, vừa cô đọng vừa ướt át, lại nặng nề, đúng là cực phẩm, cực phẩm...

Cổ lão gia tử vuốt ve một lát rồi thở dài nói:

- Là kê huyết thạch đại hồng bào, trăm năm khó gặp, thứ này xứng đáng gọi là kỳ trân dị bảo. Trang Duệ, tiểu tử cậu quá may mắn, thật sự quá tốt...

Cổ Thiên Phong biết rõ khoảng thời gian trước Trang Duệ đi Xương Hóa, lão tất nhiên biết kê huyết thạch xuất phát từ Xương Hóa, nhưng dù thế nào thì lão cũng không ngờ tiểu tử kia có thể tìm được cực phẩm kê huyết thạch như thế này.

Trước đó có phỉ thúy, gần đây có ngọc mềm, bây giờ là kê huyết thạch, Cổ Thiên Phong cũng không thể dùng lời nào để miêu tả vận may của Trang Duệ.

Những thứ dị bảo trăm năm khó gặp này đến trước mặt Trang Duệ giống như rau cải bán ngoài chợ, ai thích chọn thì chọn, điều này làm cho một người lăn lộn cả đời trong giới ngọc thạch như Cổ Thiên Phong cũng cảm thấy không công bằng.

- Hì hì, bác Cổ, khối kê huyết thạch này đến cũng kỳ quặc, cháu vấp phải nó mới phát hiện ra, bác xem, cái này làm con dấu có thích hợp không?

Tuy bản thân quá may mắn nhưng Trang Duệ vẫn phải che giấu một chút, hơn nữa hắn cũng nói như thế với Tần Huyên Băng, bây giờ chỉ lặp lại mà thôi.

- Thích hợp không sao? Nói nhảm, tất nhiên là phù hợp, khối kê huyết thạch này không cần gia công, có thể trực tiếp tạo hình thành con dấu. Được rồi, tôi biết cậu có ý gì, để lại vài ngày cho tôi gia công...

Cổ lão gia tử cũng ngứa ngáy chân tay, thật sự giống như một võ sư thấy người ta luyện võ thì muốn tiến lên luận bàn vậy. Lão đối mặ với một nguyên liệu kê huyết thạch như vậy cũng muốn tự tay tạo hình...

- Bác, bác đừng nóng vội, cháu còn một vật nữa chưa lấy ra...

Con dấu chỉ là chuyện nhỏ, với tay nghề của Cổ lão gia tử sẽ làm cho Trang Duệ thỏa mãn, nhưng mục đích lần này của hắn là khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương, ngoài Cổ lão gia tử thì hắn thật sự cũng khó thể đưa cho người khác.

- Hừ, còn có thứ gì tốt hơn? Kê huyết thạch lấy đỏ làm vua, chẳng lẽ tiểu tử cậu có kê huyết thạch Lưu Quan Trương?

Cổ Thiên Phong nhếch miệng khinh thường, chất ngọc bình thường thì làm lão chướng mắt nên nói ra lời này. Mà thấy vẻ mặt cổ quái của Tần Huyên Băng và trang duệ thì ông cụ cũng cảm thấy khác thường, lão run giọng nói:

- Là kê huyết thạch Lưu Quan Trương thật sao?

- Bác Cổ, ngài thật sự là có ánh mắt nhìn thấu tất cả hay là có cảm ứng vậy?

Trang Duệ cố ý tỏ ra giật mình, sau đó hắn cười cười mở ba lô, mở khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương được bọc vài lớp báo ra, sau đó nhấc tay cái nói với Cổ lão gia tử:

- Bác Cổ, bác đoán đúng, là kê huyết thạch Lưu Quan Trương...

- Khó có được, khó có được, hơn hai mươi năm trước có gặp qua một khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương nhưng nó nhỏ hơn của cậu lúc này, chỉ đủ làm con dấu mà thôi, còn khối kê huyết thạch này thì lớn hơn...

Với kiến thức của Cổ Thiên Phong thì sau khi thấy khối kê huyết thạch Lưu Quan Trương này vẫn cực kỳ kích động.