Hoàng Kim Đồng

Chương 509: Ăn một mình (2)




- Không được, mẹ nói trước khi đính hôn em phải ở khách sạn, từ bây giờ anh cũng không được làm chuyện xấu gì cả...

Tần Huyên Băng thấy bộ mặt thất vọng của Trang Duệ thì không khỏi dở khóc dở cười dùng ngón tay ấn lên trán hắn, nàng cũng không đợi hắn hồi phục lại mà cười lớn rồi chạy vào phòng mình.

- Được, xem như huynh đệ đây nhịn thèm hai ngày, vài ngày nữa phải cho em cầu xin tha thứ mới được...

Trang Duệ đẩy cửa và phát hiện bên trong đã khóa, hắn phẫn nộ đi ra khỏi khách sạn, bắt xe về tứ hợp viện. Hai chiếc xe của Bành Phi và Hách Long đều phân biệt sử dụng cho Tần Hạo Nhiên và chú Đức, bản thận hắn cũng không có xe để dùng.

Trang Duệ đi vào trung viện, hắn gặp Âu Dương Quân đang ngồi xem tivi, bên cạnh còn có hai người lạ, hắn không khỏi kỳ quái:

- Tứ ca, anh đến đấy à? Chị dâu đâu?

Lúc này đã hơn chín giờ tối, từ sau khi Từ Tinh có mang thì giờ này Âu Dương Quân rất ít khi la cà bên ngoài.

- Đã đưa xe đến cho cậu, à, cậu làm quen hai người này đi, ngày mai đến nghe theo sắp xếp của cậu là được...

Âu Dương Quân thấy Trang Duệ vào nhà thì khai báo một câu với hai người bên cạnh.

- Âu Dương tiên sinh, anh cứ yên tâm, nếu không có gì thì ngày mai chúng tôi hãy đến nhé?

Hai người kia đứng lên bắt chuyện với Trang Duệ, sau đó thấy Âu Dương Quân khoát tay áo thì cáo từ đi ra.

Sau khi hai người kia đi ra thì Trang Duệ lấy ra trà tốt, hắn pha trà và cười hì hì nói: Nguồn tại http://Truyện FULL

- Tứ ca, việc này thất sự là cảm ơn anh, em đang ngại không có xe để dùng...

- Được rồi, có chuyện nhỏ nhặt cũng bắt anh đợi cả giờ, xong nhé, anh đi đây...

Khoảng thời gian qua Âu Dương Quân thật sự bị hạng mục bất động sản làm cho chạy qua chạy lại rối loạn, quy hoạch đều đã được làm tốt, hơn nữa cũng đã động thổ, chỉ là còn kém hai trăm triệu, cũng không thể vay từ ngân hàng, mà hắn thật sự khó thể mở miệng mượn người ta, xem như phiền lòng.

Đều nói ngành bất động sản đều trông cậy vào ngân hàng, Âu Dương Quân bây giờ thật sự muốn chửi chó má, các ông chủ bất động sản cả nước đều như vậy, sao đến lượt mình thì khó khăn như thế?

- Này, Tứ ca, anh chờ chút, em có chuyện muốn nói với anh...

Trang Duệ thấy bộ dạng của Âu Dương Quân như vậy thì mở miệng nói.

- Chuyện gì? Không phải để Tứ ca lái xe cho cậu đấy chứ?

Âu Dương Quân quay đầu nó đùa với Trang Duệ, chuyện làm ăn phiền phức cũng không phải không thể giải quyết, chẳn qua hắn không muốn đi theo hướng như vậy mà thôi.

- Nếu anh rảnh rỗi không có việc gì thì em thật sự đang cần lái xe...

Trang Duệ cười hì hì một chút, hắn thấy Âu Dương Quân muốn trở mặt thì vội vàng nói:

- Hạng mục của anh còn thiếu bao nhiêu tiền? Em bây giờ đang có chút tiền rảnh rỗi.

- Hừ, chút tiền của cậu cứ giữ lại cho vợ đi, vài chục triệu không dùng được gì...

Âu Dương Quân nghe Trang Duệ nói vậy thì không khỏi nhíu mày, những năm nay kinh doanh không tốt, không thể trốn thuế, hơn nữa tiền công thợ phải trả, néu muốn thi công toàn diện thì phải có trong tay hai trăm triệu mới được.

Tất nhiên khu đất mà Âu Dương Quân đang định xây dựng thật sự đáng giá được đầu tư như vậy, nơi đó là khu vực tốt, xung quanh có đầy đủ tất cả phương tiện, có bệnh viện siêu thị lớn, với xu thế tăng giá bất động sản ở Bắc Kinh thì sau khi xây dựng xong sẽ không lo chuyện bán ra ngoài.

Chỉ là lúc này Âu Dương Quân khổ sở vì không tiền, khu nhà cần xây dựng cũng hàng chục lầu, nhưng nền tảng là tiền thì chưa có đủ.

- Anh nói xem tổng đầu tư cần bao nhiêu? Nhưng em nói trước cũng không phải cho mượn, mà là tiền đầu tư cổ phần, khi bán nhà em cũng cần hoa hồng đấy...

Hai năm qua giá nhà đất nóng dần lên, những vùng như Thẩm Quyến hay Nghiễm Châu đều là ba bốn ngần một mét vuông, bây giờ đã định giá bảy ngàn. Bắc Kinh và Trung Hải thì không cần phải nói, giá phòng lên như hỏa tiễn, nếu Trang Duệ không thấy rõ điều này thì cũng phí công học ngành tài chính.

- Cậu có bao tiền?

Âu Dương Quân dùng ánh mắt không tin nhìn Trang Duệ, cậu em mình mới hôm trước còn khóc than không tiền, cũng không phải trúng sổ xố nhanh như vậy chứ?

- Anh muốn bao nhiêu tiền?

Trang Duệ bày ra bộ dạng anh thích tin hay không cũng được.

Âu Dương Quân nhếch miệng nói:

- Ít nhất cũng là hai trăm triệu, sau này còn phải đầu tư thêm cả trăm triệu, cậu có nhiều vậy sao?

- Thế anh sẽ cho em bao nhiêu cổ phần?

Trang Duệ dùng giọng từ chối cho ý kiến hỏi, đầu tư lớn mới có nhiều tiền, mà tiền bỏ không cũng chẳng thể đẻ trứng, hắn nhập cổ phần vào cho Âu Dương Quân rõ ràng là một công đôi việc.

- Cậu nói thật sao?

- Nói nhảm, vài ngày qua em chạy qua chạy lại muốn chết người, không có việc gì thì em trêu chọc anh tìm vui sao?

Thấy Trang Duệ có vẻ không nói giỡn thì Âu Dương Quân bình tĩnh trở lại, sau đó thầm tính toán.

Nói thật thì Âu Dương Quân thiếu tiền chỉ là biểu tượng, dù không thông qua ngân hàng, với quan hệ của hắn thì muốn có vài trăm triệu cũng không khó, nhưng như vậy cũng phải phân ra một chén canh.

Phải biết rằng không phải chỉ có một gia tộc Âu Dương là hùng mạnh ở thủ đô, cũng có không ít người có gan nắm bắt Âu Dương Quân, vì thế mà Âu Dương Quân cũng không thể suy xét cho rõ, hợp tác với người hay là ăn một mình?

Tuy những năm gần đây ăn một mình là tối kỵ nhưng chỉ cần anh có tiền, người ta đừng hòng tìm được vấn đề gì, với sự cường thế của gia tộc Âu Dương, ăn một mình thì Âu Dương Quân cũng không có vấn đề.

Quan trọng là Tứ thiếu gia trước kia xài tiền như rác nhưng bây giơ thứ thiếu thốn duy nhất lại là tiền.

Sau khi kết hôn thì Âu Dương Quân cũn không muốn chạm vào những chuyện gió sương như trước, hắn chuẩn bị đóng cửa hội sở, sau này sẽ chuyển trọng điểm đầu tư vào bất động sản, vì thế mà hắn mới bỏ ra cả trăm triệu để mua vào trong tay một công ty xây dựng rất có thực lực.

Cũng vì như vậy mà tài chính của Âu Dương Quân dần căng thẳng, nếu bán hội sở kia đi thì sẽ được hai trăm triệu, nhưng nếu đưa ra đấu giá thì người ta sẽ chế giễu, tất nhiên kẻ sáng suốt sẽ thấy rõ Âu Dương Tứ thiếu gia đang thiếu tiền.

- Ngũ Nhi, khoản thời gian trước đầu tư cũng không nhiều, có lẽ là hơn hai trăm triệu, nhưng còn có nhiều chuyện quan hệ nhân tình này nọ, nếu cậu thật sự muốn nhập cổ phần, cậu bảo ra hai trăm năm chục triệu, tôi sẽ cho cậu bốn mươi phần trăm cổ phần...

Âu Dương Quân ngửa người ra suy xét, sau mười phút mới cho ra câu trả lời thuyết phục.

Tuy Âu Dương Quân bỏ ra hai trăm triệu mà chiến sáu mươi phần trăm cổ phần mà Trang Duệ bỏ ra hai trăm năm chục triệu chỉ có bốn mươi phần trăm, nhìn qua có vẻ bất công nhưng thật ra Âu Dương Quân đã nhượng bộ rất nhiều.

Khu dân cư và Âu Dương Quân đang khai phá nếu tính tổng tất cả đầu tư sẽ chỉ là năm trăm triệu, nhưng một khi đã hoàn công, giá trị của nó sẽ là trên hai tỷ.

Nói cách khác thì Trang Duệ đầu tư hai trăm năm chục triệu, hai năm sau sẽ trở thành cả tỷ, vì thế mà có rất nhiều người chỉ mong Âu Dương Quân cho ra cổ phần, dù là hai mươi phần trăm cũng tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán.