Hoàng Kim Đồng

Chương 454: Dã Nhân Sơn(3-4)




- Anh...Anh Quân, hai người bọn họ đều ở phía sau, không có gì, dọc đường đi em đã để lại ký hiệu rồi...

Mã Lục thở hổn hển, hắn cầm dao khắc lên thân cây nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào Trương Quốc Quân.

- Tiểu tử này đúng là, không nghe rõ lời tôi sao?

Trương Quốc Quân trừng mắt, sau đó cho Mã Lục một tát, tất nhiên Mã Lục sẽ không dám trốn, bị đánh cho lảo đảo cả người, sau khi đứng vững lại cúi đầu không dám nói lời nào.

- Không được, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ không đảm đương nổi, quay lại thôi...

Trương Quốc Quân hiểu độ nặng của Trang Duệ trong lòng Hào Vinh, nếu xảy ra chuyện gì thì cả nhà già trẻ của hắn cũng khó thể nào tiếp tục ở lại trong thành người Hoa.

Một người đứng bên cạnh Trương Quốc Quân dùng giọng chần chừ nói:

- Anh Quân, chúng ta cũng đã ở đây hơn nửa năm, bên phía này căn bản cũng không gặp một con thỏ, sẽ không có chuyện gì đâu, chờ lát nữa là bọn họ sẽ theo kịp...

Những người này là hộ vệ mỏ khoáng, tuy ở bên cạnh rừng rậm nhưng chẳng phải ngày nào cũng đi săn, hơn nữa đạn cũng có giới hạn số lượng, bây giờ khó có cơ hội được ông chủ Hào khai ân, cho cả nhóm đi săn, thế là bọn họ cũng không muốn trì hoãn thời gian. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Lão Nhị, cậu cũng có ý nghĩ này sao?

Trương Quốc Quân nghe được lời của người kia thì cũng tỏ ra do dự, hắn cho rằng đoạn đường kia sẽ chẳng có gì xảy ra, nếu không cũng chẳng để lại một người mà kéo hết đến khe núi.

- Đại ca, chúng ta mau đi đến khe núi, để đánh bắt vài con thú, nếu đi trễ và chẳng có được gì, chẳng phải làm khách mất hứng sao?

Lão Nhị khá nhanh nhạy, nhanh chóng nghĩ ra một lý do để Trương Quốc Quân khó thể từ chối, mà Hào Vinh cũng chỉ cho rằng Trang Duệ chỉ muốn đi dạo, căn bản là leo núi một chút cho vui, nếu không bắn được thứ gì đó cũng coi như có hơi xấu hổ.

- Đi thôi, chúng ta đến khe núi, các người để lại ký hiệu trên thân cây...

Trương Quốc Quân suy nghĩ một chút, cảm thấy ở vùng ngoài này sẽ không có gì xảy ra, thế nên quyết định nhanh chóng đến khe núi chờ Trang Duệ.

- Đại ca, còn em...

Mã Lục dùng ánh mắt vâng lời nhìn Trương Quốc Quân.

- Con bà nó, tiểu tử chết tiệt, nếu lần sau không chịu nghe lời thì cho lên núi đào hầm...

Trương Quốc Quân tức giận cho Mã Lục một đạp, sau đó thuận tay lấy dao, cả nhóm vừa đi vừa để lại ký hiệu.

- Anh Trang, trước đó chúng ta đã nói rồi, nếu anh không theo kịp thì chỉ có thể quay lại đi săn với bọn họ mà thôi...

Sau khi chạy được hai mươi mét thì Bành Phi nghe được lời nói của Trang Duệ, thế là dừng bước nhìn rồi nói.

- Hừ, cậu cho rằng tôi chạy kém sao? Quá coi thường anh Trang này rồi, cứ đi đi...

Trang Duệ giữ chặt khẩu súng trên vai, sau đó khoát tay cho Bành Phi đi phía trước.

- Được rồi, nếu không nhịn được thì cứ nói một tiếng, chúng ta có thể quay lại...

Bành Phi thấy Trang Duệ vẫn kiên trì thì bất đắc dĩ xoay người chạy về phương bắc, hắn rất nhanh nhạy, có thể chạy trong khu rừng rậm như thế này, nếu không thì hắn cũng không dám nói ngoa có thể chạy được bốn chục kilomet đường rừng trong thời gian bốn năm giờ.

Trang Duệ cũng không chịu yếu thế, biên độ chạy của hắn cũng rất lớn, thật sự còn tiêu hao nhiều thể lực hơn cả Bành Phi, nhưng hắn lại không sợ, vì khi nào chân tay bủn rủn hắn sẽ truyền vào chút linh khí, lập tức khôi phục như thường.

Nhưng Trang Duệ có đôi khi không kịp dừng chân, thường xuyên đụng vào những cành cây phía trước, vì thế mà một lúc sau thì quần đã có vài lỗ hổng, trên mặt cũng có vài vết xước.

Bành Phi vừa chạy vừa dùng dao găm để lại ký hiệu trên thân cây, nhưng ký hiệu của hắn là không rõ ràng, chính là ký hiệu mà bộ đội đặc chủng thường dùng để liên lạc với nhau, người bình thường phát hiện ra chỉ chỏ rằng vỏ cây bong tróc mà thôi.

Sau khi liên tục chạy đi khoảng bốn mươi phút thì cây cối trong rừng càng dày, hưn nữa mặt đất bằng phẳng cũng có độ dốc, nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của Bành Phi. Ngoài tiếng thở có hơi gấp hơn, hắn vẫn như một chiếc máy không biết mệt, hai chân không ngừng hoạt động giống như một con vượn đang đi qua khu rừng.

Trang Duệ liên tục đụng vào cành cây thân cây vài lần thì cũng coi như có kinh nghiệm, khi chạy đã biết giữ lại chút lực, tuy tốc độ không nhanh bằng Bành Phi nhưng cũng có thể giữ khoảng cách chục mét, đều không bị Bành Phi bỏ lại phía sau.

- Dừng....

Sau khi chạy xuống một đoạn đường dốc thì Bành Phi chợt dừng lại, Trang Duệ cũng thu chân, nhưng vẫn phải chạy về phía trước vài bước theo quán tính.

Trang Duệ cho rằng Bành Phi nhịn không được muốn nghỉ ngơi, hắn thở hổn hển đắc ý nói:

- Sao...Sao vậy? Chỉ chạy như vậy thôi sao?

Tuy cơ thể không mệt mỏi nhưng trái tim lại khó thể nào chịu nổi những hành động gấp gáp, vì thế sau khi dừng bước thì hắn liên tục thở phì phò, bộ quần áo màu xanh trên người đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt.

Bộ dạng của Bành Phi cũng không tốt hơn Trang Duệ bao nhiêu, tóc tết lại trên trán. Sau khi dừng lại thì Bành Phi lấy con dao găm cắt đi những sợi tóc phủ xuống mắt, điều này làm cho Trang Duệ có chút buồn cười.

Nhưng Bành Phi hít thở cũng không dồn dập như Trang Duệ, vẻ mặt cũng không có gì biến đổi quá lớn, sau khi cắt những sợi tóc dài thì ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào những thân cây trước mặt.

- Sao không đi nữa?

Trang Duệ lấy siêu nước ra uống vài ngụm, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bành Phi, hắn cũng đã thấy rõ trạng thái của Bành Phi vào lúc này, đối phương mạnh mẽ hơn so với mình, phải biết rằng Bành Phi cũng không có linh khí để chải chuốt cơ thể.

- Anh xem nhưng cây đại thụ kia kìa, có gì đó không đúng...

Bành Phi dùng ánh mắt kêu gọi Trang Duệ nhìn về phía trước.

- Không có gì không đúng, chỉ là cây cối mọc có hơi lệch mà thôi...

Trang Duệ nhìn một lúc lâu và phát hiện những thân cây trước mặt không quá cao, lại hơi nghiêng, nhưng đây cũng là những thứ bình thường mà thôi.

- Không phải, nơi này có dấu vết của một vụ nổ...

Ánh mắt của Bành Phi rất lợi hại, tuy vụ nổ này đã qua nửa thế kỷ nhưng vẫn có thể nhìn ra được, sở dĩ hắn dừng lại vì sợ phía trước có vùi địa lôi, nếu đi qua một cách liều lĩnh thì bao nhiêu mạng cũng không đủ bồi thường.

Khả năng này tính là không cao, vì đã hơn nửa thế kỷ, nhất định sẽ có động vật đi qua chỗ này, dù có địa lôi cũng đã nổ rồi, chỉ là có liên quan đến tính mạng của mình và ông chủ, Bành Phi không thể không thận trọng.

Nơi đây có tên là Dã Nhân Sơn cũng vì là cánh rừng rậm, nhiều chướng khí, nghe nói từng có dã nhân ẩn hiện, vì vậy mà khu rừng núi có phạm vi vài trăm dặm này mới được gọi là Dã Nhân Sơn.

Nhưng trong ngôn ngữ của Myanmar thì Dã Nhân Sơn có nghĩa là "nơi quy tụ ma quỷ".

Sâu trong dãy Dã Nhân Sơn là những ngon núi trùng điệp, rừng xanh như biển, trong rừng là đại thụ, núi non, ao đầm, sài lang, mãnh thú hoàng hành, chướng khí tràn lan, dù là người Myanmar hay Trung Quốc đều xem chỗ này như một địa phương cực kỳ nguy hiểm.

Dã Nhân Sơn được người ta biết đến cũng vì nhờ tiết muc nói về cuộc tác chiến giữa quân viễn chinh Trung Quốc và quân Myanmar trên tivi.

Năm đó mười lăm ngàn quân viễn chinh Trung Quốc vượt qua dãy Dã Nhân Sơn, khi đến Ấn Độ thì chỉ còn lại ba bốn ngàn người, bốn mươi người phụ nữ theo quân chỉ còn lại bốn người còn sống.

Khi đó binh lực quân viễn chinh Trung Quốc là một trăm ngàn người, nhưng khi đó có hơn năm mươi ngàn người chết ở dãy Dã Nhân Sơn.

Dã Nhân Sơn không những vùi xác quân Trung Quốc mà cũng chôn vùi quân Anh và quân Nhật, từng có nhiều quân Anh và quân Nhật bỏ mạng chỗ này.

Có thể nói là một khu vực rừng rậm vài trăm dặm toàn là xương trắng, gần một trăm ngàn người bỏ mạng ở chỗ này, vì thế mà Bành Phi thật sự không dám xem thường.

Thật ra ở chiến tranh thế giới thứ hai thì địa lôi cũng không phải được sử dụng quá nhiều, chủ yếu là đám lính bại trận thường chôn nó xuống đất để quấy nhiễu truy binh, để liều mạng chạy vào núi sâu. À, nó là chịu chết thì đúng hơn, cũng vì quyết sách chạy vào núi mà trực tiếp chôn vùi vài chục ngàn quân.

- Không có gì, đi thôi, anh Trang, không ngờ anh thật sự là một kiện tướng chạy đường dài...

Bành Phi đi đến gần đó quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới thả lỏng một chút, dùng giọng nửa thật nửa giả vui đùa với Trang Duệ, trong lòng thật sự nể phục Trang Duệ.

Phải biết rằng Bành Phi là người khỏe mạnh và có kinh nghiệm quân ngũ, bốn chục phút vừa qua đã chạy cả sáu bảy dặm, tuy chỉ là ở vùng ngoài của Dã Nhân Sơn, địa thế không quá khó đi, nhưng lúc này Trang Duệ vẫn theo kịp, không khỏi làm cho Bành Phi kính trọng.

Sau khi biết rõ sức chịu đựng của Trang Duệ cũng không kém mình thì tốc độ của Bành Phi về phía trước cũng chậm lại, vì đến nơi này thì đã tính là sắp tiến vào Dã Nhân Sơn, đây là địa phương mà cả nửa thế kỷ chưa ai đi vào, những cây đại thụ che trời càng làm cho không khí âm u.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, trong tay Bành Phi có thêm một cái cây để dò đường, hắn sợ những cái hố sâu chứa cây gỗ mục, đồng thời cũng đánh động rắn độc.

Trang Duệ thấy vài lần Bành Phi dùng cành cây khua vài đường, có vài con rắn phóng ra chui vào rừng sâu.

Vì cây cối rậm rập nên chất lượng không khí trong rừng có hơi kém, sau khi đi được thêm hai ba cây số thì Bành Phi lấy từ trong túi áo ra hai viên thuốc, chính mình uống một viên và đưa một viên cho Trang Duệ.

- Đây là thuốc gì?

Trang Duệ ném viên thuốc màu vàng nhạt vào miệng rồi hỏi Bành Phi, thuốc vào miệng có hơi đắng, hắn vội vàng cầm siêu nước uống vào một ngụm.

- Thuốc ký ninh...

Bành Phi thuận miệng đáp, khi thấy Trang Duệ tỏ ra khó hiểu thì còn nói thêm:

- Còn gọi là thuốc Kim Kê Nạp Sương, chống chướng khí, có chút tác dụng với chướng khí ở nơi này...

Trong tán rừng trước mặt Trang Duệ và Bành Phi có tràn ngập những làn sương mù nhàn nhạt mờ mịt, vì bị cây cối rậm rạp che giấu nên chướng khí kia nhiều năm vẫn không tiêu tán.

Nhưng bây giờ xem như vẫn còn rất tốt, nếu là vào mùa mưa, nước làm cho những thân cây mục rửa, căn bản khó thể tiến vào.

- Chúng ta đã đi được bao xa rồi?

Trang Duệ nhìn khắp bốn phía, cánh rừng này ngoài cây cối dày đặc thì cũng không khác gì ở bên ngoài, đừng nói đến chuyện phân biệt phương hướng.

- Có lẽ chỉ còn mười hai mười ba kilomet nữa mà thôi, nhưng khoảng đường này nhất định cực kỳ khó đi, anh Trang, anh xác định sẽ tiếp tục đi chứ?

Bành Phi lấy tấm bản đồ Pagan ra nhìn, vẻ mặt rất ngưng trọng, vì hắn phát hiện kim la bàn mất đi hiệu quả ở chỗ này, nếu tiếp tục tiến lên thì chỉ có thể căn cứ vào mặt trời mà thôi.

- Đi, sao lại không đi, đã đến đây rồi cơ mà...

Trang Duệ đã đi hai giờ trong rừng, ngoài nhìn thấy những con rắn thì căn bản chưa thấy cái gì gọi là sài lang hay hổ báo, giống như cũng không có gì nguy hiểm, điều này làm hắn tự tin hẳn lên. Hơn nữa đoạn đường này ít người lui tới, biết đâu kho báu vẫn còn nguyên vẹn.

Chút sở thích mạo hiểm trong người Trang Duệ chợt bùng phát, từ nhỏ đã thích mạo hiểm, bây giờ có cơ hội tốt để tiến vào thám hiểm rừng rậm, sao lại bỏ qua được? Nguy hiểm sao? Hình như đến bây giờ còn chưa có gì nguy hiểm cả.

Trên đời này số phú hào thích mạo hiểm là rất nhiều, chưa nói đến những ông chủ bất động sản Trung Quốc thường hay tham gia leo núi, chính là những ông chủ giàu có trên thế giới cũng thường xuyên một mình chạy du thuyền ra giữa biển.

Thám hiểm giống như là một trò chơi thích thú của người có tiền, chưa nói đến những thứ khác, những trang bị của bọn họ là những thứ mà người thường khó thể có được. Một ông trùm bất động sản Thẩm Quyến mỗi lần đi leo núi thật sự hao tổn cả triệu đô la...

- Được rồi, anh Trang, đoạn đường phía trước phải cực kỳ cẩn thận...

Bành Phi thấy Trang Duệ cố ý đi về phía trước thì không nói gì nữa, chỉ lấy từ trong ba lô ra hai cái mặt nạn phòng độc và bảo hộ đưa cho Trang Duệ, cũng chỉ dạy cách đeo lên mặt.

Khu rừng kia có nhiều chướng khí, nếu chỉ dựa vào một viên thuốc ký ninh thì căn bản là không xong, may mà Bành Phi đã có chuẩn bị sẵn, loại mặt nạ phòng độc có thể cung cấp dưỡng khí nửa giờ này được hắn chuẩn bị bốn cái.

- Rắc rắc...

Khi Trang Duệ vung chân thì đột nhiên giẫm phải một thứ gì đó, chân trượt ra, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

- Cái gì vậy?

Trang Duệ sợ đến mức dùng cành cây để xem xét, sau khi thấy rõ vật kia thì hoang sợ lui ra phía sau vài bước.

Là một cái đầu lâu, không còn xương cằm, chỉ còn phần trán và hai hốc mắt tối om, trong hoàn cảnh âm u này nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Một con rắn to như ngón cái với cái đầu hình tam giác và cơ thể bốn màu đỏ đen trắng vàng từ trong hốc mắt của đầu lâu chui ra, nó thè lưỡi ngẩng cao đầu giống như bất mãn vì hành vi quấy rầy vừa rồi của Trang Duệ, sau đó nó chui vào trong đám lá cây khô và biến mất ngay lập tức.

- Hừ, đừng dọa người vậy chứ?

Trang Duệ thật sự cảm thấy trái tim của mình đập lên điên cuồng, may mà mình lui lại nhanh chóng, nếu không sẽ bị nó cắn cho một phát, biết đâu sẽ mất mạng, vì ai biết linh khí có tác dụng với nọc độc hay không?

Nhưng bây giờ mạnh miệng thì quá vẹn toàn, Trang Duệ vẫn chú ý đi theo phía sau Bành Phi, đi sâu vào trong Dã Nhân Sơn.

Càng đi về phía trước thì tốc độ của hai người càng chậm, vì thế núi dần dốc, hơn nữa rắn rết cũng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng có thể thấy những con rắn độc năm màu ở trên những tàng cây thấp, nếu không phải Bành Phi nhanh tay lẹ mắt, sợ rằng đã bị cắn vài lần.

Còn xương người thì Trang Duệ thật sự gặp khá nhiều, trong bụi cỏ thỉnh thoảng có xương người lăn ra, quần áo đã sớm mục nát, cũng không thể nhận ra thân phận của bọn họ, không biết là quân Trung Quốc viễn chinh hay quân Anh quân Nhật.

Tiếp tục đi về phía trước thì Trang Duệ mới xem như hiểu chỗ này chôn một trăm ngàn quân Trung Quốc, có vài chỗ dày đặc chướng khí, nếu không phải có mặt nạ phòng hộ thì chỉ sợ khó thể đi qua, tin chắc năm xưa đám quân viễn chinh Trung Quốc tan tác cũng khó thể nào an bình.

- Anh Trang, nghỉ ngơi một chút...

Bành Phi đưa tay nhìn đồng hồ, lúc này đã là một giờ chiều, bọn họ đã đi hơn bốn giờ, lúc này khoảng cách đến kho tàng cũng không còn xa, có lẽ chỉ còn hai ba cây số nữa mà thôi, nhưng hai ba cây số kia cũng phải mất hơn cả giờ.

Hành trình đến Dã Nhân Sơn lần này cũng không quá thuận lợi, nếu không nhanh chân chỉ sợ phải qua đêm trong núi.

Nhưng Bành Phi không ngờ tố chất sức khỏe của Trang Duệ lại tốt như thế, nhìn thấy bộ dạng của đối phương còn có vẻ tốt hơn cả mình. Hơn nữa khi hắn đi dò đường thì Trang Duệ tiếp nhận túi lương khô khá nặng kia đeo lên vai, cộng với khối lượng của khẩu súng và băng đạn thì rõ ràng đã hơn hai mươi kilogam.

- Được, ăn chút gì đó đi...

Trang Duệ nhìn chung quanh, nơi này là khe núi, ước chừng có chu vi hai ba trăm mét vuông, chính giữa có một đầm nước bốn năm mươi mét vuông, hai bên bờ đều là đá, phía trước có một con đường hẹp.

- Đùng, đùng, đùng...

Đột nhiên Bành Phi nâng súng lên bắn về phía một cây đại thụ cách đó không xa, điều này làm cho Trang Duệ vừa mới ngồi xuống đã nhảy dựng lên kinh hãi.

- Sao vậy?

- Không có gì, chỉ là một con mèo rừng...

Bành Phi chạy đến nhặt lấy con mèo rừng lớn đã bị bắn chết, sau đó quay về vứt nó xuống bên cạnh hồ nước rồi nói:

- Loại mèo rừng này có tính tấn công cực mạnh, những con báo bình thường sợ rằng cũng không đấu lại nó, thường đánh không chết hoặc thấy là chạy mất. Nếu không xử lý thì chút nữa chúng ta đi qua thế nào cũng bị nó tấn công...

Trang Duệ thấy con mèo rừng kia nặng ba bốn mươi cân, nhìn qua giống như một con báo thường thấy trên tivi, chỉ là toàn thân có lớp lông màu xám, không vàng óng và có đốm như báo, ngược lại giống như màu sắc thân cây.

Trên thân con mèo rừng có ba bốn vết đạn, trong đó có một viên bắn lên đầu, Trang Duệ nhìn mà cảm thấy sợ hãi, vì thế vội vàng thu hồi ánh mắt.

- Anh Trang, trước tiên ăn chút gì đó đi đã, hôm nay không có thời gian, nếu không thì anh sẽ được thưởng thức món thịt mèo rừng, nếu bắt thêm vài con rắn và nấu chung, căn bản là hương vị không tệ, những món ăn long hổ ở bên ngoài cũng không bằng mèo rừng và rắn độc nơi đây...

Bành Phi tìm một khối đá bằng phẳng, thanh lý cỏ dại xung quanh, sau đó gọi Trang Duệ ngồi xuống, vì muốn đi nhanh nên sáng giờ bọn họ chưa ăn gì, lúc này thể lực tiêu hao quá lớn, cần phải bổ sung một chút.

Món ăn rất đơn giản, cơm nắm gạo nếp, thức ăn cũng là củ cải muối, hai người đều đói bụng cồn cào, ai cũng ăn ba bốn miếng cơm nắm, uống vài ngụm nước, sau đó chờ tinh thần chậm rãi hồi phục.

Trang Duệ tuy không thấy mệt nhưng đầu óc luôn căng cứng, chuyến đi này xem như mở rộng tầm mắt, đã thấy hơn mười loại rắn độc, còn thấy một con khỉ toàn thân đầy lông đen.

Trang Duệ không biết đó là loại khỉ mũi hếch chỉ có ở bang Kachin của Myanmar, mức độ quý hiếm khôgn thua kém khỉ lông vàng bên Trung Quốc, có nhiều người mạo hiểm vào Dã Nhân Sơn cũng vì bắt loại khỉ này sau đó bán cho đám thương nhân tận diệt bên Trung Quốc.

Tuy nói là bán đi với giá cao nhưng thực chất lại chẳng đáng bao nhiêu, người Trung Quốc thường đến mua đủ thứ đặc sản, người Myanmar săn lùng những động vật và thực vật quý hiếm của mình mang bán, phía Trung Quốc vừa có tiền lời cao vừa tận diệt tài nguyên Myanmar, xem như khá ác liệt.

- Hì hì, chúng ta mang đi những thứ này, sợ rằng nhóm anh Trương cũng không có gì ăn...

Trang Duệ ăn xong thì đứng dậy thoải mái vỗ bụng, hắn dùng giọng đắc ý nói với Bành Phi, nhưng hắn cũng có thể đoán được lúc này nhóm Trương Quốc Quân cũng không có tâm tư dùng cơm, có lẽ đang tìm kiếm hai người khắp nơi.

Tuy có chút áy náy nhưng Trang Duệ cũng không có biện pháp nào khác, cũng không thể đi khắp thế giới nói mình có bản đồ kho báu, nhiều nhất là quay về nói vài lời tốt đẹp với Hào Vinh mà thôi.

- Anh Trang, suỵt...

Bành Phi vốn đang ngồi dưới đất chợt trở nên căng thẳng, hắn dùng tay quơ khẩu súng tự động ở bên cạnh, sau đó chĩa về phía Trang Duệ.

- Anh Hào, sự việc là như vậy, là tôi không đúng, để cho cậu Trang và cậu Bành đi lạc, tôi sẽ đi tìm bọn họ về...

Trương Quốc Quân cao mét chín lúc này đang đứng cúi đầu trước mặt Hào Vinh cao gầy, vẻ mặt có chút xấu hổ, mà lúc này đám người phía sau cũng mất tự nhiên.

Mã Lục thấy Hào Vinh nhìn về phía mình thì không khỏi cảm thấy ái ngại, cố gắng đứng sau lưng Trương Quốc Quân để tránh tầm mắt của Hào Vinh.

Thu hoạch của nhóm Trương Quốc Quân hôm nay thật sự phong phú, không những bắn được bảy con chim, còn có một con lợn rừng bốn mươi cân, đây là con lợn rừng bọn họ bắn được trong khe núi, nhưng cũng có một con trưởng thành chạy mất.

Khốn nổi chiến lợi phẩm cũng không làm cho Trương Quốc Quân và nhóm người vui mừng, vì bọn họ đợi gần hai giờ ở khe núi mà không thấy hình bóng của nhóm Trang Duệ đâu cả.

Từ chỗ Trang Duệ nghỉ ngơi đi đến khe núi chỉ mất khoảng một giờ, nhưng nhóm Trương Quốc Quân đợi gần hai giờ mà không thấy hai người Trang Duệ, thế là không khỏi sốt ruột.

Vốn còn có một con lợn rừng nhỏ được chặn trong khe núi cho Trang Duệ đến bắn, nhưng lúc này nhóm Trương Quốc Quân cũng không quan tâm để lại con mồi cho Trang Duệ, thế là bắn chết con lợn và đi theo đường cũ tìm kiếm Trang Duệ.

Đến địa điểm Trang Duệ nghỉ ngơi lúc sáng thì không thấy bóng dáng hai người Trang Duệ, Trương Quốc Quân tìm kiếm khắp bốn phía cũng không thấy tăm hơi, núi này đều là cành cây lá khô, chân đạp lên căn bản không để lại dấu vết.

Cuối cùng vẫn là Mã Lục nói nên quay về, biết đâu hai người kia không tìm thấy đường và đi về rồi.

Trương Quốc Quân lúc này mới đưa nhóm người quay về mỏ khoáng, khi hỏi nhóm hộ vệ thì không ai thấy nhóm Trang Duệ, điều này làm cho Trương Quốc Quân sợ hãi, hắn vội vàng thông báo cho Hào Vinh.

Từ biên giới với Dã Nhân Sơn chạy về mỏ khoáng cũng mất hơn một giờ, hơn nữa còn có thời gian bọn họ trì hoãn tìm kiếm trong rừng, lúc này đã là buổi chiều, nói cách khác thì Trang Duệ và Bành Phi đã mất tích được hơn bốn giờ.

- Tập trung tất cả mọi người tiến vào Dã Nhân Sơn.

Hào Vinh suy tư một lúc rồi hạ mệnh lệnh, trong lòng thầm hiểu, nếu Trang Duệ xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, không những bị Tần Hạo Nhiên la mắng, thậm chí còn chịu áp lực lớn từ phía Trung Quốc.

Hào Vinh bây giờ thật sự hối hận, nếu biết được như vậy thì mình nên đi săn với bọn họ, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống lạc đường.

Từ nhỏ Hào Vinh đã sinh trưởng trong khu Pagan, hắn rất hiểu về Dã Nhân Sơn, nơi đó dù là thợ săn có kinh nghiệm cũng không dám tùy tiện xâm nhập, nếu Trang Duệ đi sai hướng mà tiến vào trong Dã Nhân Sơn, như vậy Hào Vinh thật sự khó tưởng tượng hậu quả phía sau.