Hoàng Kim Đồng

Chương 412: Minh tiêu (tt)




- Trúng...

Trang Duệ cuối cùng cũng nhìn thấy mao liêu số 129, bên dưới là con số ba trăm ngàn Euro, điều này làm cho hắn hưng phấn đứng lên vung vẫy nắm đấm.

Dù nói Trang Duệ có thể nhìn thấu nguyên thạch và nhìn ra phỉ thúy, nhưng phương thức đấu giá thế này thật sự là quá mạnh mẽ, trước lúc mở thầu thì không có kẻ nào dám nói mình sẽ trúng, vì thế lúc này Trang Duệ chợt cảm thấy hưng phấn khó hiểu, cảm thấy còn kích thích hơn cả lúc đổ thạch.

Kinh nghiệm đổ thạch chính là một đao thiên đường một đao địa ngục, chỉ cần vung đao thì sau vài phút sẽ có kết quả, nhưng đấu giá minh tiêu như thế này thì sau mười giây ngắn ngủi sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác thiên đường địa ngục, cảm giác đó cực kỳ kích thích.

- Anh Trang, anh trúng rồi sao?

Sau lưng Trang Duệ vang lên âm thanh của Dương Hạo.

- Đúng, trúng một khối mao liêu, các anh thế nào?

Trang Duệ hỏi và cảm thấy không đúng, vì lúc này vẻ mặt chú cháu Dương Hạo rất thất vọng, không cần hỏi cũng biết là không trúng.

- Không trúng, chúng tôi đặt sáu khối mao liêu, không trúng một khối nào, xem ra năm nay công bàn phỉ thúy Myanmar sẽ xuất hiện một bản ghi chép mức giá mới...

Dương Hạo nói với vẻ mặt đầy khổ sở, hắn đã căn cứ trên mức giá thấp nhất để tăng thêm khá nhiều, vốn nghĩ rằng có thể thu vào một hai khối nguyên thạch, cũng không ngờ toàn quân bị diệt, không thu vào khối mao liêu nào.

Sau khi nghe được lời của chú cháu Dương Hạo thì Trang Duệ ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, trong lòng cũng lắp bắp kinh hãi, khối mao liêu trước đó được đặt giá hơn ba triệu đã biến thành năm triệu một trăm ngàn Euro, đây chính là gần sáu mươi triệu Tệ.

Ngày đấu giá đầu tiên thì mao liêu minh tiêu đã có cái giá như vậy, coi như đã phá vỡ tất cả những kỷ lục trước nay ở Myanmar, không phải chỉ có Trang Duệ và những người ở đây cảm thấy nặng nề, xem ra sau này cạnh tranh sẽ càng là dữ dội hơn.

Bây giờ trên màn hình đấu giá chỉ có một trăm khối mao liêu không đổi màu, những con số màu đỏ là rất ít, một màn hình đầy sắc xanh rất dễ thấy. Hai ngàn khối nguyên thạch chỉ lưu lại một trăm khối, vì thế có thể thấy trong số gần một ngàn khách nơi đây có những kẻ bỏ ra số tiền lớn để mua vài tảng đá không có mấy giá trị với giá rất cao.

- Anh Trang, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp lại...

Đám người Dương Hạo không trúng mao liêu, cũng không có tâm tưu gọi Trang Duệ đi ra ngoài du lịch Yangon, vì thế sau khi bắt chuyện thì đi ra khỏi sảnh đấu giá. Lúc này đấu giá còn chưa chấm dứt, trong sảnh tiếp tục vang lên ba ngôn ngữ nhắc nhở người trúng mao liêu cầm lấy số ghế của mình đi ra làm thủ tục trả tiền nhận hàng.

- Tiểu Duệ, cậu có trúng mao liêu không?

Phương Di và Trang Duệ gặp mặt ở bên ngoài, khi thấy Trang Duệ thì Phương Di đã hỏi ngay, vẻ mặt có vài phần đắc ý, Trang Duệ nghĩ rằng mẹ vợ đã nắm được vài khối mao liêu nào rồi.

Trang Duệ cười cười nói:

- Trúng một khối, dì Phương có phải cũng trúng rồi không? Giá cả thế nào?

- Trúng ba khối mao liêu, giá cả tổng cộng là hai triệu ba trăm ngàn Euro. Text được lấy tại Truyện FULL

Phương Di cầm quyển vở trong tay đưa cho Trang Duệ xem, đây là điều cơ mật của công ty nhưng bà rõ ràng là không muốn đề phòng với Trang Duệ.

- Hai triệu ba trăm ngàn Euro...

Trang Duệ nhìn qua vài lượt, có nhiều nguyên thạch và Trang Duệ thật sự không thê nào nhớ hết được, vì thế hắn vội mở vở của mình ra, may mà bên trong có ghi chép lại, và cho thấy vài khối mao liêu mà Phương Di mua cũng không phải là phế liệu. Trong đó có mao liêu số 7, Trang Duệ thật sự có ấn tượng với nàng, vì bên trong có phỉ thúy vàng, sau khi làm ra thành phẩm có thể có giá cao, thế cho nên công ty Tần Thị cũng không phải thường tiền.

Lúc này Phương Di cũng biết Trang Duệ đặt giá khối mao liêu 129, nhưng bà thật sự không có ấn tượng với nó, hai người ngồi trong đại sảnh số 1 để đợi làm thủ tục nhận mao liêu. Công tác này làm theo thứ tự, theo số tiền từ cao xuống thấp.

Trang Duệ chỉ đặt giá ba trăm ngàn Euro, thế cho nên vị trí là vài trăm, nhưng vì có nhiều người đặt trúng nhiều khối mao liêu, hơn nữa ban tổ chức mở hơn mười cửa sổ công tác, thế cho nên chỉ mất nửa giờ thì đã gần đến lượt Trang Duệ.

- Ủa, dì Phương, đây là có chuyện gì?

Trang Duệ phát hiện ở một cửa sổ có hai người đến cùng nhận một khối mao liêu, thế là cảm thấy khó hiểu.

- Có thể là hai người đặt giá giống nhau, bây giờ phải đấu giá lần thứ hai.

Trang Duệ thấy có náo nhiệt thì cũng vội vàng đến xem, dù sao thì muốn đến lượt hắn phải chờ thêm một lúc nữa.

Quả nhiên là hai người trả giá giống nhau cho một khối mao liêu, điều làm cho người ta buồn cười chính là hai người này đều cho ra cái giá mười một ngàn cho một khối mao liêu, bọn họ vốn dựa vào một ngàn lẻ để giết địch, nào ngờ phải đấu giá lại lần hai.

Dựa theo quy định của đại hội, nếu có xuất hiện tình huống giống nhau, hai bên không chịu nhường thì sẽ do giám sát viên cho đấu giá lần hai, hai bên đặt giá, ai giá cao sẽ thắng.

- Xin hỏi hai vị đều không bỏ qua khối mao liêu này phải không?

Hào Vinh là giám sát, hắn bắt đầu hỏi thăm, xem có ai bỏ qua không?

Vừa rồi hai người đều thấy được giá đấu nguyên thạch là cao thái quá, bây giờ hai người dù không nắm chắc trong khối mao liêu kia có phỉ thúy hay không, nhưng nhất quyết không chịu buông tha, vì vậy mà cuộc đấu giá giữa hai người bắt đầu.

- Mỗi lần ra giá không thấp hơn một ngàn Euro, hai vị có thể bắt đầu ra giá...

Vẻ mặt Hào Vinh rất nhạt vì đấu giá với số tiền nhỏ như thế căn bản không thể làm cho người ta bùng lên hứng thú, khoảng thời gian này hắn đang đầu tư một công ty châu báu ở Đài Loan, nếu như không phải liên quan đến lợi ích thực tế của mỏ khoáng mình làm chủ, sợ rằng hắn sẽ chẳng thèm đến chỗ này.

- Một trăm ngàn Euro...

Người đứng bên trái muốn lớn tiếng dọa người, trực tiếp tăng lên chín mươi ngàn chín trăm Euro...

- Một trăm lẻ năm ngàn Euro...

Người bên phải rõ ràng có chút chần chừ nhưng cũng không bỏ qua, thế là lại tăng thêm năm ngàn Euro..

- Một trăm mười ngàn Euro...

Người bên trái lại tiếp tục ra giá không chút do dự...

- Tôi từ bỏ...

Mọi người đến Myanmar là vì cùng phát tài, cũng không phải tranh đấu với nhau, giá cả một trăm ngàn Euro đã tương đương với cả triệu tệ, đối với những minh tiêu có biểu hiện bình thường thì là hơi cao, người ta sẽ sáng suốt lựa chọn phương án nhượng bộ.

- Tiểu Duệ, tôi đưa cậu đi làm quen một người...

Khi thấy đấu giá nhanh chóng kết thúc, đám người đến xem náo nhiệt cũng giải tán, Phương Di chợt kéo tay Trang Duệ, cả hai chuẩn bị tiến lên chào hỏi Hào Vinh, đúng lúc có tiếng loa nhắc Phương Di lên làm thủ tục nhận mao liêu.

Khi thu thập những thứ ở trên bàn và chuẩn bị bỏ đi thì Hào Vinh chợt nghe thấy tiếng loa nhắc nhở, đúng lúc ngẩng đầu lên lại thấy Phương Di, vì thế mà hắn khẽ cười, sau đó khoát tay cho bà đi làm thủ tục trước, cũng đưa tay lên ra hiệu gọi điện thoại. Trang Duệ thấy tình huống như vậy mà thầm nghĩ mẹ vợ mình giống như khá quen thuộc đối phương thì phải?