Hoàng Kim Đồng

Chương 395: Binh vương (hạ)




Trang Duệ sau khi ngồi xuống thì đưa mắt nhìn Bành Phi, chỉ là sau khi vào nhà thì Bành Phi luôn đứng ở nơi khá khuất, ánh sáng trong phòng có hơi tối, thế là hắn không thể nào thấy rõ diện mạo của Bành Phi, nhưng người này rõ ràng là không quá cao, lại hơi gầy.

Khi không nhìn rõ Bành Phi thì Trang Duệ đưa mắt đánh giá căn phòng, trên tường đều là báo, trong cùng là một chiếc giường gỗ hai tầng chiếm hết một phần năm không gian, trên chiếc giường bên dưới có trải vải quân dụng và áo khoác quân nhân, chỉ có một chiếc chăn mỏng, có lẽ là chỗ ngủ của Bành Phi.

Chính giữa phòng là chỗ mà Trang Duệ và Hách Long đang ngồi, có một cái bàn, có hai cái ghế, sau khi nhường cho khách thì Bành Phi chỉ có thể đứng đó mà thôi.

Trong phòng còn có một cái bếp lò, có một cái ống khói tự chế kéo dài từ lò ra ngoài cửa làm cho gian phòng có chút khí ấm, nhưng Trang Duệ ngồi xuống vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Trong phòng ngoài một cái tủ quần áo, còn có một kệ chén dĩa nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Đây là một gian phòng tập trung cả phòng bếp, ngủ, khách vào cùng một chỗ, nói đơn giản thì mười mét vuông xung quanh chỗ này chính là nơi ở của anh em nhà Bành Phi.

Trên mặt bàn có sách giáo khoa, cô bé vừa rồi có lẽ là đang học bài, Trang Duệ và Hách Long đến hình như quấy rầy cuộc sống của hai anh em bọn họ.

- Đại Long, khó có cơ hội cậu đến nhà, nơi đây còn có chút rượu, uống vào cho ấm áp...

Bành Phi đi đến bên cửa lấy ra một chai rượu gạo, là loại rượu ba đồng hai xu một chai, đây là loại mà nhan dân Bắc Kinh rất thích, dù giàu nghèo cũng có thể uống được.

Tay trái Bành Phi cầm ba ly rượu nhỏ, sau khi đặt xuống mặt bàn thì mở nắp chai rượu ở tay bên phải, nắp chai được mở, hắn khẽ rót rượu xuống ly.

Sau khi rót đầy ba ly rượu thì Bành Phi ngẩng đầu nhìn Trang Duệ nói:

- Ông chủ Trang, tôi chỉ có rượu này, nếu ngài uống không quen thì có thể dùng trà...

Bành Phi không nói quá lứn, sau khi nói xong thì có hơi mím môi, hắn có gương mặt trái xoan, da trắng, lúc nói chuyện còn có vẻ ngại ngùng, nhìn qua giống như một sinh viên đại học mới bước ra xã hội vậy.

Nhưng cặp mắt của Bành Phi lại rất kỳ lạ, rõ ràng nhìn Trang Duệ mà không có biểu cảm, rất trống rỗng, căn bản giống như trước mặt là không khí.

Đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ vào nhà được nhìn thẳng và thấy rõ tướng mạo của Bành Phi, hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của hắn. Khi nghe Hách Long kể chuyện thì hắn tưởng Bành Phi phải là kẻ tướng mạo thô kệch vạm vỡ, không ngờ đối phương lại thanh tú như thế.

Trang Duệ thật sự không ngờ người trẻ tuổi trước mặt lại bắn chết vài tên buôn ma túy. Thật ra những thứ Trang Duệ không biết còn khá nhiều, Bành Phi không chỉ có liên quan đến chuyện đám người buôn ma túy, còn có xung đột với nhiều thế lực khác, chính Hách Long cũng không hiểu rõ.

- Trời lạnh, uống rượu là tốt.

Trang Duệ cũng không nói nhảm mà bưng ly rượu lên cạn sạch, một ly này chường ba lượng đổ vào bụng, hắn cảm thấy khí nóng ào lên, con người cũng dần trở nên ấm áp.

Sau khi uống cạn ly thì Trang Duệ đứng lên nói:

- Có rượu mà không có món nhắm thì không hay, Hách Long, mọi người cứ uống, trên xe còn có chút thức ăn, tôi đi lấy.

- Ông chủ, tôi đi lấy...

Hách Long vội vàng đứng lên.

- Không cần, hai người là chiến hữu, cứ trò chuyện đi...

Trang Duệ khoát tay áo đẩy cửa bước ra ngoài, có vài lời mà Hách Long nói sẽ dễ dàng hơn so với mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tuy Trang Duệ chỉ thấy một mặt của Bành Phi, không hiểu tích cách và tâm tư của đối phương, nhưng hắn tin một người thanh niên nuôi em gái sống trong cảnh nghèo khó thế này nhất định còn nhiều thứ mà người khác không biết. Loại người như thế này nếu có lựa chọn thi nhất định sẽ chẳng bao giờ phản bội, giống như chuyện Bành Phi rời khỏi quân ngũ và nhất quyết không đi lạc lối vậy.

Trên xe của Trang Duệ thật sự còn nhiều món đặc sản mà người ta tặng cho ông ngoại, ví dụ như những món thức ăn nấu chín và đóng gói, những thứ này không phải được bán bên ngoài, là chế tạo ra từ phương pháp bí truyền. Chỉ là ông cụ cũng không ăn được, Âu Dương Uyển đưa cho Trang Duệ mang về nhà cho mọi người.

Trang Duệ cầm vài bịch gà Đức Châu, hắn thấy còn có một túi táo, thế là cũng lấy ra, nhưng hắn cũng không vội quay về, ngồi lên xe châm thuốc, hắn muốn cho hai người kia không gian trò chuyện.

Sau khi hút xong điếu thuốc, lại ngồi thêm một lúc và cảm thấy đã qua hai mươi phút, lúc này hắn mới xuống xe chậm rãi đi vào trong thôn.

Sau khi đi vào nhà Bành Phi thì Trang Duệ thấy Tiểu Nha Nha vốn ngồi trên giường đã đỏ mắt, giống như vừa mới khóc, không biết Bành Phi và Hách Long vừa rồi trò chuyện về vấn đề gì mà làm cho nàng đau lòng.

- Đây là những túi thức ăn đã nấu chín, chỉ việc mở ra sử dụng, Nha Nha, cho em cái đùi gà...

Trang Duệ đặt những túi to túi nhỏ lên bàn, sau đó xé một bịch gà Đức Châu ra, xé một cái đùi gà đưa cho cô be đang mở to mắt nhìn mình trên giường.

- Anh...Anh nói không được tùy tiện cầm đồ của người khác...

Nha Nha nhìn đùi gà mà đưa tay ra theo kiểu rất vô thức, chỉ là sau khi nhìn thấy Bành Phi thì có chút chần chừ, sau đó lại rụt tay về, nhưng lúc nói chuyện thì Trang Duệ thấy yết hầu của nàng có hơi rục rịch lên xuống, giống như đang nuốt nước miếng.

Sau khi Trang Duệ đi vào thì Hách Long và Bành Phi dừng trò chuyện, lúc này Bành Phi chợt nói:

- Nha Nha, ăn đi, Trang đại ca không phải là người ngoài...

- Ôi, cám ơn đại ca...

Sau khi nghe được lời của anh mình thì mắt Nha Nha híp lại thành đường, sau đó nàng duỗi bàn tay nhỏ ra cầm lấy đùi gà mà Trang Duệ đưa đến, cũng không cắn ngay mà đưa lên ngửi ngửi, sau dó nàng nhảy xuống giường đi đến bên cạnh Bành Phi nói:

- Anh, anh ăn trước đi, ăn rồi ngày mai có sức làm việc.

- Anh có rồi, Nha Nha ăn đi, anh còn phải nói chuện với Trang đại ca.

Bành Phi không nhận đùi gà của Tiểu Nha Nha, hắn dùng tay vuốt ve mái tóc của em gái rất âu yếm, sau đó ôm nàng đến bên giường, xoay người nhìn Trang Duệ.

- Trang đại ca, tất cả sự việc trong nha tôi đã nói với Đại Long, sau này anh ấy sẽ nói lại với anh, nếu muốn tôi làm việc giúp anh cũng không có vấn đề, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là cho Nha Nha có cơ hội và hoàn cảnh học tập, có thể ăn no mặc ấm là được, còn chuyện tiền lương, anh cứ xem xét mà cho nhiều ít gì cũng được, không có vấn đề. Anh phải đồng ý sẽ chăm sóc tốt cho Nha Nha, như vậy tôi sẽ bán mạng cho anh.

Bành Phi dùng giọng không nhanh nhưng hầu như từng lời từng chữ rất rõ ràng, cặp mắt vốn trống rỗng đã giống như hai thang kiếm sắc, hắn nhìn chằm chằm vào Trang Duệ, giống như muốn từ ánh mắt mà xem xét sự chân thành.

Bành Phi tự hỏi mình không phải là người xấu nhưng cũng chẳng phải là thánh nhân, hắn luôn giữ vững đúng nền tảng trong lòng, không làm xằng bậy, nhưng bây giờ có cớ hội để mình và em gái có cuộc sống tốt hơn, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.