Hoàng Kim Đồng

Chương 390: Động cỏ bắt thỏ




- Hì, đừng chê cười nhé, chỗ tôi chỉ có rượu này thôi, nếu uống một mình cũng không có hương vị. Cậu Trang, nếu cậu muốn uống rượu khác thì có thể qua tủ rượu bên kia, ngoài những món rượu cổ thì nơi đây đều có đủ mọi loại. À, cũng có rươu đỏ, nhưng nó được đặt trong hầm, cậu muốn uống loại gì tôi sẽ cho người đi lấy.

Trang Duệ nhìn theo ngón tay của Bạch Phong, nơi đó là một tủ rượu, thật sự đúng như lời của đối phương, nơi đó có đầu đủ mọi loại rượu nổi tiếng. Nhưng ngày mai là ngày mừng thọ ông mình, Trang Duệ cũng không muốn về nhà với cơ thể đầy mùi rượu, vì thế hắn lắc đầu nói:

- Tôi cũng chỉ uống một chút mà thôi, chỉ vài ly, cũng không hơn được.

- Được, uống bao nhiêu tùy ý, chúng tôi cũng không mời rượu, anh Quân, anh cũng tùy ý, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đến chỗ này...

Bạch Phong nghe được lời của Trang Duệ thì vui vẻ mở một chai rượu ra, sau đó rót đầy những chiếc ly trước mặt mọi người, lại nói:

- Không nhiều không ít, một ly này thật sự rất đủ lượng.

Trang Duệ không chú ý đến chiếc ly trước mặt, bây giờ nghe Bạch Phong nói như vậy thì mới nhấc lên xem xét, vì thế mà không khỏi lắp bắp kinh hãi, thì ra đây cũng là đồ cổ. Chỉ cần nhìn vào sắc xanh và hoa văn của nó, đồng thời còn có lớp men đẹp đẽ bên ngoài thì chắc chắn đó là đồ cổ nhiều năm, Trang Duệ hận không thể uống cạn để dốc đáy lên xem lạc khoản của nó để biết là hàng năm nào thời nào.

- Anh Bạch, những vật phẩm thế này mà anh cũng cam lòng lấy ra dùng sao? Nếu tôi không nhìn lầm thì đây là những món sứ thời Tam Triều, hơn nữa công nghệ này chính là sứ Quan Diêu, một cái ly thế này cũng phải có giá vài trăm ngàn, anh không sợ nhưng tôi lại ngại, vì uống rượu rất dễ làm vỡ lão yêu.. xem tại TruyenFull.vn

Trang Duệ nói đến thời Tam Triều chình là ba triều đại Khang Hi, Ung Chính và Càn Long, có người còn gọi là Tam Đại, trong một trăm năm đó nhà Thanh rất mạnh, là giai đoạn mà tác phẩm nghệ thuật rất xa hoa, rất đẹp.

Trang Duệ cũng là lần đầu tiên được cầm một món đồ cổ như thế này để uống, nhưng những món thế này thường có số lượng có hạn, nếu mất đi một vật thì sẽ rất nuối tiếc.

- Những thứ này được chế tạo ra để sử dụng, trước kia hoàng đế có thể sử dụng, chẳng lẽ bây giờ chúng ta lại không?

Bạch Phong khoát tay áo dùng giọng không quan tâm nói, hắn cũng không phải kẻ keo kiệt, đồng thời những vật phẩm thế này hắn có rất nhiều, nếu bây giờ ném ra thị trường đấu giá, sợ rằng cả thị trường sẽ chấn động và nổ tung.

Nếu nói không khoa trương, Bạch Phong nếu thích khoe những món hàng của mình, sợ rằng còn nhiều hơn cả viện bảo tàng.

Chưa nói đến những chiếc ly cổ như thế này, dù là nồi lẩu bằng đồng trên bàn cũng là đồ cổ, chính là hàng tốt từ trong cung đưa ra, biết đâu năm xưa lão phật gia đã từng dùng nó để ăn lẩu?

- Cậu Trang, cậu mới thật sự là chân nhân không lộ tướng, vật phẩm trong nhà cổ vài ngày trước đã được cậu nhìn thấu phải không? Không ngờ cậu lại thấy chuẩn như thế, coi như hiểu rõ nhiều thứ trên giang hồ...

Bạch Phong nâng ly lên cụng với Trang Duệ, sau đó làm một hơi cạn sạch rồi lau miệng nói. Hắn nhấc ngón tay cái với Trang Duệ, dù là một ly rượu lớn đổ vào bụng thì vẻ mặt cũng không biến đổi.

- Anh Bạch, có chuyện gì xảy ra? Sao hai người nói chuyện lại lao lực như vậy? Thứ này mà đáng giá vài trăm ngàn à?

Âu Dương Quân nghe được lời đối thoại của hai người mà thật sự không giải thích được, hắn cầm cái ly lên đánh giá, nhưng hắn thật sự không thể nào phân biệt được.

- Nhà cổ sao? Cái gì vậy? Những ngày hôm trước quá bận, nhưng hai chiếc ghế Hoàng Hoa Lý thật sự là rất tốt, đáng tiếc là không có tiền mặt để mang về...

Trang Duệ gắp vài miếng thịt bỏ vào trong nồi lẩu, sau khi nghe được lời của Bạch Phong thì gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó lên tiếng với bộ dạng khó hiểu.

- Cậu không biết sao?

Bạch Phong nhìn Trang Duệ, thấy đối phương không giống như giả vờ thì thật sự kinh ngạc.

- Tôi biết cái gì? Anh Bạch, anh cứ nói thẳng ra, có gì sao?

Trang Duệ đã khám phá ra vấn đề nhưgn không thể nào giải thích, hắn dứt khoát giả vờ mơ hồ, đánh chết cũng không nhận. Nhưng hắn cũng rất tò mò, giống nhưcos việc gì đó biến đổi, chẳng lẽ có người vạch trần thế cục lừa đảo của đối phương?

- Hì, chuyện này khá trùng hợp, cậu Trang thật sự là rất may, tôi nói cho cậu biết...

- Ông chủ, người đã đến, có cho vào không?

Bạch Phong đang nói hăng hái thì cửa phòng khách bị đẩy ra, tấm vải màn được xốc lên, một người trẻ tuổi lên tiếng cắt ngang lời Bạch Phong.

Bạch Phong nghe vậy thì vung tay áo nói:

- Cho vào, tiểu tử này xem như giúp Trang Duệ gánh trách nhiệm, tôi cũng không làm khó cậu ấy...

- Ông chủ Bạch, anh Bạch, Bạch đại gia, mong anh giúp đỡ một chút, nói một tiếng với đám người kia, thật sự tôi đã không còn đường sống...

Người ngoài không biết tên sắp vào là ai, nhưng khi màn cửa xốc lên, tên này ù té chạy vào trong phòng khách, khi thấy Bạch Phong thì nhào đến ôm đùi, Trang Duệ nhìn kỹ, thì ra là Tiểu Phương.

Nhưng bộ dạng của Tiểu Phương lúc này và trước đó là khác biệt, cũng không phải vì chợt trở nên già nua mà vẻ mặt cực kỳ khó coi, đặc biệt là cặp mắt đầy tơ máu, nhìn qua giống như đã lâu chưa được ngủ ngon.

- Cút sang một bên.

Bạch Phong đã gần bốn mươi nhưng rất nhanh nhẹn, hắn đạp Tiểu Phương ngã xuống đất rồi nói:

- Tiểu tử cậu làm ảnh hưởng đến quy củ môi giới, tôi còn chưa tính sổ với cậu, bây giờ còn muốn tôi ra mặt sao? Hừ, không có cửa đâu, cậu đến mà nói với Trang Duệ...

- Anh Trang, anh cũng có ở đây sao? Anh cần phải cứu tiểu đệ, em đây chính là...

Tiểu Phương thấy Trang Duệ thì thật sự không thể nói tiếp, dù hắn da mặt dày cũng xấu hổ khi nói ra sự thật, việc này thật sự chỉ có thể trách hắn tham tiền mà mờ mắt, làm ảnh hưởng quy củ.

- Có chuyện gì xảy ra, Tiểu Phương cứ nói...

Trang Duệ thấy tình huống như vậy, lại nghe được những lời nói trước đó của Bạch Phong thì mơ hồ đoán ra được vài phần, có lẽ liên quan đến chiếc ghế cổ trước đó. Có lẽ là chờ hắn đi thì Tiểu Phương đã mua vào, rõ ràng là chính chủ không dính nhưng kẻ khác lại sa chân, đánh cỏ động thỏ, kéo Tiểu Phương lòng tham vô đáy vào tròng.

- Ôi, việc này đều là lỗi tại tôi...

Đúng như những gì Trang Duệ suy nghĩ, Tiểu Phương thật sự mua hai chiếc ghế về nhà, hắn rất hưng phấn, ngày hôm sau thì đi tìm người mua. Bây giờ những món đồ cổ bằng gỗ thật sự rất dễ tiêu thụ, vì thế hắn không mất bao nhiêu thời gian đã liên lạc với bốn nhà đấu giá nổi tiếng, đều hẹn đến nhà xem hàng.