Hoàng Kim Đồng

Chương 385: Phía đông không sáng phía tây sáng




Trang Duệ bây giờ đang tìm cách ứng phó, hắn thật sự khó chịu như nuốt phải ruồi, nhưng trong nghề đồ cổ này có đủ đường rắn chuột, néu người mua mà không hiểu rõ canh bài thì có vạch trần ra cũng không có ý nghĩa.

- Ôi, tôi tiếp điện thoại cái đã.

Trang Duệ đang định lấy cớ bỏ đi thì điện thoại trong túi quần chợt vang lên, hắn vội vàng đứng lên cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.

- Thầy Đường, Tiểu Phương, trong nhà điện thoại đến gấp, nói là có chuyện, tôi cần phải đi. Thầy Dường, anh cứ giữ cặp ghế lại cho tôi, ngày mai, trễ nhất là ngày mốt tôi sẽ đến mua hàng...

Trang Duệ tiếp điện thoại rồi quay về phòng nói với thầy Đường, bây giờ hắn có muốn mua cũng không còn thích hợp, vì vậy nên buông bỏ thì hay hơn.

Nhưng Trang Duệ không vạch trần sự việc, vì hắn và Tiểu Phương hôm nay mới gặp mặt nhau, cũng không biết đối phương cùng là đồng bọn hay thật sự không biết trò lừa của thầy Đường, vì thế mới dứt khoát bỏ đi. Thầy Đường thích gạt ai thì cứ gạt, tôi đây cũng không phải dễ lừa như vậy.

Khi thầy Đường nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ thất vọng trong mắt chợt lóe lên, nếu lúc nãy không có Tiểu Phương trong phòng thì lão sẽ đổi hai ghế luôn, vì nhận chi phiếu cũng không có vấn đề.

Với ánh mắt chuyên nghiệp của thầy Đường thì Trang Duệ có lẽ đã nhìn ra sơ hở, mai mốt chắc chắn sẽ không quay lại.

- À, anh cứ đi, tôi sẽ giữ vật phẩm này lại, thứ này là của tổ tông để lại cho tôi, nếu không có biện pháp thì tôi cũng không bán, ôi...

Tuy rất thất vọng nhưng đã diễn thì phải làm cho trót, thầy Đường nhanh chóng vỗ ngực cam đoan với Trang Duệ, nói rằng sẽ giữ lại vật phẩm.

Trang Duệ cảm thấy thầy Đường thật sự là chuyên gia diễn trò, lời nói cực kỳ tốt đẹp, có lẽ thân phận là con cháu người Mãn Thanh cũng vô nghĩa, anh còn dám thay tông đổi họ thì còn cái quái gì không dám làm?

- Tiểu Phương, cậu đi đâu? Có cần tôi đưa cậu một đoạn đường không?

Sau khi đi đến đầu ngõ thì Trang Duệ thở phào nhẹ nhõm, con bà nó đi đến đây khai quật nhà cổ cũng thật sự quá ngột ngạt, sưu tầm cổ vật ở dân gian cũng không có gì là tốt. Chưa nói đến chuyện làm giả, còn có trò đánh tráo, diễn xuất lại quá chuyên nghiệp, chính mình nếu không có linh khí thì hôm nay biết đâu sẽ phải bỏ tiền đóng học phí rồi.

- Anh Trang, tôi ở cách đây không xa, anh cứ đi trước đi...

Tiểu Phương dùng giọng bình tĩnh nói với Trang Duệ, thực chất thì trong lòng đã vui mừng nở hoa, trong mắt hắn lúc này Trang Duệ chợt biến thành một con người cực kỳ đáng yêu. Lúc này tiền sẽ rơi vào túi hắn, mai mốt mới đến mua sao? Xin lỗi, chẳng còn đâu mà mà mua.

Có người thấy vậy sẽ nói Tiểu Phương rõ ràng hớt tay trên của kẻ khác, làm người dắt mối thì danh dự là quan trọng, anh nếu làm như vậy thì sau này còn ai cần anh dắt mối nữa?

Nhưng cũng không thể nói như vậy, nếu sự việc như vậy đặt trên người một ông chủ có thân phận và địa vị thì căn bản sẽ không xảy ra, nhưng Tiểu Phương là ai, chỉ là một tên côn trùng trong chợ đồ cổ, nói không dễ nghe thì chính là một kẻ dưới tầng xã hội, còn có gì là danh dự? Cứ ra tay thôi, vì chỉ cần bán qua tay là có lợi cả triệu, còn nói danh dự cái gì nữa? Đàn ông có cả triệu trong tay thì thứ gì mà không làm được?

Sau khi thấy Tiểu Phương không muốn đi cùng mình thì Trang Duệ lắc đầu rồi lái xe bỏ đi, lúc vừa rồi là mẹ gọi điện thoại, hỏi mình có về nhà dùng cơm hay không. Tình huống xảy ra hôm nay làm cho Trang Duệ rất dứt khoát, hắn dứt khoát lái xe về tứ hợp viện.

Trang Duệ lái xe đi thì Tiểu Phương ở phía bên này nhảy cẫng lên, sau đó chạy ngược lại như một con khỉ.

- Này, Tiểu Phương, sao lại chạy về đây?

Diễn trò để lừa người cũng rất mệt, thầy Đường lúc này đang xếp chân ngồi trên giường, lão đang suy xét xem rốt cuộc là mình sơ hở ở chỗ nào để sau này có thể khắc phục.

Nhưng khi thầy Đường còn chưa hiểu mình sơ hở ở chỗ nào thì tiếng đập cửa vang lên, lão chợt nghĩ rằng biết đâu Trang Duệ lại đến, bây giờ vật phẩm còn chưa được chuyển vào trong và thay bằng hàng giả.

Khi thấy Tiểu Phương đến với hai tay trống không thì thầy Đường mới yên tâm, dù sao thì cũng không có tiền mặt, đừng nghĩ rằng có thể lấy hàng đi được. Đồng thời nếu có tiền mặt thì cũng chỉ lấy được vật giả mà thôi, vì hai chiếc ghế kia chỉ là mồi nhử mà thôi.

Tiểu Phương vừa vào cửa cũng không nói nhảm mà trực tiếp chỉ vào hai cái ghế nói:

- Thầy Đường, tôi muốn hai chiếc ghế này, bây giờ tôi sẽ đi lấy tiền, anh cần để lại cho tôi.

- Sao? Điều này cũng không phù hợp, vừa rồi vị kia không phải nói để lại cho cậu ấy sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Thầy Đường nghe được lời của Tiểu Phương thì chợt vui sướng, chính chủ không mắc câu nhưng lại có kẻ chết thay, lão bày trò cũng vì muốn thu tiền, chỉ cần có người trả tiền là sẽ bán, lừa ai mà không phải là lừa? Đây chính là câu nói "phía đông không sáng phía tây sáng".

Đây cũng không phải là những món được bán trong cửa hàng, hành vi mua bán khai quật nhà cổ có quy củ riêng, đó là mình nhìn sai thì không được đến bắt đền, mà thầy Đường cũng không sợ người ta đến gây rối. Đây đã là nhóm thứ ba mắc câu, lai có thể bán được hai cái ghế giả, lão cũng không muốn tiếp tục ở lại Bắc Kinh.

- Thầy Đường, ông nói như vậy là không được, ngài là người bán, ai mua mà không giống nhau? Mà tôi cũng đã đến vài lần, trước đó ông cũng không lấy ra món này, thế nào, tưởng tôi không có tiền sao? Xem thường Tiểu Phương tôi à?

Tiểu Phương đỏ mặt, chuyện trước nay mình từng làm cũng không có gì là quá cao sang, bây giờ vịt đến tay cũng không thể nào để nó bay đi, nếu hôm nay Trang Duệ không có việc bận, nào có chuyện hắn nắm được món hời thế này?

- Không được, không được, tôi đã đồng ý với vị tiên sinh kia, tôi đã lớn tuổi thế này rồi, không thể nói không giữ lời...

Thầy Đường lắc đầu như gõ trống bỏi, nếu hai lỗ tai lớn hơn một chút thì có thể vỗ lên mặt, đây là lão tiến vào trạng thái của chính mình, có người muốn mua thì thật sự sẽ không dễ dàng bán đi.

- Anh Đường, tôi ra giá một trăm ngàn, như vậy được chưa?

Nói trắng ra thì Tiểu Phương còn nhỏ tuổi và khá non, hắn cũng không thấy rõ điểm khác thường của Trang Duệ lúc vừa rồi, còn sợ Trang Duệ quay về lấy tiền sẽ đến mua.

- Như vậy là không tốt.

Vẻ mặt Thầy Đường chợt biến đổi, giống như thật sự có chút động tâm.

- Này thầy Đường, hai chiếc ghế nát của ngài bán đi với giá một trăm ngàn là tốt lắm rồi, những năm nay công nhân chỉ tìm được một ngàn một tháng lương, như vậy đã cười nứt miệng ra rồi, ngài còn gì để mà suy với chả xét?

Tiểu Phương vừa nói vừa lấy ra gói Trung Hoa, đây là thứ đại biểu cho thân phận của hắn, chính hắn bình thường chỉ hút thuốc Trung Nam Hải để trong túi áo mà thôi. Hắn đưa cho thầy Đường một điếu, sau đó đặt cả gói thuốc lên mặt bàn.

- Được, coi như tôi đánh bạc mặt mũi của mình, nhưng cậu phải nhanh lên, nếu tiểu tử kia đến thì tôi sẽ phải bán cho cậu ấy...

Những khối thịt béo trên mặt anh Đường chợt rung rung, lão cắn răng hạ quyết tâm.

- Nhiều nhất là hai giờ nữa sẽ có tiền, ngài cứ ở đây chờ tôi quay lại...

Tiểu Phương lên tiếng với thầy Đường, sau đó chạy ra khỏi ngõ bắt xe về nhà. Hai năm nay hắn tích góp được năm sáu chục ngàn, hơn nữa bố mẹ còn có tích góp, ít ra cũng hơn hai chục ngàn. Vì thế hắn về đến nhà lấy sổ tiết kiệm của mình ra, cuối cùng chạy đến ngân hàng đổi tiền.

Sau khi Tiểu Phương có được tiền và chạy đến nhà thầy Đường thì trời đã nhập nhoạng, lúc này tấm màn cửa đã hạ xuống, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng yếu ớt.