Hoàng Kim Đồng

Chương 381: Khai quật nhà cổ (hạ)




- Cậu Trang phải không? Trước kia sao chưa từng nghe anh Quân nhắc về cậu nhỉ?

Bạch Phong xoa xoa bàn tay rồi lên tiếng với Trang Duệ, hắn và Âu Dương Quân có quan hệ rất tốt, từ nhỏ đến khi học hết cấp hai không ngừng tụ tập đánh nhau. Nhưng nhà hắn suy tàn khá sớm, lão gia tử năm xưa tham gia cách mạng lại qua đời sớm, hắn thật sự khó phát triển, nếu không phải quân ngũ quan tâm, sợ ràng hắn cũng không thể nào ở lại trong khu quân đội.

Chỉ là thời gian dài thì tình cảm cũng phai nhạt, sau khi Bạch Phong học xong cấp hai thì phải rời khỏi khu nhà dành cho cán bộ quân quân, vì người trước kia tham gia quân ngũ đều là nông dân công nhân, vì thế lúc này bố Bạch Phong tuy không phải về nhà làm nông nhưng cũng chỉ là một công nhân nhà xưởng bình thường. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Bạch Phong lại là một người có tính cách mạnh mẽ, sau khi tốt nghiệp trung học thì tiến vào xã hội, một lão thành cách mạng nhớ tình cũ của ông nội mà cho hắn một công tác đi đến trạm thu mua phế phẩm, năm mười lăm mười sáu tuổi thì hắn đã cầm được tiền lương.

Vào thời đó thì tất cả các trạm thu mua phế phẩm đều là của nhà nước, bên tỏng có nhiều sách báo cũ và đồng nát sắt vụn, Bạch Phong tuổi nhỏ nên cũng được người ta quan tâm, cũng không phải làm quá nhiều, mỗi ngày chỉ cần cân mà thôi. Khi nào hắn rảnh rỗi thì đi tìm những quyển sách cổ, sau thời gian dài thì có được nhiều tri thức.

Đồng thời Bạch Phong cũng là một người khá giỏi, từ nhỏ sống trong khu cán bộ quân ngũ nên không thiếu kiến thức, đến khi hắn mười bảy tuổi thì đã là trưởng trạm thu mua phế liệu.

Lẽ ra cả đời của Bạch Phong cứ như vậy, lớn tuổi thì lấy vợ, vinh quang của ông nội cũng không liên quan đến hắn. Nhưng vô tình hắn tham gia một buổi họp lớp bạn học cấp hai, và coi như nhân sinh của hắn hoàn toàn biến đổi.

Trường của Bạch Phong trước kia đều tụ tập con em quân nhân cấp cao, lần này tụ hội cũng là như vậy, bọn họ đã khá lớn, ăn mặc cũng phong cách Tây hơn.

Bạch Phong là người lòng dạ cao, hắn biết mình không thuộc về vòng quan hệ này, vì vậy đến đây chỉ nghe mà không nói, nhưng có một vị bạn học lên tiếng khoe khoang và hấp dẫn hắn.

Vị kia có thân thích ở Hongkong, năm nay đến đại lục thăm người thân, có mang đến không ít những món đồ điện mà ở Bắc Kinh chưa có. Đồng thời còn nói ở Hongkong mua một quyển sách nát ở đại lục cũng phải bỏ ra vài chục ngàn, nói trắng ra thì trong miệng vị kia thì Hongkong giống như toàn là vàng.

Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý, mọi người chỉ cười cười cho vui, nghe qua rồi thôi, nhưng bạch phong lại thầm nghĩ, sách nát sao? Mình là trưởng trạm thu mua phế liệu, có rất nhiều sách cổ, những năm nay hắn đã xem qua rất nhiều thứ, thậm chí còn nhật được cả thánh chỉ của hoàng đế Càn Long, những thứ này có đáng giá không?

Bạch Phong lúc này tất nhiên sẽ có nghi vấn, vì vậy mà bắt đầu lên tiếng tán gẫu với người bạn kia. Hắn là người lăn lộn xã hội được vài năm, bây giờ chỉ cần nói vài câu đã có thể thu hút tên thiếu niên kia, thế là đối phương xem hắn như tri kỷ, mà hắn cũng biết được một từ trong miệng đối phương: "Đồ cổ".

Chỉ là vị kia không nói cái gì gọi là đồ cổ, đù sao thì những thứ gì lâu năm sẽ gọi là đồ cổ, nhưng điều này cũng không làm khó được Bạch Phong. Sau khi kết thúc buổi họp lớp thì hắn đi tìm nghe ngóng tin tức, cuối cùng tìm được chợ Lưu Ly Hán, sau khi xem xét mới biết trước giờ những món qua tay mình đều là bảo bối.

Sau khi biết được giá trị của những món đồ kể trên thì Bạch Phong nhanh chóng có tâm tư, hắn cho ra giá cao để thu mua sách báo thi họa cổ. Thật ra một quyển sách giá vài xu, nhưng thời đó lại chủ yếu bán cân, sau đó có nhiều người đến bán cho hắn.

Tất nhiên Bạch Phong cũng không mua lung tung, lại chịu khó, thường xuyên đến chợ Lưu Ly Hán hỏi thăm các vị chủ quầy lớn tuổi, ai cũng yêu mến hắn, vì vậy mà chỉ điểm vài câu. Đó chính là nguyên nhân làm cho tri thức của hắn trên phương diện đồ cổ từ từ tăng lên.

Chỉ sau hai tháng ngắn ngủi thì tiền lương hai năm của Bạch Phong đã biến thành một đống sách tranh nát, còn có những bình sứ cũ, hơn nữa hắn cũng sử dụng sạch sẽ phần tiền bố mình súc tích sau vài chục năm. Chỉ là hắn chỉ thu mà không bán, thật sự không có biện pháp, hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể cầm một món sứ Khang Hi bán cho tiệm đồ cổ Lưu Ly Hán, cầm về vài ngàn đồng.

Phải biết rằng thời đó mỗi người làm công mỗi tháng chỉ nhận được vài chục đồng tiền lương, vài ngàn đồng là một số tiền rất lớn, nhưng Bạch Phong vẫn luôn nhớ lời của vị bạn học kia, những thứ này nếu đưa sang Hongkong sẽ bán được vài chục ngàn đồng.

Bạch Phong nghĩ và cắn răng tìm vị bạn học kia, nói ràng mình có vài món bảo bối trên tay, muốn tên kia liên lạc với thân thích của mình, giúp mình bán đi, sau đó sẽ chia phần.

Thân thích của vị kia là một thương nhân, sau khi nghe được như vậy thì thật sự có đến xem xét, Bạch Phong giao cho đối phương một bức tranh của Hoàng Công Vọng, đưa sang Hongkong bán được giá ba trăm ngàn, Bạch Phong được chia một trăm hai chục ngàn.

Sau khi nếm được quả ngọt thì Bạch Phong bỏ ra vài chục ngàn mua tứ hợp viện, sau đó dồn tiền vào khoản đồ cổ, vài năm qua hai căn tứ hợp viện mà hắn mua được đã chất đầy đồ cổ. Sau này trạm thu mua phế liệu chuyển sang cho tư nhân, Bạch Phong bỏ công chức, nhận thầu trạm thu mua.

Nói thật ra thì trong những món hàng mà Bạch Phong lưu trữ cũng không thiếu hàng giả, nhưng dù là giả thì cũng là cổ vật, đều là những món hàng giả cổ thời thanh hay Dân Quốc, giá trị là rất cao. Những năm xưa người chơi đồ cổ không nhiều, thị trường cũng không nóng, hàng giả rất ít, mà số vật phẩm của Bạch Phong chính là kho tàng lớn quý giá.

Đến những năm 90 khi đi lại Hongkong trở nên dễ dàng hơn, khi đó cũng không có luật cấm mang theo đồ cổ xuất ngoại như lúc này, Bạch Phong đưa vài món cổ vật sang Hongkong và túi tiền căng lên. Đến cuối những năm 90 thì thị trường đồ cổ nóng lên, Bạch Phong biến thành cá sấu lớn, vật phẩm trong tay còn nhiều hơn những viện bảo tàng thông thường.

Sau khi trên tay có tiền thì Bạch Phong bắt đầu liên hệ với bạn học cũ, hơn nữa còn lập công ty truyền bá, năm trước có việc cần tìm Âu Dương Quân, đã tặng cho Âu Dương Quân một cái bình phong, chính là cái bình phong mà Trang Duệ thấy trong phòng làm việc của Âu Dương Quân.

Những vật như vậy thì Bạch Phong có không ít, phải biết rằng năm xưa những chiếc bàn gỗ Hoàng Hoa Lý và gỗ lim năm đồng một món tha hồ chọn.

- Anh Bạch, tôi không phải ở Bắc Kinh, mới đến đây không bao lâu, Tứ ca có lẽ là không nhắc đến. Đúng rồi, chúng ta hôm nay đi đâu?

Lúc này Trang Duệ cũng không biết chuyện về Bạch Phong, nhưng hắn thấy đối phương có chút nho nhã, ăn mặc trang phục Trung Sơn, đeo kính, có hơi mập ra.

- Cách đây không xa, có một căn nhà cổ được dỡ xuống, vài ngày trước có người nói với tôi có vài món tốt, tôi không có thời gian đến xem, lúc này anh Quân nhắc mới muốn đến xem, hôm nay tôi đưa cậu đi...

Những năm qua Bạch Phong chủ yếu đặt tih lực lên vấn đề điện ảnh truyền hình, ít chơi đồ cổ, nhưng thanh danh lớn cũng làm cho nhiều người đến tìm. Những người có liên hệ đều tỏ ra nhận định hắn là kẻ thật thà trung hậu.

- Vậy làm phiền anh Bạch...

Trang Duệ khẽ gật đầu, trừ khi là người Bắc Kinh, nếu không sẽ chẳng có được tin tức trên.