Hoàng Kim Đồng

Chương 373: Nhận lỗi




- Anh Dương, người kia là ai?

Đám thiếu gia này tuy ngang ngược nhưng cũng biết đây là Bắc Kinh, có những người mà mình không thể nào chọc vào được. Dù là bố mẹ chú bác ở nhà cũng chỉ là những tiểu nhân vật mà thôi, cho nên bọn họ gây chuyện thường phải xem đối phương là ai, hơn nữa các trường hợp đánh nhau đều chỉ ở trong quán bar, người có lai lịch nào đến những chỗ như vậy?

Hôm nay Trang Duệ đi quá vội vàng, thật sự mặc vào những bộ quần áo mà mình đã đưa đến từ Bành Thành, tất nhiên không phải hàng hiệu, vì vậy đám người kia thấy thế vào cho rằng hắn không có địa vị gì, mới dám tiến lên tấn công. Nhưng sau khi nghe Dương Ba gọi tên của Trang Duệ thì bọn họ đều có chút lo lắng, chẳng lẽ lần này lại đưa thân vào miệng sói?

- Trang đại ca, mong anh nể mặt tiểu đệ, trước tiên đặt hắn xuống, sau đó em sẽ bày tiệc rượu để cho hắn nhận lỗi với anh trước mặt mọi người...

Dương Ba thật sự thầm kêu khổ cuống quýt, mình và đối phương hoàn toàn không có giao tình, hôm nay nếu không phải vì tên Phạm công tử kia quá nóng giận thì sẽ không thèm dây vào. Bây giờ hắn đang hận không thể vả vào mặt mình, đang cùng gái hoạt động sao lại chạy đến đây làm gì?

Lúc này Dương Ba cũng không thèm quan tâm đến những kẻ khác, hắn nói xong thì đưa mắt nhìn Trang Duệ, trong lòng thật sự có rất nhiều suy nghĩ. Trang Duệ không biết có nể mặt mình không, hắn nổi tiếng là thiếu gia thủ đô nhưng tính ra cũng chẳng là gì trong mắt Trang Duệ.

- Đại ca, là tôi có mắt không tròng, ngài thả tôi ra, tôi đây xin nhận lỗi với anh...

Trang Duệ lúc này đã sớm buông lỏng tay, chỉ chộp vào cổ áo của Phạm côgn tử, tất nhiên lúc này Phạm công tử đã có thể thở mạnh. Hắn cũng không phải là thằng ngu, tất nhiên biết Dương Ba nịnh hót Trang Duệ như vậy, điều này chứng tỏ lần này mình vấp phải đá tảng, coi như chỉ có thể hạ thấp tư thái của mình.

- Tiểu tử kia là ai? Sao lại dừng tay cả rồi?

Một tên đứng xem náo nhiệt vẫn cảm thấy chưa đủ.

- Có lẽ là có lai lịch, nếu không thì sao lại dừng tay?

- Đám kia chẳng ra gì, nhiều người như vậy mà sợ một người.

Lên tiếng là một người bụng phệ, hắn có đưa theo một cô gái trẻ, thật sự tỏ ra bất mãn vì không được xem náo nhiệt.

- Trang Duệ, anh không sao chứ? nguồn TruyenFull.vn

Tần Huyên Băng vừa rồi muốn chạy ra nhưng bị Ngô Trác Chí kéo lại, lúc nãy nàng thấy bờ vai của hắn bị đánh, trong lòng cảm thấy run rẩy, bây giờ thật sự muốn chảy nước mắt.

- Phù...

Trang Duệ thở ra một hơi, sau đó thả Phạm công tử ra.

Dám thanh niên kia rõ ràng quá hung ác, vết thương tay phải sợ rằng đã ảnh hưởng đến xương, Trang Duệ thạt sự còn chưa dùng linh khí điều trị, bây giờ bị Tần Huyên Băng đụng phải và cảm thấy đau nhói tim.

- Không có gì, Huyên Băng, đừng lo, chỉ bị đánh nhẹ mà thôi...

Trang Duệ vừa nói vừa dùng linh khí rót vào trong da, khi linh khí mát lạnh ùa vào thì hắn đã có thể vung tay lên.

- Anh Dương, rốt cuộc là người kia có địa vị gì?

Phạm công tử thừa dịp Trang Duệ và Tần Huyên Băng nói chuyện mà chạy sang bên cạnh Dương Ba, hắn hỏi bằng gương mặt đỏ ối, muốn nghe rõ lai lịch của đối phương, để xem có thể mời trưởng bối ra mặt được không.

Phải biết rằng ở thủ đô này đắc tội với người có thể lớn có thể nhỏ, trước kia Phạm công tử có nhiều huynh đệ vì không mở to mắt mà đắc tội với những kẻ khó chịu, đến bây giờ còn đang sống ở nước ngoài mà không dám quay về.

Dương Ba lớn hơn Phạm công tử vài tuổi, vì vậy mà hắn gọi bằng anh cũng là đúng.

Dương Ba thấy Trang Duệ nể mặt mình thì thật sự vui vẻ, hắn cũng không có toan tính gì khác, sau khi đưa mắt nhìn thoáng qua Trang Duệ, thấy hắn không chú ý gì đến bên này thì hạ thấp âm thanh nói:

- Cậu biết Mộc tiểu thư ở chỗ nào?

- Là ở hội sở Kinh Giao, hì, ngày đó chúng ta ở cùng một chỗ, anh hỏi làm gì?

Phạm công tử có chút không rõ ràng, ngày hôm đó mình tán gái thì cũng có Dương Ba, sao bây giờ còn phải hỏi.

- Tôi nói cho cậu biết, hội sở Kinh Giao là của nhà người này.

Dương Ba nói làm cho đám thanh niên chợt choáng váng, bọn họ thật sự biết khá rõ về hội sở Kinh Giao, hơn nữa trưởng bối trong nhà cũng nhiều lần thông báo, tuyệt đối không gây rối ở chỗ đó, đồng thời yêu cầu vào đó kết giao thêm nhiều bạn bè có lợi cho sau này.

Bọn họ cũng biết hội sở kia phân chia ra vài cấp bậc, tất nhiên bọn họ chỉ có thể đến khu nhà số ba, trong mắt bọn họ thì khu nhà số hai thật sự là thần bí thông thiên, dù là cha chú của bọn họ cũng không thể có tư cách đi vào.

Nói thật ra thì những người làm kinh doanh sẽ không sợ đám côn đồ đến gây rối, vì sau khi kinh doanh phát đạt sẽ có liên hệ với phía giang hồ, hai bên cùng nhau phát triển. Nhưng điều bọn họ sợ nhất chính là những quan viên chính quyền cầm quyền lớn, có thể làm cho cả doanh nghiệp suy sụp, nhưng cũng có thể làm cho những chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không.

Đặc biệt là ở Bắc Kinh, đây là thủ đô, là dưới chân thiên tử, hội sở Kinh Giao có thể phát triển vượt bậc cũng là vì quan hệ thông thiên, vì thế mà dù chỉ là khu nhà số ba thì Phạm công tử cũng có thể cua được nữ ngôi sao Đài Loan.

Phạm công tử lúc này liên tục vã mồ hôi lạnh, mình vốn muốn tìm người xử lý, nhưng không ngờ dù là trưởng bối của nhà mình cũng không thể làm gì hơn được. Nếu như để người nhà biết mình gây họa lớn, chỉ sợ sẽ giống như những người bạn mình, sẽ phải ra nước ngoài lánh nạn.

- Anh Dương, anh nhất định phải nói giúp em, em không cố ý, sẽ nhận lỗi, bồi thường tiền, thế nào cũng được.

Phạm công tử đưa mắt nhìn Dương Ba, hắn giống như vớ được cỏ cây cứu mạng, vì thế mà bắt chặt tay của Dương Ba, dù thế nào cũng không buông. Dù sống ở nước ngoài cũng khá tốt nhưng dù sao thì thời gian quá dài cũng cảm thấy khó chịu.

Mà Phạm công tử tuy bằng cấp khá cao nhưng phần lớn đều là mua được, bây giờ hắn cũng không biết chủ nhiệm lớp của mình là ai, trình độ với tiếng Anh là cực kỳ dốt nát, vì thế ra nước ngoài nào được tiêu dao tự tại như ở trong nước?

- Tôi đi nói với anh Trang, cậu xem có thể bày tiệc nhận lỗi hay không, xem như phải biểu hiện cho tốt.

Thấy thái độ của Phạm công tử thì Dương Ba thật sự sảng khoái, tên họ Phạm kia ỷ nhà mình kinh doanh phát đạt mà bình thường rất kiêu ngạo, thậm chí cô ngôi sao kia mình cũng vừa ý nhưng bị đối phương cướp mất. Bây giờ đối phương có việc phải nhờ đến hắn, tất nhiên hắn sẽ sinh ra cảm giác đắc ý.

- Anh...Anh Dương, em...Vừa rồi em đập anh ta một gậy.

Tên tiểu đệ dũng mãnh vừa rồi đã xông lên đập cho Trang Duệ một gậy, lúc này hắn dùng giọng căng thẳng nói, cây gậy trên tay rơi bộp xuống nền nhà hấp dẫn ánh mắt của đám người.

- Đúng là xấu chuyện...

Dương Ba lúc nãy ở cách khá xa cũng không thấy Trang Duệ bị đánh, bây giờ nghe nói vậy thì thật sự có chút căng thẳng. Hắn chẳng qua cũng chỉ gặp mặt Trang Duệ một lần, thật sự không biết bản tính của đối phương, nếu đối phương muốn truy cứu thì mình cũng khó cản được.