Hoàng Kim Đồng

Chương 350: Khiêu khích (hạ)




- Cám ơn anh, anh Lưu, tôi không biết người kia, hôm nay thật sự làm phiền anh, sau này đến nội địa nhất định phải liên lạc với tôi.

Trang Duệ khẽ gật đầu với Lưu Hùng, hắn vốn không muốn động vào tranh chấp nhưng chính mình cũng không được phép lựa chọn, vì nó chỉ thuần túy là tai bay vạ gió.

Lưu Hùng đi rồi, Trang Duệ đóng cửa phòng, hắn đánh giá khung cảnh bên trong mà ánh mắt sáng ngời. Gian phòng khách rộng trăm mét vuông, ở gần sân thượng, còn có một bãi tập đánh golf, rất xa hoa.

Trang Duệ đi đến ban công và phát hiện khi con thuyền khổng lồ này lướt sóng thì mình cũng chỉ cảm thấy như ở trên đất bằng, cũng không có cảm giác lắc sư say sóng, nếu như không phải có cảnh vật hai bên bờ để tham chiếu thì sợ rằng hắn còn nghĩ là con thuyền đang đứng yên.

Trang Duệ nhìn biển xanh và hải âu bay lượn mà tâm tình có chút bức bối đã tốt hẳn lên, xưa nay biển rộng thường dùng để miêu tả những người có lòng dạ quảng đại.

Du thuyền chạy đi rất nhanh, Trang Duệ chỉ cảm thấy mình và Tần Huyên Băng đứng ở ban công chưa được bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn mở cửa phòng thì thấy đó là Trịnh Hoa và Lưu Hùng.

- Đã đến vùng biển quốc tế rồi à?

Trang Duệ mời hai người kia vào phòng và mở miệng hỏi.

Trịnh Hoa nghe vậy thì cười:

- Đã đến vùng biển quốc tế, cũng đã qua hai giờ, tôi sợ cậu không được nghỉ ngơi tốt nên không đến ngay, bây giờ đến giờ cơm trưa tôi mới đến gọi.

Trang Duệ nhìn giờ, thật sự đã trôi qua hai giờ, hắn vội vàng khách khí nói"

- Trịnh tiên sinh, không cần khách khí như thế, anh cứ coi như chúng tôi là du khách là xong. Đúng rồi, anh Trịnh, có lẽ anh lớn hơn tôi vài tuổi, sau này anh gọi tên tôi là được, chúng ta cứ gọi là tiên sinh hay nữ sĩ cũng không quen miệng.

- Được, tôi sẽ gọi là cậu Trang, chúng ta đi dùng cơm trước, sau đó sẽ đánh bạc vài án, đến đây cũng phải chơi đùa chút cho vui...

Trang Duệ nói làm cho Trịnh Hoa cười khổ trong lòng, nếu cậu là du khách thì tôi còn phải để cho tàu chờ lâu hơn một giờ sao? Nhưng thiện ý trong lời nói của Trang Duệ lại làm cho hắn vui vẻ.

Vài người hàn huyên một lúc, sau đó đi xuống nhà hàng ở tầng hai dùng cơm. Sau khi cơm nước xong thì Trang Duệ tất nhiên sẽ muốn đến sòng bạc nổi tiếng xem thế nào, mọi người cùng đi theo dưới sự dẫn dắt của Trịnh Hoa.

- Trời!

Khi nhân viên phục vụ đẩy cửa vào sảnh chính của khu vực đánh bạc, đại sảnh rộng vài ngàn mét hiện lên trước mặt Trang Duệ, nơi đây thật sự xa hoa, dòng người hối hả, tiếng hô tiếng hét, hoàn toàn độc nhất vô nhị, còn hơn cả trên truyền hình.

- Cậu Trang, đây là số xèng trị giá năm chục ngàn, cậu cứ cầm lấy chơi trước, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.

Sau khi tiến vào đại sảnh thì Trịnh Hoa lấy ra một xấp xèng đưa cho Trang Duệ.

- Trịnh tiên sinh, sao tôi lại để anh tiêu pha thế này được?

Trang Duệ không nhận phần xèng của Trịnh Hoa.

- Không có gì, cậu Trang, nếu cậu không cầm thì không xem tôi là bạn. Cậu hỏi bọn họ xem, chỉ cần có bạn lên thuyền đánh bạc thì tôi đều tặng số xèng năm chục ngàn, nhưng nếu cậu thua sạch thì cẩn phải tự dùng tiền của mình để mua lại...

Trịnh Hoa vẫn giữ tay trên không, cũng không rụt lại, bộ dạng giống như nếu cậu không nhận thì tôi vẫn cứ đứng yên bất động. Lời nói của hắn cũng là nửa thật nửa giả, vì chỉ có khách quý mới được hắn tặng xèng, dù nhà bọn họ có cổ phần trên thuyền nhưng cũng phải tự bỏ tiền ra mua xèng.

- Anh Trịnh, tôi xin nhận ý tốt của anh nhưng chuyện bài bạc thì thật sự nên dùng của mình thì hay hơn. Đúng rồi, đổi xèng ở chỗ này thế nào?

Trang Duệ cười cười, quan hệ giữa hắn và Trịnh Hoa thật sự chưa đến mức độ như vậy, dù mình không dựa vào quyền thế nhà ông ngoại, nhưng hắn cũng muốn sau này người ta đến tìm mình cũng vì năng lực của chính mình. Bây giờ nếu mình cầm tiền của đối phương, sau này đối phương đưa ra yêu cầu chẳng lẽ không giúp?

- Ha ha, cậu Trang, cậu thật sự giống hệt như tính cách của anh Âu Dương...

Trịnh Hoa thấy Trang Duệ vẫn kiên quyết không nhận thì thu số xèng trong tay về, lần trước khi Âu Dương Quân đến đây thì cũng từ chối nhận xèng của hắn. Tất nhiên hắn sẽ hiểu, người ở địa vị càng cao sẽ càng khó tiếp nhận chút lễ mọn của người khác.

Vì vậy Trịnh Hoa cũng không quan tâm, hắn đưa Trang Duệ đi vào địa điểm đổi xèng và nói:

- Chỗ này có thể đổi tiền mặt ra xèng, cũng có thể dùng chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ. Đúng rồi, trong nước đã thiết lập cơ cấu chi phiếu ở Hongkong, như vậy chi phiếu trong nước cũng có thể được sử dụng...

- Chi phiếu của ngân hàng trong nước cũng được à?

Trang Duệ là dân tài chính, tất nhiên hắn biết chi phiếu của ngân hàng Thụy Sĩ, đó là ngân phiếu định mức có thể được ngân hàng trả tiền vô điều kiện, đều có thể sử dụng bằng các loại tiền quốc tê. Hắn không ngờ chi phiếu của ngân hàng trong nước cũng có thể sử dụng ở chỗ này, như vậy hôm qua hắn chuẩn bị ba chục ngàn đô la Hongkong là không dùng được.

- Tất nhiên là có thể...

- Được rồi, cho tôi đổi năm chục ngàn xèng, à, tôi muốn hai cái mười ngàn, bốn cái năm ngàn, tất cả còn lại là một ngàn...

Sau khi tìm được câu trả lời thuyết phục của Trịnh Hoa thì Trang Duệ lấy chi phiếu, ghi lên con số năm chục ngàn để đổi xèng. Vừa rồi Trang Duệ từng nhìn màu sắc xèng trong tay Trịnh Hoa, thứ kia cũng giống như trong phim ảnh.

Quả nhiên giống như những suy nghĩ của Trang Duệ, sau khi nhân viên bên trong kiểm tra chi phiếu thì đẩy từ trong cửa sổ ra một chồng xèng lớn nhỏ không đồng đều.

Trang Duệ cầm xèng trong tay xem xét, xèng mười ngàn sẽ dày và lớn hơn một chút so với năm ngàn, hơn nữa bên ngoài còn có một tầng nhựa trong suốt, chế tác vô cùng tinh xảo.

Trịnh Hoa thấy Trang Duệ lật qua lật lại những tấm xèng xem xét thì mở miệng nói:

- Cậu Trang, những miếng xèng kia đều được đặc chế, có tiêu chí đề phòng làm giả, sòng bạc sẽ không hỏi lai lịch xèng của anh, nếu thích thì có thể đi đổi tiền mặt bất cứ khi nào...

- Xèng cướp được cũng có thể đi đổi sao?

Trang Duệ nhớ đến tình huống trong phim mà không khỏi lên tiếng.

- Tất nhiên là có thể, nhưng vấn đề là phải cướp được, còn nữa, cướp xong còn phải có gan đến đổi nữa...

Trịnh Hoa nghe vậy thì nở nụ cười, chưa nói đến những thứ khác, lực lượng vũ trang trên chiếc thuyền này hầu như có thể so sánh với chiến hạm loại nhỏ. Ngoài không có pháo lớn thì vũ khí hạng nhẹ là cần phải có, súng ống có không ít, căn bản cũng không sợ hải tặc có vũ trang đến cướp tàu.

Những nơi có sòng bạc đều có lực lượng vũ trang mạnh mẽ, sòng bạc Macao mở nhiều năm, mỗi ngày có cả tỷ lợi nhuận mà chưa từng phát sinh tình huống cướp bóc. Năm xưa dù là Trương Tử Cường ở Hongkong dám xách súng Ak bắn cảnh sát, nhưng khi đến Hongkong thì căn bản tỏ ra thành thật, không dám làm bừa.

Tất nhiên cũng có một vài trường hợp nhỏ bị cướp, nhưng đó là do đám côn đồ địa phương tổ chức, dù cướp được xèng thì có gan đổi hay không mới là vấn đề. Đối với Trịnh Hoa thì những du khách đánh bạc nhỏ mới là khách sạn tiềm năng và liên tục.

- Huyên Băng, cho em một nửa, chúng ta đi dạo một vòng.

Trang Duệ chia một nửa số xèng trên tay cho Tần Huyên Băng, sau đó hắn quay đầu nói với Trịnh Hoa:

- Anh Trịnh, sẽ không làm phiền anh, Huyên Băng cũng hiểu quy tắc.

- Được, vậy cậu cứ chơi đùa vui vder, có gì cứ gọi điện thoại cho tôi.

Trịnh Hoa khẽ gật đầu, hôm nay hắn đã làm đủ iệc, hơn nữa cũng đã đưa Trang Duệ đến dây, nếu tiếp tục đi theo cũng không tốt, dù thế nào thì Trịnh Hoa cũng là thái tử của tập đoàn Trịnh Thị.

Trang Duệ đi trong đại sảnh hối hả mà có chút vui vẻ, cảm giác này giống như được về trong nước, vì bên tai chỉ vang lên tiếng phổ thông, điều này cho thấy đám du khách có tiền ở trong nước ra đây chơi ngày càng nhiều.

- Trang Duệ, anh muốn đánh gì?

Tần Huyên Băng thấy Trang Duệ chỉ nở nụ cười ngây ngô và đi theo dòng người, cũng không tham gia đánh bạc, vì vậy mà nàng khẽ hỏi.

- Tùy tiện thứ gì cũng được, dù sao anh cũng không giỏi những thứ này.

Trang Duệ từ nhỏ từng thấy đánh bài xóc đĩa ngoài hẻm nhưng thật sự chưa từng được tiếp xúc với nó. Bố mẹ của Lưu Xuyên và Âu Dương Uyển dù rất thoải mái với con trai nhưng lại quản việc bài bạc rất nghiêm, lần duy nhất bị đòn trong ký ức của hắn chính là đánh bài thắng được mười đồng về khoe với mẹ.

Vì vậy bây giờ tuy Trang Duệ có linh khí nhìn thấu vật thể nhưng hắn chỉ dùng nó vào công tác giám định và xem xét ngọc thạch đồ cổ, hắn chưa từng nghĩ sẽ dùng dị năng này để đi đánh bạc. Dù bây giờ thiếu tiền thì hắn đến đây cũng chỉ tùy ý muốn dựa vào vận may để chơi đùa, cũng không có ý muốn dùng dị năng.

- Huyên Băng, bên kia khá náo nhiệt, chúng ta qua đó xem thế nào.

Trang Duệ thấy bên kia có hai bàn dài, chính giữa trống không, bên trong có ba người, bên ngoài có rất nhiều người, cực kỳ náo nhiệt.

Tần Huyên Băng nhìn thoáng qua rồi nói:

- Anh muốn chơi sao?

- Thứ đó à?

Trang Duệ nói một câu rồi khẳng định:

- Có lẽ là không.

Trang Duệ nói làm cho Tần Huyên Băng dở khóc dở cười, không chơi thì đến xem náo nhiệt mà thôi, nhưng khi thấy Trang Duệ chen vào thì nàng cũng phải theo sau.

Trang Duệ đến trước bàn và quan sát, hắn thấy trên bàn có mười bốn dãy số, từng dãy số đều ứng với một người, nhưng từ số mười ba lại nhảy lên số mười bốn. Hắn hỏi Tần Huyên Băng mới biết nghề này cũng mê tín, cho rằng mười ba là số xấu ì vậy có tới số mười lăm.

Trước mặt có một khu vực đặt cược, đặc biệt là có một bảng điện tử ghi là nhà cái thắng, hòa và thua.

Trang Duệ nhìn một lúc, cộng thêm sự giảng giải của tần huyên băng nên đã chậm rãi hiểu trò này, một bộ bài dùng cho trò này có năm mươi hai lá.

Sau khi chia bai thì được đặt trong từng khu, trước khi chơi thì người ta phải chọn một khu cho mình, sau đó xem xét tính tổng điểm, dù là nhà cái hay khách thắng thì cũng phải đưa ra năm phần trăm tiền thuế.

Nếu như hai bên có điểm số bằng nhau thì phải tìm cho ra người chiến thắng.

Những con đầu người trong bài như J, Q, K đều được tính là 0 điểm, A là một điểm, người chơi sẽ cộng bài mình xem được bao nhiêu điểm, mà hình như điểm chín là lớn nhất.

- Huyên Băng, anh chơi chút.

Trang Duệ nhìn một lúc mà có chút kích động, đúng lúc người sát bên thua sạch à bỏ đi, Trang Duệ ngồi xuống cầm xèng trong tay nhìn khắp bàn.

Trang Duệ bây giờ muốn chơi phải xem người ta chơi thế nào, vừa rồi hắn ở bên cạnh xem xét và biết đặt được thế nào, nhưng đến bây giờ hắn thật sự không biết bỏ tiền vào đâu. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Mau nhanh tay, các bạn cần nhanh chóng đặt cược, sắp chia bài rồi.

Những nhân viên đứng giữa bàn hét lớn lên làm cho Trang Duệ chợt nôn nóng, hắn cũng không tiếp tục xem xét mà trực tiếp ném tiền vào vị trí có chữ Hòa.

- Trang Duệ, sao anh lại mua Hòa? Tỷ lệ của nó là rất thấp đấy, sao, anh còn mua mười ngàn?

Tần Huyên Băng thấy hành động của Trang Duệ thì thật sự có chút xấu hổ, thật sự là quá khác người, dù nói tỷ lệ sẽ cao, mười ngàn sẽ biến thành trăm ngàn nhưng tỷ lệ của nó rất thấp.

Tần Huyên Băng nhìn vẻ mặt tội của Trang Duệ mà nói:

- Được rồi, biết đâu chúng ta sẽ thắng.

- Huyên Băng, em đừng ngại, thua thì đổi thêm.

Trang Duệ vốn định lên tiếng thì bên tai vang lên giọng nói hả hê của Ngưu Hồng.

Sau khi Trang Duệ tiến vào đại sảnh đánh bạc thì Ngưu Hồng đã chú ý, chỉ là Trang Duệ không đi đánh bạc, hắn cũng không tìm được cơ hội chế nhạo đối phương. Bây giờ thấy Trang Duệ mua cửa hòa, vì thế thiếu chút nữa đã cười vỡ ruột.

- Trang Duệ, còn có thẻ đổi, anh đổi lại đi.

Tần Huyên Băng kéo tay áo Trang Duệ.

Ngưu Hồng thật sự như ruồi bọ, hắn ở ben cạnh châm ngòi:

- Đúng vậy, bây gời sửa cũng không quá trể, chút nữa là không xong rồi.

- Ngưu công tử rất rảnh rỗi sao?

Trang Duệ cũng không di động xèng trên bàn, hắn khẽ nghiêng đầu cười với Ngưu Hồng.

Ngưu Hồng có chút sững sốt, hắn cũng không biết Trang Duệ có ý gì, vì vậy trừng mắt nói:

- Tôi đang rất thanh nhàn, như thế thì sao? Có liên quan đến anh à?

- À, thì ra anh là người nhàm chán, Huyên Băng, không cần quan tâm đến anh ta, trên đời này những kẻ nhàm chán có rất nhiều, đi đến đâu cũng gặp...

Trang Duệ quay đầu, cũng không nổi giận với Ngưu Hồng đã tím tái mặt mũi, hắn nói nói người chia bài:

- Chia bài đi, tôi đặt hòa...

Trang Duệ ốn cũng không muốn thắng tiền, nếu không hắn sẽ chẳng đến chơi trò "Bách Gia Nhạc" này, trực tiếp đến bàn xóc đĩa là được. Nhưng theo những gì hắn được giáo dục thì cảm thấy kiếm tiền như vậy luôn là bất chính, không phải là lúc mình mua những món hàng đồ cổ thật sự với giá rẻ.

Có một nhân viên chia bài riêng, người này dùng một cây thước dài để đưa từng lá bài đến trước mặt mọi người.

Lá bài thứ nhất đưa đến trước mặt Trang Duệ là bài mở, con bảy cơ, nhà cái là năm cơ. Lá bài thứ hai là bài ẩn, Trang Duệ xốc lên một góc nhìn xuống, là con sáu, tổng cộng chỉ được ba nút, trừ khi nhà cái có lá bài số tám thì mới tính là hòa.

- Thêm bài.

Trang Duệ đưa tay ra, nhân viên lại đưa đến cho hắn một lá bài, mà nhà cái thì từ bỏ không bốc thêm. Lá bài ẩn của nhà cái là con ba, như vậy sẽ là tám nút, đây là một con số không nhỏ trong trò Bách Gia Nhạc này.

- Ôi, chán quá, nhà cái lại thắng...

- Đúng vậy, tôi chỉ có sáu nút...

- Nhà cái đã thắng bốn lần rồi, quá tà dị, lần sau mà nhà cái...

- Hừ, nhà cái thắng lần mười bốn ván còn chưa tính là gì nữa là...

Sau khi nhà cái mở bài, mọi người thấy bài tẩy của mình thì đều nghị luận, vài người trên bàn lại ủ rũ ném bài vào trong thùng, chỉ còn vài người bốc lá bài thứ ba đang nghiêm túc xem xét.

- Thổi, thổi, ra con ba, ra con ba, con ba, con bà nó sao lại là năm.

Người ngồi bên cạnh Trang Duệ rất khôi hài, hắn cúi người xuống rất thấp, đầu hầu như song song với mặt bàn, tay phải càm bài, tay trái khẽ nhích ra từng chút một. Trong lúc nặn bài thì miệng mồm cũng không nhàn rỗi, đang dùng sức thổi giống như làm thế có thể đưa đến vận may vậy.