Hoàng Kim Đồng

Chương 234: Chủ tịch (2)




- Hì hì, bác Cổ, đó cũng là nhờ những tri thức mà bác đã chỉ bảo, tri thức biện ngọc của cháu đều từ bác mà ra.

Trang Duệ bây giờ là lợn chết không sợ nước nóng, đồng thời lúc này hắn đã khá quen thuộc ngành ngọc thạch, biết rõ không riêng gì mình có may mắn, hằng năm ở hội chợ phỉ thúy ở Myanmar luôn xuất hiện một số người may mắn còn hơn cả mình.

- Tiểu tử cậu nếu có thể tĩnh tâm thì tôi có thể truyền nghề mài ngọc, cậu cũng có thêm một nghề kiếm được cần câu cơm. Không đúng...Với tài sản của cậu bây giờ thì cũng không cần câu cơm như vậy nữa rồi.

Cổ lão gia tử biết Trang Duệ có ngộ tính rất cao, vì thế cũng có ý nghĩ muốn dạy tuyệt kỹ mài ngọc của mình cho hắn.

- À, bác Cổ, sang năm cháu sẽ về thủ đô học tập, sẽ có thời gian đến với bác hơn.

Trang Duệ biết rõ học nhiều cũng không có gì là xấu, vì thế cũng đồng ý.

- Chỉ nói vậy thôi, cậu nghĩ đi đâu vậy?

Cổ Thiên Phong đã lâu rồi chưa được điêu khắc ngọc, bây giờ thấy một khối phỉ thúy cực phẩm như đế vương lục, thật sự cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

- Bác, bác xem có thể cắt ra ba vật trang sức, sau đó lại làm hai hai đôi bông tai và một mặt dây chuyền không?

Trang Duệ đã đồng ý với ông nội của Ổ Giai, tất nhiên sẽ không đổi ý.

Cổ Thiên Phong nghe thấy vậy thì cầm lấy khối phỉ thúy xem xét một lúc, cuối cùng hỏi:

- Vật trang sức cho nữ hay nam?

- Cho mẹ cháu, chị cháu và cháu gái...

- À, nam mang Quan Âm nữ mang Phật, ba cái trang sức là không có vấn đề, cặp bông tai và mặt dây chuyền cũng có thể dùng phần còn thừa để làm ra được nhưng khả năng không cao, cậu có thể xác định sao?

Dựa theo thói quen của phái Kinh Tác, khối phỉ thúy kia cắt thành ba vật trang sức là không có vấn đề, sẽ không có gì lãng phí, nhưng dựa theo đúng yêu cầu của Trang Duệ thì thể tích của vật phẩm sẽ phải rút lại.

- Sư bá, cháu cũng không gạt ngài, việc này...

Trang Duệ có chút do dự, sau đó nói ra vấn đề muốn để lại một mặt dây chuyền cho ông nội Ổ Giai, việc này nếu bây giờ không nói, sau này nếu rơi vào trong tay Cổ Thiên Phong, sợ rằng lão sẽ mất hứng.

Cổ Thiên Phong nghe xong thì không tức giận mà còn có chút cảm khái:

- Ôi anh Ô, vài năm trước nghe tin con trai và con dâu phát sinh tai nạn xe hơi thì sức khỏe suy sụp, không ngờ bây giờ cũng không thể tiếp tục động đao, xem ra lớp người già chúng tôi càng về sau càng giảm bớt.

- Được rồi, tôi tiếp nhận, nhưng cũng sẽ không nhanh đâu, ngài mai tôi sẽ phải ra khỏi nhà, có lẽ ba năm ngày sau mới về, làm xong cho cậu cũng phải mất nửa tháng. Đúng rồi, cậu chờ chút, có chuyện tôi cần nói với cậu.

Cổ Thiên Phong đứng lên đi vào trong phòng chính, không lâu sau đã lấy một quyển sổ bìa đỏ đi ra.

- Ừ, thứ này cho cậu, cậu tự mình xem đi...

Trang Duệ tiếp nhận quyển sổ hồng mà phát hiện đây là một thư mời, dùng lụa đỏ bọc bên ngoài, nhưng sau khi mở ra thì Trang Duệ trợn tròn mắt, hắn chỉ vào những dòng chữ bên trên mà lắp bắp:

- Lão gia tử, ngài...Ngài...Không phải là đùa đấy chứ?

Bên trên quyển sổ có ghi rõ "Mời Trang Duệ tiên sinh làm chủ tịch hiệp hội...", những chữ này làm cho Trang Duệ thật sự ngây người, hắn nhìn thấy bên dưới còn có dấu đỏ và chữ ký, là ba chữ Cổ Thiên Phong.

- Bác Cổ, cháu cũng không dám, nếu có người nói bác lấy công làm tư, như vậy cũng là cháu không phải.

Trang Duệ cẩn thận xem xét lại, thật sự không sai, là cho mình, vì thế mà vội vàng chối từ. Hắn biết mình ngoài đánh cuộc được vài khối phỉ thúy thì không liên quan gì đến nghề ngọc thạch, Cổ Thiên Phong cho hắn một cái danh xưng như vậy, hắn cũng thật sự sợ hãi.

- Tiểu tử cậu kích động cái gì? Chủ tịch này cũng không phải là chủ tịch thật sự, chẳng qua chỉ là cái danh mà thôi, trong hiệp hội có hơn ba mươi chủ tịch, Tống Quân cũng là một trong số đó, cậu sợ cái gì?

Cổ Thiên Phong thấy biểu hiện sợ hãi của Trang Duệ thì nở nụ cười nói.

- Cái gì, hơn ba mươi người chủ tịch? Anh Tống cũng...

Trang Duệ chợt ngây người, hắn tưởng rằng sao trên trời rơi xuống đầu mình, vì hắn còn quá trẻ, thật sự khó thể nào đảm nhận trọng trách nặng.

- Cậu cũng đừng xem nó là thứ gì đó quá to tát, nói cho cậu biết hiệp hội ngọc thạch này chỉ là một cơ cấu dân gian, chỉ có những trung tâm đo lường bên dưới mới có quyền uy trong công tác giám định ngọc thạch.

- Hơn nữa với thân phận này thì cậu có thể tham gia tất cả hội chợ ngọc thạch trong nước mà không cần thư mời, dù là cấp quốc gia cũng có tác dụng...

Cổ Thiên Phong sắp xếp cho Trang Duệ một thân phận như vậy chính là muốn về sau đi vào những hội chợ đổ thạch dễ dàng hơn, hơn nữa tuổi tác của lão cũng không còn nhỏ, vài năm sau sợ rằng sẽ phải từ chức ở hiệp hội ngọc thạch, vì thế xem như lo cho Trang Duệ trước vài năm.

- Cám ơn bác Cổ...

Trang Duệ nghe những lời của Cổ Thiên Phong thì hiểu ra vấn đề, có thứ này thì sau này tham gia hội chợ đổ thạch sẽ dễ dàng hơn, đồng thời muốn sang Myanmar cũng có danh nghĩa hơn.

Cổ Thiên Phong khoát tay áo, đây là chút chuyện nhỏ nhặt với lão, không đáng quan tâm, chỉ là một cái chức danh mà thôi.

- Đúng rồi, cậu có cần gấp không? Cậu sẽ về Bành Thành hay chờ ở Bắc Kinh?

Cổ Thiên Phong sẽ phải ra khỏi nhà vài ngày, vì vậy lúc này phải hỏi Trang Duệ.

Trang Duệ cũng có chút do dự, những ngày này quá nóng nếu đi qua lại sẽ không thoải mái, nhưng nếu ở lại Bắc Kinh thì cũng lười đi thăm quan dưới ánh nắng thế này, vì thế hắn vô tình có ý nghĩ bất định.

Cổ lão gia tử thấy bộ dạng của Trang Duệ thì mở miệng nói:

- Thế này đi, nếu cậu có thời gian thì theo tôi một chuyến, ba năm ngày sau rồi quay về, xem như tăng thêm kiến thức.

- Bác Cổ, lần này bác muốn đi đâu?

Trang Duệ dùng giọng tò mò hỏi, lúc này trời nóng và chạy ra bên ngoài, dù là người trẻ như hắn cũng thật sự không nhịn được, đừng nói là Cổ lão gia tử.

- Đi Tân Cương...

Chỉ là người Trung Quốc thì đều biết địa danh này, Trang Duệ cũng không ngoại lệ, hắn trước nay cũng luôn hướng về phía Dương Chi Ngọc thạch.

- Được, bác, cháu sẽ đi với bác, cháu cũng muốn biết về ngọc mềm... nguồn TruyenFull.vn

Trang Duệ đồng ý, có thể đi theo Cổ Thiên Phong để tăng thêm kiến thức là chuyện tốt khó cầu.

- À, hôm nay cậu ở khách sạn sao? Cậ đi thu dọn đi, tối nay ở lại chỗ tôi, sáng mai chúng ta đi máy bay. Đúng rồi, tôi sẽ cho người đặt vé cho cậu.

Cổ Thiên Phong nói vài câu với Trang Duệ, sau đó lão đi vào nhà gọi điện thoại, vé máy bay của lão đã được đặt trước vài ngày, bây giờ đưa theo Trang Duệ, không biết còn vé hay không.

Trang Duệ cũng lấy điện thoại ra gọi về nhà cho mẹ, nói rằng mình đi chơi vài ngày mới về, Trang Mẫu chỉ dặn dò vài câu mà không nói thêm điều gì.

Trang Duệ vừa cúp điện thoại thì chuông vang lên, hắn nhìn xuống, là một số điện thoại lạ, hắn nhấn nút nghe.

- Alo, cậu là Trang Duệ sao? Tôi là Âu Dương Quân...

- Âu Dương Quân?

Âm thanh trong điện thoại khá xa lạ, hơn nữa Trang Duệ có thể khẳng định trước nay mình không quen người nào tên là Âu Dương Quân.