Hoàng Kim Đồng

Chương 208: Bố cục phong thủy, dã thú nông thôn




Không có những tiếng ồn ào huyên náo, không xe cộ rít gào, không nóng bức khó chịu như ở thành phố, sáng sớm ở nông thông có gió nhẹ lên cao, khói bếp bốc lên từ xa xa, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chó sủa làm cho người ta sinh ra cảm giác như tiến vào trong một bức tranh sơn thủy.

Tiểu Bạch Sư lúc này cũng rất hưng phấn, nó vây quanh Trang Duệ chạy tới chạy lui, tư thái rất ưu nhã, dù là đang chạy thì cái đầu cũng ngẩng lên cao như một quân vương tôn quý đang thị sát lãnh địa của mình. Thỉnh thoảng có vài con chó nhà nhìn thấy Tiểu Bạch Sư thì nhanh chóng kẹp đuôi tránh sang ven đường run rẩy.

Thiểm Tây thiếu nước hay hạn nhưng may mắn là sông Vị Hà chảy qua thôn nhỏ này, nhìn những ngọn núi phập phồng ở phương xa giống nhe kéo dài không giới hạn, cực kỳ sinh động. Dòng sông quanh co khúc khuỷu giống như một dãy lụa đào phất phơ, sau đó chậm rãi chảy về phía đông.

Khoảng thời gian qua Trang Duệ đọc khá nhiều sách, chủ yếu là Hán ngữ cổ và địa lý, cũng pha trộn chút sách nghiên cứu phong thủy, trong mắt hắn thì chỗ này rất phù hợp vì có phong thủy tốt. Truyện được copy tại Truyện FULL

Những ngọn núi lớn phía xa vây quanh khu vực, lại bị sông Vị Hà ngăn cách, trở thành "sông bao núi", mà những dãy núi kia lại liên miên không dứt, dợn gió tây bắc thổi đến, vì vậy mà tạo nên xu thế "Núi quanh sông".

Trang Duệ dù nghiên cứu phong thủy không sâu nhưng có thể thấy đây là thế "Núi được sông bao quanh", là bảo địa phong thủy, theo như những gì trong sach ghi lại thì đây là phú quý song toàn, một địa phương thế này thì nhất định sẽ có lăng mộ đế vương, khó trách vừa rồi Lão Tam nói có một nhóm khảo cổ ở chỗ này.

- Anh Trang, anh ngồi đi, ngạch(tôi) sẽ đi lấy dưa hấu cho anh, dưa hấu nhà chúng tôi đều là dưa hấu cát, quả lớn lại ngọt...

Vô Tình Nhị Mao đã dẫn đường cho Trang Duệ đến bãi dưa nhà Lão Tam, phóng mắt nhìn thì thấy đầy đất đều là cây dưa, dưới những chiếc lá lớn xanh mướt là những quả dưa tròn lẳng.

Trên con đường đất ở bên cạnh có một lều cỏ, bên trong có giường trúc, có lẽ là để cho người gác đêm ở lại. Nhị Mao mời Trang Duệ ngồi lên giường, sau đó chạy đi chọn dưa hấu.

- Ủa? Bạch Sư đâu rồi?

Trang Duệ không ngồi trong lều mà đi theo sau lưng Nhị Mao, hắn quan sát những quả dưa trên mặt đất, sau đó quay đầu lại và không thấy bóng dáng của Tiểu Bạch Sư.

Trang Duệ định kêu lớn tiếng thì thấy Tiểu Bạch Sư từ phương xa chạy đến giống như một tia chớp màu trắng, mới đó mà đã phóng đến ngay bên cạnh Trang Duệ.

Điều làm cho Trang Duệ kinh ngạc chính là trong miệng Bạch Sư ngậm một con thỏ, nó đặt con thỏ xuống trước mặt Trang Duệ giống như tranh công, sau đó lại dùng cái đầu lớn cọ xát bên chân hắn, thiếu thút nữa không bôi vết máu trên mép vào quần hắn.

- Trang đại ca, con chó của anh thật lợi hại, những con thỏ ở chỗ chúng tôi rất khó bắt, chỉ sợ lợn rừng trong núi cũng không đấu lại con chó này.

Nhị Mao thấy Tiểu Bạch Sư bắt được một con thỏ năm sáu cân thì dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Trang Duệ, đối với những đứa trẻ nhiều năm ở nông thôn, nếu nuôi được một con chó săn lợi hại thì là một chuyện cực kỳ uy phong.

Trang Duệ cúi người cầm con thỏ đã chết lên xem, cơ thể con thỏ bị Tiểu Bạch Sư cắn và lộ ra vài lỗ máu, sau đó hắn đưa con thỏ cho Nhị Mao:

- Nhị Mao huynh đệ, cậu đưa con thỏ này về, nó làm một món gì đó cũng khá ngon.

Sở dĩ Trang Duệ nhặt con thỏ lên cũng vì biết Tiểu Bạch Sư sẽ không cho phép Nhị Mao nhấc con mồi của mình lên, nếu Nhị Mao có động tác như vậy chỉ sợ sẽ bị Tiểu Bạch Sư bổ nhào lên người, tất nhiên không có lệnh của Trang Duệ thì nó sẽ không cắn người.

Nhị Mao tiếp nhận con thỏ mà vui vẻ chạy về lều.

Trang Duệ vỗ đầu Tiểu Bạch Sư rất sủng nịnh, sau đó lấy một quả táo trong túi dùng sức ném đi xa. Tiểu Bạch Sư không đợi phân phó mà nhanh chóng chạy đi, trước khi quả táo rơi xuống đất đã bị nó nhảy lên chụp được, sau đó vội vàng chạy về, nhưng đến khi vào tay Trang Duệ thì chỉ còn lại hột táo mà thôi.

- Trang đại ca, đến ăn dưa hấu thôi.

Nhị Mao dùng tay vỗ dưa hấu, sau đó chọn lấy một trái hơn mười kg, cố sức ôm vào lều, sau đó gọi Trang Duệ đến.

- Nếu đưa quả dưa này về thôn, ngâm trong giếng ở đầu thôn vài tiếng, như vậy ăn vào còn sảng khoái hơn.

Nhị Mao vừa nói vừa dùng dao mổ dưa hấu, quả dưa quá chín, chưa cắt xuống bên dưới thì nước đã túa ra.

- À, rất ngon, Nhị Mao, sao cậu biết quả dưa này chín?

Trang Duệ vừa ăn vừa nói, quả dưa hấu cát này ăn vào rất ngọt. Trước kia hắn từng xem người ta mua dưa hấu, đều thấy gõ vài lượt, mình mua về cũng gõ nhưng không biết cách chú ý, chỉ là làm cho vui mà thôi.

Trang Duệ xoay mặt thấy Tiểu Bạch Sư dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, Trang Duệ vội vàng dưa một nửa phần dưa hấu đến cho nó, vì quả dưa hấu hơn mười kg, dù là hắn và Nhị Mao cũng không ăn hết một nửa quả.

Nhị Mao gặm dưa hấu, nó dùng tay chùi miệng rồi dùng giọng mơ hồ nói:

- Trang đại ca, anh vỗ vào quả dưa, nếu phát ra những tiếng bụp bụp thì đã chín, ăn ngay kẻo hư, nếu ra những âm thanh bộp bộp thì đã chín và có thể để vài ngày, nếu là những tiếng bốp bốp thì còn chưa chín, sau này anh mua dưa hấu như vậy sẽ không sai.

Trang Duệ lúc này cũng nhớ đến tuổi thơ ăn dưa hấu của mình, sau đó lại theo cách của Nhị Mao mà đi vỗ dưa, rất vui vẻ, có chiêu này thì có lẽ nếu mua dưa hấu cũng không trúng quả xanh.

- Gấu!

Khi đang vui đùa vui vẻ thì bên tai Trang Duệ chợt vang lên tiếng gầm rống giận dữ của Tiểu Bạch Sư, điều này làm hắn hoảng sợ, vội vàng đứng lên. Hắn biết Tiểu Bạch Sư ít khi gầm lên, âm thanh lúc này chứng tỏ nó đã nổi giận.

Trang Duệ nhìn lại mà không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc này Tiểu Bạch Sư đang đứng cách hắn bốn năm mét, đang dùng móng vuốt cào một con nhím.

Đây là loại nhím trưởng thành, toàn thân màu xám, trên người đầy gai, nó co lại một khối và không nhúc nhích. Lú này Tiểu Bạch Sư có vẻ thất thế, thỉnh thoảng dùng móng cào vài cái, sau đó bị đâm đau nên lui về phía sau vài bước.

Thấy Trang Duệ đến thì Tiểu Bạch Sư cũng không tiến lên, nó liên tục phát ra tiếng gầm với con nhím, có lẽ cũng tỏ ra bất đắc dĩ. Đối với một con nhím toàn thân có gai thì căn bản không thể cắn, vừa rồi nó không chú ý nên đụng phải, miệng bị đâm không nhẹ.

- Trang đại ca, nói con chó của an lui ra một chút, tôi sẽ đến bắt thứ này. Con nhím này rất xấu, thường xuyên trộm dưa, lại chọn những quả lớn...

Nhị Mao chạy đến, sau khi thấy con nhím thì hai mắt tỏa sáng, hắn mở miệng để cho Trang Duệ kéo Tiểu Bạch Sư ra, chính mình thì chạy vào lều.

Trang Duệ muốn xem Nhị Mao bắt con nhím thế nào, vì vậy hắn gọi Tiểu Bạch Sư quay về, vì con nhím vẫn thấy sự uy hiếp của Tiểu Bạch Sư, cho nên nó vẫn cuộn mình lại không nhúc nhích.

Nhị Mao từ trong lều đi ra, trong tay là một cái bao tải và một cây gậy, hắn đi đến bên cạnh con nhím và dùng gậy đẩy con nhím không nhúc nhích vào trong bao. Trang Duệ thấy vậy mà trợn mắt há mồm, tưởng bắt thế nào hóa ra đơn giản như vậy.

- Trang đại ca, con nhím này thịt rất ngon, còn thơm hơn cả thịt thỏ, tối tôi sẽ nói chị dâu làm vài món ngon.

Nhị Mao bắt được nhím và rất hưng phấn, sau đó hắn cầm bao tải trên tay và liên tục vung vẫy.

Trang Duệ nhe vậy thì liên tục khoát tay, hắn dù là loại người không thịt không vui nhưng trước nay vẫn tránh món nhím này.

Trang Duệ chơi đùa ở bãi dưa một lúc, sau đó nhớ đến nhóm khảo cổ trong lời nói của Lão Tam, vì vậy có chút hiếu kỳ. Hắn nghĩ rằng đến đây phần lớn sẽ là khai quật mộ, vì vậy hắn nói với Nhị Mao:

- Nhị Mao huynh đệ, nhóm khảo cổ kia ở đâu? Chúng ta đến xem.

- Cách đây không xa, à, chỉ cần đi qua ngọn núi kia là được, tôi sẽ đưa anh đi.

Nhị Mao là em họ của Lưu Trường Phát, nhiệm vụ hôm nay là đưa Trang Duệ đi chơi, hắn đi theo Trang Duệ cũng rất vui vẻ, trước tiên bắt được thỏ, sau lại bắt được nhím, trở về thôn có thể nói khoác với đám bạn.

- Nhị Mao, cậu lại hái dưa làm gì? Thật sự không thể nào ăn thêm được nữa.

Trang Duệ vừa rồi đã ăn một khối dưa hấu lớn, thật sự no nê, bây giờ thấy Nhị Mao tiếp tục ngồi xuống hái dưa thì nhanh chóng ngăn lại. Tuy dưa không đáng tiền nhưng cũng không thể lãng phí.

- Trang đại ca, có chị của tôi làm việc bên kia, tôi đưa dưa sang cho các chị ấy ăn.

Nhị Mao không ngẩng đầu mà tiếp tục hái dưa, ôm vào trong lòng, lại cầm lấy bao chứa nhím.

- Làm việc? Làm gì? Không phải nhóm khảo cổ sao? Sao mọi người lại vào đó làm việc?

Trang Duệ chợt khó hiểu, làm việc phải tìm đàn ông chứ? Nghe lời Nhị Mao giống như có cả phụ nữ.

- Giúp bọn họ đào hầm, một ngày năm mươi đồng, em cũng đã đi làm một ngày, nhưng hôm sau không cần nam làm việc, tất cả đều là nữ.

Nhị Mao giống như có chút bất mãn, đối với những tiểu tử nông thôn như nó thì cả năm cũng không có mấy cơ hội được năm mươi đồng, hắn tự hỏi những người phụ nữ kia thì nào có sức lực để làm?