Hoàng Kim Đồng

Chương 205: Nhà mới




- Tiểu Duệ, những địa phương khác không có khoa khảo cổ sao? Nhất định phải đến Bắc Kinh à?

Trang Mẫu rụt đũa về nhìn Trang Duệ rồi hỏi, trên mặt vẫn không có biểu hiện quá tốt.

- Mẹ, chú Đức có bạn ở Bắc Kinh, để cho con đến ghi danh làm nghiên cứu sinh...

Trang Duệ cũng phát hiện tâm tình của mẹ mình không quá tốt, vì vậy mà thành thật trả lời. Hơn nữa hắn lại nhớ đến một chuyện cũ, đó là khi hắn tốt nghiệp phổ thông thì mẹ giống như cố sức cho hắn thi ở Trung Hải, vì với thành tích học tập của hắn, muốn đi học ở Bắc Kinh cũng không là vấn đề.

- Nếu không thì cũng chẳng sao, coi như không đi thi, con cũng ngại chạy rông mãi bên ngoài.

Khi thấy bộ dạng của Trang Mẫu thì Trang Duệ có chút không đành lòng, mẹ một mình nuôi chị và hắn, hắn cũng không muốn để cho mẹ buồn.

- Mẹ, Tiểu Duệ đi làm nghiên cứu sinh cũng tốt, đi Bắc Kinh thì đi Bắc Kinh, nếu mẹ lo lắng thì cứ đi theo một thời gian là được.

Trang Mẫn có tính cách khác biệt với Trang Duệ, nàng khá sơ ý, hơn nữa vừa rồi còn phải ép Niếp Niếp dùng cơm, vì thế cũng không phát hiện ra cảm xúc không đúng của Trang Mẫu.

- Chị, cũng đừng nói nữa, em cũng có thể thi trường khác, nghe nói khoa khảo cổ ở Sơn Tây cũng rất tốt, để em thăm dò cái đã...

Trang Duệ cắt dứt lời của Trang Mẫn, vì vậy mà Trang Mẫn chợt ngây ra, nàng cũng nhận ra có vấn đề gì đó.

- Mẹ, chúng con đều đã lớn, có chuyện gì mà không thể nói? Năm xưa Tiểu Duệ cũng có thể đến Bắc Kinh, nhưng...

- Được rồi, không cần nói nữa, có một số việc các con không hiểu được đâu...

Trang Mẫn còn chưa nói dứt lời thì đã bị Trang Mẫu cắt ngang lời, sau đó bà cũng biết mình thất thố, vì vậy quay sang nói với Trang Duệ:

- Tiểu Duệ, mẹ không có việc gì, con cũng đừng phụ lòng tốt của chú Đức, phải đến Bắc Kinh học tập mới được.

- Quốc Đống, các con cứ chậm rãi dùng cơm, mẹ thôi đây.

Trang Mẫu nói dứt lời thì đứng lên đi về phòng chỉ để lại nhóm Trang Duệ ngồi đưa mắt nhìn nhau.

- Chị, chị cũng nên nói ít đi vài lời, biết rõ mẹ không thích nhắc lại chuyện cũ, chị xem, mẹ giận rồi kìa.

Trang Duệ vừa về đến nhà, bây giờ vì chuyện thi cử mà làm mẹ mất hứng, vì vậy không khỏi phàn nàn chị gái của mình.

- Cậu rõ ràng là không có lương tâm, vừa rồi tôi đã giúp cậu lên tiếng rồi còn gì nữa? Hơn nữa chúng ta đều đã lớn, mẹ có tâm sự cũng nên nói ra với chúng ta. À, cũng không có gì nữa, chút nữa chị sẽ đi khuyên mẹ, mỗi năm mẹ thường có vài lần như vậy.

Tính cách của Trang Mẫn có vài phần tương tự như Lôi Lôi, trong bụng không có nhiều lời có thể che giấu được, sau nhiều năm trôi qua, hầu như năm nào nàng cũng hỏi dò chuyện cũ của Trang Mẫu, tất nhiên số lần bị mắng cũng nhiều hơn Trang Duệ.

- À, nhớ kỹ, đừng đề cập đến chuyện này, mẹ lo cho chúng ta thì tất nhiên sẽ đến lúc nói ra mà thôi, đúng rồi, anh rể, bây giờ chuyện nhà xưởng thế nào rồi?

Trang Duệ vừa về đến nhà thì cũng không lo lắng đến chuyện của Triệu Quốc Đống, sau khi hỏi hết chuyện nhà mới hỏi đến chuyện của Triệu Quốc Đống, thật ra cũng không phải hắn quan tâm đến chuyện của nhà xưởng, chẳng qua chỉ muốn chuyển chủ đề mà thôi.

Triệu Quốc Đống rót rượu cho cậu em vợ rồi cười ha hả nói:

- Rất tốt, chúng tôi bây giờ đều sửa xe tối mắt, bây giờ đã tuyển thêm bảy người nữa, buổi tối còn phải tăng ca sửa xe, hôm nay nếu cậu không về thì tôi cũng sẽ ở lại sửa cả đêm.

- Như vậy cũng không được, anh rể, anh mỗi ngày đều phải về nhà, nếu không chị gái sẽ nói em bóc lột anh.

Khi thấy anh rể của mình trước kia gầy gộc nhưng hôm nay đã khá hơn rất nhiều, Trang Duệ cũng khá vui vẻ, nói vài câu vui đùa với Triệu Quốc Đống.

Kiếm tiền vì cái gì? Không phải muốn cho cuộc sống của gia đình mình thêmt tốt đẹp sao? Nhưng Trang Duệ cũng không trực tiếp trả tiền, vì như vậy sẽ làm cho người ta lạc mình, không tìm thấy giá trị tồn tại của mình. Triệu Quốc Đống thông qua tay nghề để kiếm được tiền và cảm thấy rất thỏa mãn, tuyệt đối còn hơn cả khi Trang Duệ ném cho hắn vài triệu.

- Thật sự là quá bận, khoảng thời gian trước nói với cậu mở một xưởng độ và tân trang xe, bây giờ lợi nhuận rất lớn, thậm chí còn cao hơn cả sửa xe, đợi đến sau này thị trường mở rộng thì càng kiếm được nhiều tiền.

Khi nhắc đến công việc thì Triệu Quốc Đống thật sự rất hưng phấn.

- Vài ngày không về thì có gì chứ?

Trang Mẫn dùng giọng không cho là đúng nói.

- Chị, chưa từng nói đàn ông có tiền thì sẽ đồi bại sao?

- Không, sẽ không, tất cả đám người trong nhà máy đều là mèo biết bắt chuột, đều làm công cả thôi.

Triệu Quốc Đống vội vàng dùng giọng vui đùa nói.

- Anh rể của cậu cũng không phải là người như vậy, còn cậu đấy, Tiểu Duệ, cậu cũng đã trưởng thành, lúc này đã hơn hai mươi sáu, rốt cuộc đã có đối tượng nào chưa?

Trang Mẫn thật sự quan tâm đến vấn đề này còn hơn cả Trang Mẫu, mỗi lần Trang Duệ về nhà là nàng đều phải truy vấn một lượt.

- Ôi, em chạy từ Quảng Đông về nhà, còn chưa được nghỉ ngơi, thật sự rất mệt mỏi. Chị, em đi ngủ đây, lát nữa nếu chị có thời gian thì xào lại vài món ăn, hấp cơm lên cho nóng rồi đưa lên lầu cho anh Chu dùm em, vì anh ấy còn chưa ăn gì.

Trang Duệ nói rồi đứng lên đi vào phòng mình, cứ nói đùa, hắn đã bị mẹ của Tần Huyên Băng làm rối loạn một lần, bây giờ sức tấn công của chị gái hắn còn mạnh hơn dì Phương kia rất nhiều.

- Cậu này đúng là, vừa rồi sao không gọi người ta xuống dùng cơm, thôi thì đi ngủ đi. Này, không đúng, Tiểu Duệ, cậu quay lại đây, cậu còn chưa trả lời chị vấn đề vừa rồi.

Trả lời Trang Mẫn chính là tiếng đóng cửa phòng, khi Trang Mẫn đi đến đá cửa phòng thì trong phòng có kẻ giả vờ không nghe thấy.

Những ngày qua Trang Duệ thật sự rất bận rộn, vài ngày mở nguyên thạch làm cho thần kinh của hắn liên tục bị kéo căng, thứ này là mệt mỏi tinh thần và linh khí không thể nào chữa trị được. Lúc này về nhà, về căn phòng quen thuộc, hắn chợt buông lỏng, vì vậy mà một giấc ngủ hơn mười tiếng, nếu không có tiếng chuông điện thoại đánh thức thì sợ rằng sẽ ngủ đến xế chiều.

- Alo, là ai vậy?

Trang Duệ cũng không mở mắt, hắn men theo âm thanh để lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, dùng giọng mơ màng hỏi. Text được lấy tại Truyện FULL

- Cậu về Bành Thành rồi à? Còn ngủ nữa sao? Nhanh lên, tôi đưa cậu đi làm thủ tục, trưa nay tôi còn phải đến Bắc Kinh, cũng không có quá nhiều thời gian...

Âm thanh của Tống Quân từ trong điện thoại truyền ra, Trang Duệ lập tức thức tỉnh, hắn kéo màn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào làm cho cả gian phòng bừng sáng.

Trang Duệ vừa vươn tay lấy quần áo vừa nói vào trong điện thoại:

- Anh Tống, tôi lái xe về hôm qua, bây giờ anh đang ở đâu?

- Cậu lái xe đến phòng quản lý bất động sản khu Vân Long, tôi ở đó chờ cậu, tốc độ cao một chút, à, nhớ đưa giấy chứng minh theo...

Tống Quân thật sự có việc gấp, ông nội của hắn hôm qua cảm thấy không khỏe, hôm nay đã nằm giường bệnh, nếu không phải vì Trang Duệ thì buổi sáng hắn đã bắt máy bay về Bắc Kinh rồi.

- Tiểu Duệ, có chuyện gì xảy ra? Gấp gáp như vậy làm gì? Lái xe cẩn thận một chút đấy.

Trang Duệ vội vàng đánh răng, cầm khăn lông lau mặt, cũng không ăn sáng mà bỏ chạy xuống lầu, làm cho Trang Mẫu tưởng có chuyện gì xảy ra mà chạy với theo hỏi.

Trang Duệ leo lên xe và mở cửa hét lớn:

- Biết rồi, con không có gì đâu, lát nữa sẽ về.

Đợi đến khi Trang Duệ đến phòng quản lý bất động sản thì Tống Quân đã đứng ngồi không yên, khi thấy Trang Duệ tiến vào thì hắn tiến lên kéo người, lấy từ trong cặp ra một đống giấy tờ bày lên mặt bàn nói:

- Ký tên vào mỗi bản một lần, bên kia có mực đóng dấu, những chuyện khác tôi đã xử lý xong, ba ngày sau có thể có giấy tờ.

- Cám ơn anh, anh Tống, đúng rồi, anh chạy vội về Bắc Kinh làm gì?

Trang Duệ mua căn hộ ở Trung Hải phải mất gần hai tháng mới lấy được sổ hồng, không ngờ ở đây chỉ cần ba ngày là có, hắn cũng biết nhờ quan hệ của Tống Quân mới được như vậy.

- Sức khỏe của ông nội tôi không tốt, tôi là cháu trưởng phải chạy về ngay. Được rồi, nếu muốn cảm ơn tôi thì nhớ sang năm cùng theo sang Myanmar.

Tống Quân không đợi Trang Duệ đáp lời mà nhìn ra bên ngoài rồi nói tiếp:

- Tôi đi trước, cậu cứ điền vào những mẫu kia là được. Đúng rồi, biệt thự chỉ tốn mười lăm triệu, một triệu còn lại tôi cũng không đưa cho cậu, chìa khóa này cậu giữ, những đồ vật để lại trong biệt thự cũng vượt quá số tiền một triệu kia rồi.

Tống Quân lấy trong cặp ra một xâu chìa khóa, còn có cả điều khiển từ xa của gara đặt lên bàn, hắn cũng không muốn tham ô tiền của Trang Duệ, chẳng qua không có thời gian ra ngân hàng chuyển khoản.

Trang Duệ nghe vậy thì thật sự có chút xấu hổ, mình đã làm trễ nãi thời gian của Tống Quân. Khi Tống Quân đứng lên đi ra cửa thì Trang Duệ hỏi:

- Anh Tống, sức khỏe của ông cụ thế nào? Nếu không tôi sẽ đi với anh, vì tôi còn giữ vài lọ thuốc của người Tạng.

Trang Duệ là muốn chính mình gặp ông cụ kia, truyền vào người đối phương chút linh khí, tuy không trị hết bệnh nhưng cũng có thể tốt hẳn lên. Hơn nữa chỉ cần mình và Tống Quân không có tiếp xúc với ông cụ, cũng không ai nghi ngờ mình.

- Cũng không phải bệnh gì nặng, chỉ là tuổi tác cao, hơn nữa trước kia có bị thương, cơ thể càng ngày càng yếu đi. Không có gì đâu, cậu không cần lo lắng, sau này cậu đến Bắc Kinh thì tôi sẽ đưa đi gặp ông cụ.

Tống Quân biết rõ ông cụ sinh bệnh là sự việc không nhỏ, cũng không quan tâm đến vài lọ thuốc của Trang Duệ, vì Bắc Kinh có thiếu thứ thuốc gì? Hơn nữa mình là cháu muốn gặp ông còn phải qua kiểm tra, càng không nói đến chuyện đưa người vào.

Tống Quân không cho Trang Duệ lái xe đưa mình đi, hắn bắt taxi ra sân bay.

Trang Duệ xoay người quay lại phòng quản lý bất động sản, hắn ký tên và điền đầy đủ thông tin, sau đó đưa hồ sơ vào cửa sổ tiếp nhận, lại lấy biên nhận. Lúc này tất cả đã làm xong, tiền nhà cũng được giao, nói cách khác thì bắt đầu từ lúc này, căn biệt thự kia là của hắn.

Người hiện đại ở trong những căn nhà hộp bít bùng như lồng chim bồ câu, tất nhiên sẽ hướng đến những cảnh tượng điền viên cây cỏ, Vân Long sơn trang chính là một nơi có cây có hồ có núi, phong cảnh cực đẹp, là nơi mà tất cả người Bành Thành đều hướng tới.

Trang Duệ tất nhiên cũng không ngoại lệ, hắn cầm chìa khóa biệt thự mà trong lòng thật sự có xúc động muốn đi thăm dò một phen, nhưng suy xét vừa rồi có nói với mẹ sẽ về nhà ngay, sợ mẹ lo lắng nên sau khi làm xong thủ tục thì hắn chạy xe về nhà.

Vừa chạy xe khỏi cổng của phòng quản lý bất động sản Vân Long, điện thoại trong túi chợt vang lên, Trang Duệ dừng xe lại ven đường tiếp máy.

- Tiểu tử cậu đúng là không biết suy nghĩ, hôm qua đã về Bành Thành nhưng không thèm điện thoại cho tôi, nếu không phải vừa rồi Chu Thụy gọi điện thoại đến báo, sợ rằng tôi còn không biết...

Lưu Xuyên lớn tiếng nói trong điện thoại, xem ra vị huynh đệ này luôn ngóng trông Trang Duệ quay về. À, chủ yếu là chờ Chu Thụy, vì không có Chu Thụy thì Lưu Xuyên phải trông coi Ngao viên, không đi đâu được, biết đâu hắn sẽ có thể đến Quảng Đông gặp mặt Lôi Lôi nếu Chu Thụy có ở nhà? Vì vậy mà lúc này hắn chợt lớn tiếng với Trang Duệ.

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tôi sẽ lập tức về nhà, bây giờ cậu có thể đi qua, giữa trưa anh em cùng dùng cơm. Đúng rồi, mua vài món thức ăn chín, đừng để mẹ tôi phải hầu hạ cậu.

Trang Duệ không đợi Lưu Xuyên nói hết lời mà cúp điện thoại, vị huynh đệ kia khá dông dài, thậm chí còn không kém những bác gái ở dưới lầu nhà hắn.

Trang Duệ lái xe về đến nhà thì thấy một chiếc xe Hummer khá phong cách, hắn phải gọi cho Lưu Xuyên đến vì có chuyện cần nhờ hỗ trợ.

Trang Duệ nghĩ đến chuyện trên xe của mình có một khối mao liêu có phỉ thúy đỏ, thứ đồ chơi kia cũng không nên đặt mãi trên xe, vì mỗ lần chạy đi đều mang theo một khối mao liêu giá trị hơn trăm triệu, nếu nói không lo lắng thì chỉ là dối trá. Hắn bây giờ cảm thấy nên chuyển nó vào nhà, đợi sau này thu dọn biệt thự mới mua xong xuoi, sẽ nghĩ biện pháp đưa sang bên kia mở mao liêu.

Khối nguyên thạch kia thật sự không nhẹ, khoảng hơn trăm cân, Trang Duệ thật sự khó thể lay chuyển được.

- Cậu đã đến dưới lầu, đi lên còn chưa kịp thì gọi tôi xuống làm gì?

Lưu Xuyên mặc một cái quần lửng, trên chân còn có dép lê, hắn vội vàng chạy xuống. Hắn cũng mới đến được vài phút, còn chưa kịp hưởng thụ những làn gió điều hòa mát mẻ thì bị Trang Duệ gọi xuống bên dưới.

- Khá lắm, thời cổ đại đi thuyền đều lót đá để đầm hơn, cậu chạy xe thì lót đá làm quái gì?

Khi thấy dưới hàng ghế trên xe của Trang Duệ có nguyên thạch thì Lưu Xuyên hít vào một hơi, tảng đá này không nhỏ, Trang Duệ phải gắng sức lắm mới dịch chuyển nó ra bên ngoài được một chú.

- Tiểu Duệ, đưa đá vào nhà làm gì?

Trang Mẫu thấy Trang Duệ và Lưu Xuyên cố gắng khiêng một cục đá vào nhà thì càng hoảng sợ.

- Mẹ, tiền con mua biệt thự đều từ những tảng đá thế này mà ra.

Trang Duệ giấu khối đá xuống dưới giường của mình, sau đó mới mở miệng giải thích với mẹ mình.

- Mẹ nuôi, lần này Mộc Đầu thật sự kiếm nhiều tiền lời, đổ thạch thắng một trăm triệu.

Lưu Xuyên ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, hắn không đến Quảng Đông thì thật sự hối hận, sớm biết vậy hắn sẽ tự mình lái xe đưa Trang Duệ đi, như vậy sẽ kiếm được chén canh.

- Không trái pháp luật là tốt, tiền nhiều cũng chỉ là số đếm mà thôi. Đại Xuyên, con gọi cả Tiểu Chu xuống ăn cơm...

Trang Mẫu nghe Trang Duệ giải thích xong thì dùng giọng nhàn nhạt nói một câu, nàng biết con mình cũng biết quản lý tài sản, sẽ không tiêu pha bậy bạ.

Sau khi giúp mẹ dọn dẹp xong thì Trang Duệ nói:

- Mẹ, lát nữa chúng ta đi xem nhà nhé? Con đi lấy chìa khóa.

- Cháu cũng muốn đi, muốn ở nhà mới của cậu.

Trang Mẫu còn chưa tiếp lời thì Tiểu Niếp Niếp đã giơ tay thật cao, chỉ sợ cậu quên mất mình.

- Được, mọi người cùng đi.

Trang Mẫu nở nụ cười, từ sau khi con gái và cháu ngoại dời đến ở bên cạnh thì vui vẻ hơn, nụ cười cũng thường xuất hiện trên mặt bà hơn trước.

Sau khi dùng cơm trưa xong thì Trang Duệ và Lưu Xuyên chạy hai chiếc xe chở Trang Mẫu, hai mẹ con Trang Mẫn, ngay cả Chu Thụy cũng bị kéo đi, nói là cho biết nhà. Thậm chí Trang Duệ còn chạy đến nhà xưởng đưa Triệu Quốc Đống đi, có thể thấy địa vị của căn biệt thự này trong mắt hắn là thế nào.

Hiệu suất xử lý sự việc của phòng quả lý bất động sản ở Vân Long sơn trang là rất cao, sau khi Tống Quân giúp Trang Duệ mua được biệt thự thì ban quản lý Vân Long sơn trang đã được thông báo biệt thự số mười đổi chủ, là một người có tên Trang Duệ. Vì vậy lúc này Trang Duệ lấy ra giấy chứng nhận ở cổng Vân Long sơn trang thì trực tiếp được cho vào, đãi ngộ tốt hơn so với lần trước rất nhiều.

- Ôi, căn biệt thự này có vẻ còn tốt hơn cả của anh Tống. Mộc Đầu, nếu được thì để cho tôi một phòng, tôi và Lôi Lôi nếu không có việc gì sẽ đến ở. Con bà nó, nếu sớm biết như vậy thì tôi cũng nhờ anh Tống mua cho một căn.

Lưu Xuyên dừng xe ở bên ngoài cửa lớn của căn biệt thự rồi nhìn vào bên trong, cuối cùng không kìm lòng được phải kêu lên.

- Đại Xuyên, không được nói tục...

Trang Mẫu lên tiếng làm Lưu Xuyên lè lưỡi, khi thấy Trang Duệ dùng điều khiển từ xa mở cửa chính thì vội vàng chui vào, hắn cũng không muốn bị Trang Mẫu mắng mỏ.

Biệt thự trong Vân Long sơn trang cũng có phân cấp bậc, diện tích lớn nhỏ cũng khác nhau, biệt thự này có bể bơi nhưng bị chủ nhân trước đó cải tạo thành hồ nước, chính giữa có một hòn non bộ cao năm sáu thước, trên đỉnh núi có nước chảy xuống, có một thác nước nhỏ khá đẹp được kiến tạo. Hồ nước bên dưới xanh ngắt, có những cây liễu rũ bóng xuống, làm người ta chợt sinh ra cảm giác mát mẻ tươi vui.

Những gì được kiến tạo chung quanh hòn non bộ thật sự có phong cách Giang Nam, hàng lang được thiết kế bằng thủy tinh trong suốt, đứng bên trên có thể thấy những đàn cá bên dưới, làm cho người ta giống như đang ở trong vùng sông nước Giang Nam hư hư thực thực, tâm tình sẽ tốt hơn vài phần.

Cách đó không xa có một tòa biệt thự ba tầng, bên cạnh còn có rất nhiều cây cối cao vút, còn có nhiều cây mây quấn quanh làm người ta giống như đi vào trong khu rừng nhiệt đối. Tuy còn chưa đi vào trong biệt thự nhưng cảnh quan bên ngoài cũng đủ làm cho người ta phải tán thưởng.

- Tiểu Duệ, nơi này đúng là rất tốt...

Sau khi đi vào cửa thì Trang Mẫu gân đây rất lạnh nhạt với những thứ ngoài thân cũng không khỏi tán thưởng một câu, đây là một loại ý cảnh, cũng không phải có tiền là có được.

- Niếp Niếp, đừng đi loạn, coi chừng té.

Trang Mẫn thấy con gái đi đến bên cạnh mép nước thì vội thì hoảng sợ, nàng vội vàng chạy đến, nhưng sau đó lại phát hiện có một lan can không quá cao ở bên ngoài, những cô bé bốn năm tuổi sẽ khó thể nào trèo qua chứ đừng nói là Niếp Niếp. Vì thế cô bé này chỉ có thể nhón chan nhìn cá và nước, cũng không biết đang nói gì.

Tiểu Bạch Sư ở trong căn hộ chung cư thì căn bản không có không gian, lúc này nó có khoảng sân rộng, vì vậy chạy khắp các ngõ ngách một lần giống như biết sau này nơi đây sẽ là lãnh địa của mình. Trong cuống họng nó lâu lâu phát ra tiếng gầm hưng phấn, điều này làm cho những con cá hoảng sợ nhanh chóng lao xuống dưới đáy nước.

- Mẹ, chúng ta vào nhà xem.

Khi thấy mọi người đều đi lại xem xét khuôn viên bên ngoài, Trang Duệ mở miệng nói, hắn thật sự có chút tò mò, Tống Quân rốt cuộc để lại cho mình thứ gì mà có thể vượt qua con số một triệu? Mà căn cứ vào lời nói của Tống Quân thì hình như không phải chỉ là như vậy.

Trang Duệ mở cửa lớn của biệt thự thì một luồng khí mát truyền ra, vốn căn nhà này đã được ngắt hệ thống cung cấp khí mát, nhưng sau khi Trang Duệ mua lại thì hệ thống này được mở ra. Trang Duệ cũng rất thỏa mãn với ban quản lý khu biệt thự Vân Long sơn trang này.

Phòng khách của căn biệt thự này thật sự có bố cục không khác gì biệt thự của Tống Quân, chỉ là trong phòng ngoài bốn chiếc ghế dựa có vẻ cổ và những thiết bị được lắp đặt nguyên bản thì không có gì, có vẻ trống rỗng, giống như những vật dụng khác đã bị người ta dọn đi.

Trang Duệ cũng không quá quan tâm, như vậy cũng tốt, hắn sẽ sắp xếp lại, nếu dùng vật phẩm của người ta cũng không hay.

Lầu một ngoài phòng khách còn có ba gian phòng khác, còn có cả nhà kho và phòng cho người giúp việc, bên trong rỗng tuếch, lầu hai và lầu ba đều có bốn gian phòng, điều làm cho Trang Duệ vui mừng chính là tầng trên cùng có tầng thủy tinh, nằm trên giường có thể nhìn bầu trời đêm, xem ra chủ nhân trước kia cũng rất có tư tưởng.

Nhưng Trang Duệ tìm kiếm một lúc lâu mà không phát hiện vật gì còn sót lại theo lời của Tống Quân, vì thế sau khi hắn xuống phòng khách thì chợt động tâm, hắn đi về phía những chiếc ghế đã ố vàng.

Trang Duệ dùng linh khí trong mắt nhìn vào trong những chiếc ghế, bên trong có hoa văn và có những luồng linh khí nhàn nhạt, Trang Duệ có thể khẳng định đây là vật mà Tống Quân nói, là những chiếc ghế cổ gỗ Hoa Sưa.

Những năm gần đây các vật phẩm gia đình làm bằng gỗ hoa Sưa là rất được hoan nghênh, một cái bàn vuông bằng gỗ hoa sưa thời Minh đều có giá vài triệu, những chiếc ghế này có niên đại thời nhà Thanh, giá cả của nó cũng cả triệu.

Trang Duệ thấy tình huống trước mặt thì có chút hiếu kỳ với gia chủ trước kia của biệt thự này, vì cách sắp xếp và bố trí của nó đều là thương nhân bình thường khó nghĩ ra. Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ, vì vậy mới lấy điện thoại gọi cho Tống Quân.

- Anh Tống, ông cụ không có vấn đề gì chứ?

Tống Quân cảm thấy lúc này mình khá dối trá, muốn hỏi chuyện liên quan đến biệt thự nhưng lại cứ lấy cớ.

- Không có gì, bây giờ thấy cháu nội đi về thì vui vẻ hẳn lên, đã đi xuống giường bệnh rồi.

Tống Quân còn chưa dứt lời thì Trang Duệ đã nghe được những lời chế nhạo vang lên, vì vậy mà không khỏi buồn cười.

Trang Duệ mỉm cười nói:

- Anh Tống, hỏi anh một chuyện, chủ nhân căn biệt thự anh mua giúp tôi rốt cuộc là làm ngành gì?