Gần trưa hôm sau, Nghiêm Tiêu Hàn bước hụt trong mộng, giật mình sực tỉnh.
Hắn đang nằm ngửa trên giường trong quán trọ, đối diện với nóc trướng lụa xanh mộc mạc, chăn đắp kín đến tận cằm, thân thể cũng không trần trụi, trung y vẫn mặc đàng hoàng trên người.
Ánh mắt Nghiêm Tiêu Hàn mơ hồ nhìn chằm chằm nóc giường hồi lâu, chờ cơn đau đầu dữ dội qua đi mới nhớ tới tình cảnh tối qua, đầu tiên là bất cẩn sa bẫy, sau đó được người cứu mang đi, trên đường có hôn mê một lúc, đến khi tỉnh lại, Phó Thâm đã xuất hiện ở trước giường hắn….. Tiếp đó là một màn ý loạn tình mê và phiên vân phúc vũ rất dài, hắn gần như mất khống chế, rất nhiều ký ức chi tiết đều hỗn loạn không rõ, chỉ không quên được thứ khoái cảm thấm tận xương tủy, khiến người ta run rẩy kia.
Khoan đã….. Phó Thâm?
Hắn theo bản năng vươn tay sờ soạng bên cạnh mình, một bên giường khác đã lạnh từ lâu, không có một ai. Trái tim Nghiêm Tiêu Hàn như bị bót nghẹt, mặt trắng bệch, vén chăn loạng choạng nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không xỏ, đi chân trần chạy vội ra ngoài.
Người đâu rồi?!
Rốt cuộc là hắn chiêm bao một giấc mộng hoang đường, hay thực sự có chuyện đó? Sao Phó Thâm lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Cái người tối hôm qua triền miên mây mưa với hắn….. rốt cuộc là ai?
Hắn bị thuốc kích thích quá mức, đến giờ đầu óc vẫn tê dại, ký ức và tư duy hỗn loạn lung tung, ngay cả rất nhiều vết tích rõ ràng cũng không chú ý đến, hoảng loạn xù hết cả lông, liều mạng kéo cửa vọt ra hành lang.
Phó Thâm tình cờ mang theo mấy cái gói giấy đi lên lầu, hai người chạm mặt ở đầu cầu thang. Y không mang mặt nạ, gương mặt tuấn mỹ sắc bén không chút che giấu kia bất ngờ đập vào mắt Nghiêm Tiêu Hàn.
“Tỉnh rồi à?” Y trố mắt, đổi gói thuốc sang tay trái, rồi điềm nhiên hỏi, “Sao chưa đi giày đã chạy ra ngoài rồi?”
Vành mắt Nghiêm Tiêu Hàn lập tức ửng đỏ, nhào tới ôm chầm lấy y.
“Ối, nhẹ chút…..” Phó Thâm dùng cái tay rảnh vỗ vỗ tấm lưng đang run lên của hắn, “Hông bị ngươi tông gãy mất bây giờ.”
Vừa dứt lời, chính y đã ngậm miệng trước, cảm giác câu vừa rồi hình như hơi sai sai.
“Quả thực là ngươi…..” Nghiêm Tiêu Hàn thì thào, “Ta còn tưởng là…… Ta đúng là ngu xuẩn cùng cực…..”
Chữ “Nhâm” giống “Nhân”, ba chữ “Thủy” là “Miểu”, “Nhâm Miểu” kỳ thực chính là thiên bàng của hai chữ “Phó Thâm”, còn có thân thủ thâm tàng bất lộ kia, thậm chí cái người gọi là “Mạnh tiểu thư”…… Nhiều manh mối đặt rành rành ngay trước mắt hắn, thế mà hắn lại như kẻ mù không hề nhận ra.
(Thiên bàng là một phần lấy ra từ chữ hợp thể, bên trái của chữ hợp thể là “Thiên”, còn bên phải là “Bàng”. Chữ “Nhâm 任” giống “Nhân人”,chữ “Miểu 淼” ghép bởi ba chữ “Thủy 水”. Mà chữ “Phó 傅” có bộ Nhân ” 亻”, chữ “Thâm 深” thì có bộ Thủy “氵”.)
Nếu không phải tối qua hắn rơi vào hiểm cảnh, Phó Thâm buộc phải tự vạch trần thân phận, thì không biết đến lúc nào hắn mới nhận ra người bên gối ngày ngày bầu bạn với mình?
Phó Thâm không nhịn được cười: “Là không thông minh.”
Y vuốt vuốt lưng Nghiêm Tiêu Hàn, như thể ôm một đứa trẻ to xác, đợi hắn hơi bình tĩnh lại rồi mới nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, dắt hắn đi về phòng, ấn hắn lên giường, “Nền đất lạnh giá, đừng phát điên nữa, mau ngồi về đi. Ta xuống lầu tìm người sắc thuốc, tiện thể bảo tiểu nhị mang nước nóng tới.”
Thấy Nghiêm Tiêu Hàn còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Phó Thâm không yên lòng, tới gần cúi đầu thơm lên má hắn một cái, dặn dò: “Ta sẽ trở lại ngay.”
Tiếp xúc tứ chi hữu hiệu hơn nói chuyện, con ngươi như tro tàn của Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc cũng có chút sức sống, hai tai ửng đỏ, mu bàn tay quyến luyến vuốt ve gương mặt Phó Thâm: “Ừ, ngươi đi đi.”
Hắn thật giống như cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong ác mộng điên đảo hỗn loạn, tê dại từ kích thích cao độ dần dần thay thế đau đớn, đầu đuôi sự tình xâu nối thành chuỗi trong đầu hắn. Lý trí rơi vỡ đầy đất được nhặt lên ghép lại, sau đó lại bị vô số cảnh tượng ái muội hoạt sắc sinh hương ập tới như sóng lớn xô vỡ.
Nghiêm Tiêu Hàn: “……”
Những chuyện mà lúc trước vì e ngại sức khỏe Phó Thâm, ngay cả đêm động phòng cũng không dám làm, tối hôm qua hắn đều làm hết rồi.
Không biết đầu gối của y có chịu được hay không……
Như có sấm sét ầm ầm nổ vang trong đầu, hắn bỗng nhớ tới một chuyện mà từ lúc tỉnh dậy hắn vẫn xem là bình thường —— Phó Thâm đứng được!
Cửa vang lên tiếng “Kẽo kẹt”, Phó Thâm đi vào, còn chưa mở miệng đã bị Nghiêm Tiêu Hàn túm lấy: “Kính Uyên….. Chân của ngươi là thế nào vậy?”
“Ồ, cuối cùng cũng để ý rồi à?” Phó Thâm vén vạt áo lên, cho hắn xem đôi giày đen đặc chế kia, “Võ Bị Ty làm cho đấy, sau khi đi vào có thể đi lại như thường. Yên tâm, bây giờ ta không dùng chân đi đường, không ảnh hưởng đến thương tích ở chân đâu.”
Chân y vốn đã thẳng tắp thon dài, lòng bàn chân lại được lót thêm mấy tấc sắt, khi đứng lên thì cao xấp xỉ Nghiêm Tiêu Hàn, phối hợp với giày đen bó sát và ba móc sắt màu bạc, trông càng eo nhỏ chân dài, dáng người kiên cường, chính là một sự “Cám dỗ” biết đi.
Nghiêm Tiêu Hàn gượng gạo đằng hắng một tiếng. Hắn vừa định trở mình, đầu bỗng đau dữ dội, song vẫn gắng gượng nói: “Hôm qua, không, hôm kia trời đổ mưa lớn như vậy, ngươi chạy trong mưa suốt một ngày? Bình thường ở nhà trời âm u đổ mưa là ngươi đều đau đến nỗi không ngủ được, ngươi…..”
Phó Thâm chặn miệng hắn: “Ta có mang thuốc theo, của Đỗ Lãnh điều phối cho. Sau khi uống vào bắp chân sẽ tên rần, không có cảm giác, mà bước đi cũng không dùng đến chân, thật sự không sao cả, không lừa ngươi đâu.”
“Nếu thật sự có loại linh đan diệu dược này thì sao ngươi không dùng từ sớm mà phải chờ tới bây giờ mới lấy ra?” Nghiêm Tiêu Hàn không chịu tin, “Đừng làm bộ không sao để trấn an ta.”
Phó Thâm nghẹn lời, lập tức đầu hàng: “Được rồi, kỳ thực có một chút…… Hôm qua lúc ta tìm ngươi, ta từng bảo với ngươi là ta rất buồn ngủ, còn nhớ không? Thuốc kia sau khi uống vào sẽ gây buồn ngủ, đến khi ta tỉnh lại thì các ngươi đã đi hết rồi.”
“Là tại ta,” Nghiêm Tiêu Hàn xoa huyệt thái dương, mệt mỏi nói, “Nếu ta nhận ra ngươi sớm một chút thì đã không để ngươi phải chịu khổ nhiều như thế.”
Phó Thâm không muốn nghe mấy câu kiểu này nhất, đang chuẩn bị nổi giận, nhưng nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, đành bóp mũi nhẫn nhịn: “Đừng chỉ quan tâm ta, lo cho chính ngươi trước đi. Lúc sáng ta đến tìm lang trung hỏi rồi, thứ thuốc ngươi trúng phải chắc chắn là Bạch Lộ Tán, thứ này chỉ dùng một lần là nghiện, rất khó cai. Ngươi gửi thư cho Tề vương, nhiệm vụ lần này đừng làm nữa, cùng ta trở về kinh thành chữa bệnh, được không?”
“Sao nơi này lại có Bạch Lộ Tán?” Nghiêm Tiêu Hàn hỏi, “Bạch Lộ Tán ở kinh thành là do Thuần Dương đạo nhân mang tới, lẽ nào đây chính là nơi sản xuất Bạch Lộ Tán?”
Phó Thâm: “Ngươi quan tâm nó là Bạch Lộ Tán hay Hắc Lộ Tán làm quái gì, thứ này nghiện vào rất nguy hiểm, ngươi rõ hơn ta mà, trước tiên chữa cho chính ngươi đã rồi hẵng lo chuyện sống chết của người khác có được không!”
Nghiêm Tiêu Hàn lắc đầu: “Kính Uyên, nếu đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ điều tra tiếp thôi.”
“Đổi lại cái con khỉ!” Phó Thâm nổi cơn tam bành, “Ngươi hay ta gặp phải chuyện tồi tệ này thì có gì khác nhau? Người trong thiên hạ thiếu ngươi là không sống nổi hay sao? Không cần thiết phải cố chấp như vậy!”
Mắng xong y mới nhớ ra, đại phu từng bảo với y, người trúng phải Bạch Lộ Tán, bởi vì lúc phát tác kích thích với não quá lớn, chờ dược hiệu hết, sẽ xuất hiện các triệu chứng hay quên, tâm tư hỗn loạn, thần trí hoảng hốt, sa sút tinh thần, không được giận không được mắng, chỉ có thể kiên nhẫn bầu bạn, giúp hắn từ từ cai nghiện, là một quá trình dài lâu.
—— Đối với Phó Thâm mà nói, thì chính là chậm như rùa bò.
Nghiêm Tiêu Hàn không có hơi sức tranh cãi với y, lời Phó Thâm nói không phải không có lý, song hiện tại hắn chẳng nghe lọt được gì hết, cổ như thể đội một quả dưa hấu, ngay cả suy nghĩ cũng biến thành một việc cực kỳ khó khăn thống khổ. Hắn đương nhiên biết im lặng sẽ chỉ làm không khí giữa hai người trở nên tệ hơn, nhưng cơn mệt mỏi rã rời ập đến, cùng với sự nặng nề kéo trĩu lồng ngực, hắn thực sự không có sức để làm gì cứu vãn nữa.
Phó Thâm cau mày đứng lên, ngay khi Nghiêm Tiêu Hàn tưởng y sẽ đẩy cửa rời đi, đôi giày đen kia lại dừng ở trước giường: “Thôi….. Không về thì không về, ta thật hết cách với ngươi.”
Sợi dây đàn trong tim như bị ai đó vô ý gảy một cái, Nghiêm Tiêu Hàn chậm chạp ngước mắt nhìn y, nỗi kinh ngạc tựa như thủy triều ngoài xa, dù chưa tới bờ, nhưng đã có thể cảm nhận được rung động mơ hồ.
Phó Thâm xấu xa nhéo tai hắn, nói tràn đầy sủng ái: “Không hồi kinh thì phải ngoan ngoãn ở cùng ta, không được chạy loạn, lúc cần uống thuốc thì phải uống thuốc, lúc cần chữa bệnh thì phải chữa bệnh, có chịu không?”
Nghiêm Tiêu Hàn theo bản năng gật đầu. Phó Thâm khom người hôn một cái lên mi tâm hắn: “Không sao, đừng sợ, ngươi nghe lời, mọi chuyện có ta.”
Ở y có một sự trấn định kỳ lạ, khiến người ta an tâm, có thể là khí chất luyện ra từ nhiều năm dẫn binh, khiến Nghiêm Tiêu Hàn cảm thấy dù trước mắt là trời long đất lở, có Phó Thâm ở đây, cũng có thể tạo ra một chốn bình yên cho hắn.
Phó Thâm kỳ thực cũng có ham muốn độc chiếm, chỉ là không rõ ràng thôi, thời điểm Nghiêm Tiêu Hàn sung sướng hạnh phúc thì y tỏ vẻ bình thản, chỉ lúc này mới bộc lộ hết ra. Ý niệm duy nhất trong lòng là bất kể ở kinh thành hay ở Kinh Châu, người này nhất định phải ở ngay dưới mắt y, còn Tề vương với nhiệm vụ ấy hả, cút con mẹ nó đi.
Bấy giờ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của tiểu nhị: “Khách quan, nước nóng đây ạ!”
Ngoài nước nóng còn có cả cơm canh, Nghiêm Tiêu Hàn tắm rửa xong, vắt khăn lau tóc đi ra, thấy trên bàn đặt một tô canh nóng màu trà, mùi thuốc nức mũi, bèn tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”
Phó Thâm múc một chén cho hắn, thản nhiên nói: “Canh bổ mà ta đặc biệt gọi, hông ngươi không nhức sao?”
Nghiêm Tiêu Hàn vừa nghe đến chữ “Bổ” là tai lập tức đỏ lựng một cách mờ ám. Hắn chỉ mặc áo đơn, da thịt ở ngực và cổ đều lộ ra ngoài, bởi vậy màu đỏ vô cùng rõ ràng. Phó Thâm nhìn hắn mà suýt nữa hoa cả mắt, vừa cố ý vô tình liếc nhìn, vừa cảm thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn đáng thương mà cũng đáng yêu.
Y bưng chén nhấp một ngụm canh, cảm thấy mùi vị miễn cưỡng chấp nhận được, bèn đi sang bên cạnh lấy một chiếc áo phủ thêm cho Nghiêm Tiêu Hàn, gọi hắn ngồi xuống ăn cơm.
Vai trò của hai người như thể bỗng nhiên hoán đổi, trước đây Nghiêm Tiêu Hàn dốc lòng săn sóc Phó Thâm bao nhiêu, bây giờ Phó Thâm cẩn thận quan tâm lại hắn bấy nhiêu.
Đặc biệt là với mấy lão gia bình thường tay chân vụng về mà nói, phần quan tâm chăm sóc này lại càng đáng quý.
Lòng Nghiêm Tiêu Hàn dâng lên một tư vị không rõ, không hoàn toàn là ngọt, mà dường như còn xen lẫn mấy phần cay đắng khó tả. Đáng lẽ phải là hắn chăm sóc Phó Thâm, giờ lại để y bôn ba dưới trời mưa to, phải đợi y tới cứu, thư giải dược tính trên người y, còn phải để y tiêu hao hết tâm lực vì mình…..
Nỗi chán ghét bản thân lan ra như cỏ dại, trước mắt bỗng tỏa khí trắng, hắn định thần nhìn lại, một chén canh bổ được đưa tới trước mặt hắn.
Hắn theo bản năng đưa tay nhận lấy, chỉ thấy Phó Thâm cầm cái chén trên tay mình cụng nhẹ với chén của hắn, một tiếng “Keng” vang lên, y hào khí ngút trời nói: “Cạn.”
Nghiêm Tiêu Hàn: “…….”