Hoàng Kim Đài

Chương 21: Đàn cung




Đến khi màn đêm buông xuống, hai người rốt cuộc cũng ra khỏi khe núi, hội hợp với Phi Long vệ tới đây tìm người. Nghiêm Tiêu Hàn đỡ Phó Thâm lên ngựa của mình, hai người cưỡi chung một ngựa, Phi Long vệ đích thân hộ tống y trở về U Lan sơn trang.

Tới ngoài cửa sơn trang, chư vệ liền dừng bước. Nghiêm Tiêu Hàn cũng xuống ngựa ở đây, giao y cho Dịch Tư Minh đã vội vã tới đón người, lại dặn dò thêm mấy câu “Chú ý vết thương” “Bôi thuốc đúng lúc” rồi liền thúc ngựa rời đi.

Thân ảnh hắn hòa trong bóng trăng mênh mang và ánh đuốc nhàn nhạt, đường nét sâu sắc lạ kỳ, sắc mặt cũng bởi vậy mà có vẻ đặc biệt tiều tụy. Phó Thâm hổ thẹn muốn chết, trong lòng áy náy vô cùng. Theo lý thì người ta ngàn khó vạn hiểm đưa y về, dù gì cũng nên mời người ta vào nhà nghỉ ngơi uống trà một lát. Nhưng việc bọn họ bao che hậu nhân Kim gia bỏ trốn là chuyện hai bên đều rõ trong lòng, nếu để Phi Long vệ tiến vào thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp, tất cả việc làm trước đó đều thành công dã tràng.

“Không cần tiễn đâu, nghỉ ngơi cho tốt.” Nghiêm Tiêu Hàn nhấc cương ngựa, dường như hiểu được sự áy náy của y, liền ôn hòa cười nói, “Ta còn có công vụ bên người, xin phép không quấy rầy nữa. Phó công tử giữ gìn sức khỏe, sau này hẹn gặp lại ở kinh thành.”

Phó Thâm vẫy tay tạm biệt hắn, trông theo bóng dáng Phi Long vệ biến mất ở cuối con đường. Khi quay người lại mới phát hiện Dịch Tư Minh đang khoanh tay, nhìn y như có điều suy nghĩ, lại còn châm chọc không mặn không nhạt: “Chậc chậc chậc, hiện tại mới quen nhau bao lâu, thế mà đã lưu luyến không rời mỏi mắt ngóng trông rồi? Nhìn ngươi dõi mắt mong mỏi kìa, hận không thể khiến người ta buộc ngươi ngay bên thắt lưng mang theo cùng đúng không. Tiền đồ đâu.”

Phó Thâm giễu cợt lại: “Người ta tốt xấu gì cũng cứu ta từ trong khe núi ra, ngươi thì làm được gì? Chờ lão gia ngài đây nhấp trà nghỉ ngơi xong rồi mới đi tìm ta, có khi tại hạ đã ngỏm rồi. Ngươi còn mặt mũi mà ‘Chậc’ à? Đức hạnh đâu.”

Dịch Tư Minh: “…..Giỏi lắm, không hổ là liều mình xuống cứu người, ngay cả ta cũng nói không lại. Được rồi, đi thôi đi thôi, lang trung đã chờ bên trong hơn nửa ngày rồi, mau đi khám thương tích đi.”

Trải qua chuyện này, mọi người cũng mất hứng săn thú, ở lại sơn trang một đêm liền kéo nhau hồi kinh. Nữ tử và đứa bé kia được Dịch Tư Minh mang đi an bài. Phó Thâm ở lại thêm hai ngày, đợi vết thương trên lưng khép miệng kết vảy, mới một mình cưỡi ngựa, lẽo đẽo xuống núi.

Trước khi đi, y cố ý vòng lại sườn núi mọc đầy hoa lan dại kia, chần chừ hồi lâu, cuối cùng nhịn không được vươn tay hái xuống một cành hoa. Đón gió thở dài một hơi, xoay người cưỡi ngựa rời đi.

Nhiều năm sau y nhớ tới chuyện ấy, ngỡ ngàng như đã cách cả một đời, bất chợt hiểu ra thế nào thực sự là “Thiếu niên chẳng biết rõ vị sầu, mà nay đã thấm nỗi sầu miên man”. (Hai câu trong bài Thái tang tử, tui chém cho nó vần vèo tí.) 

Hôm sau y quay trở lại phủ Dĩnh quốc công, bị Phó Đình Tín mắng cho một trận. Phó Thâm ỷ mình trẻ tuổi nên chẳng xem vết thương trên lưng là chuyện to tát, nằm úp sấp trên giường hai ngày, khi đứng dậy lại là hảo hán nhảy nhót tung tăng.

Song lần này tình hình trong kinh không được tốt lắm, phạm vi liên quan của án mưu nghịch càng ngày càng rộng, không chỉ bè lũ Hàn Nguyên Đồng bị điều tra mà ngay cả phía An vương, thậm chí đệ tử và bạn cũ của Kim Vân Phong cũng bị ảnh hưởng. Hoàng thượng có vẻ như quyết tâm muốn bắt Kim Vân Phong để uy hiếp An vương, tấu biểu của đám người Phó Đình Tín như đá chìm biển lớn, triều đình sợ bóng sợ gió, nhân dân thì canh cánh bất an.

Phó Thâm mặc dù không vào triều, nhưng cũng biết được một ít tin tức từ chỗ Phó Đình Tín, trong lòng vừa sầu vừa lo. Sầu là vì đến giờ y vẫn chưa nói với nhị thúc chuyện cứu hậu nhân Kim gia, sợ mình tự ý hành động gây thêm phiền phức cho Phó Đình Tín; lo là vì hai người kia can hệ mật thiết, án này ngày nào chưa xong thì ngày ấy bọn họ chưa thể tự do.

Đang nghĩ ngợi đến xuất thần thì chợt có gia nhân trình lên một tấm danh thiếp, thưa là bên ngoài có người tới, mời y giờ Ngọ đến dự tiệc tại “Cảnh Hòa lâu” ở phía Tây cầu Xuân Minh.

Phó Thâm nhận lấy xem, phong thư đỏ bên ngoài có viết tên của y, trên lá thư bên trong là một hàng chữ Tiểu Giai đoan chính, lạc khoản là “Tả thần võ vệ trung lang tướng Nghiêm”. (Chữ Tiểu Giai là chữ Khải nhỏ viết tay.)

Y bật phắt dậy, vội vàng vào trong buồng chải đầu thay áo, chuẩn bị ra ngoài, vẻ mặt dù cố tỏ ra bình tĩnh song vẫn không giấu được sự vui mừng. Hạ nhân chạy theo phía sau, buồn bực nhủ thầm: “Quái lạ, là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ một tấm thiếp mời lại có thể câu mất hồn ngài ấy?”

Cảnh Hòa lâu là tửu lâu có tiếng trong kinh thành, đầu bếp rất giỏi nấu món Hoài Dương. Phó Thâm vội vã bước lên cầu thang, đẩy cửa một gian phòng ra, vòng qua một bức bình phong bốn tấm, vừa nhìn liền nhận ra ngay một bóng người mặc đồ xanh nhạt đang ngồi ngay ngắn ở bên trong. Người nọ nghe thấy tiếng bước chân, đúng lúc quay đầu trông về phía cửa.

“Nghiêm huynh!”

Chưa nói đã cười, có lẽ chính y cũng không phát hiện ra. Nghiêm Tiêu Hàn nhìn vào trong mắt, đứng dậy đón y, thần thái ôn nhu ấm áp tựa như gió xuân: “Mời vào. Thân thể Phó công tử đã khỏe lên chưa?”

“Đã khỏe từ lâu rồi, đều là thương tích nhỏ, không có gì đáng ngại.” Phó Thâm ngồi đối diện với hắn, nhấp một hớp trà mà Nghiêm Tiêu Hàn tự tay rót cho, “Sao hôm nay Nghiêm huynh lại hào hứng như vậy, có chuyện gì vui sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn bật cười: “Đâu có. Chỉ là nghe nói ngươi đã hồi kinh, vốn phải chuẩn bị lễ vật đến phủ thăm hỏi, cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, có điều thân phận ta khó xử, kết giao với ngươi đã là quý lắm rồi, sao dám tới làm bẩn cổng phủ quốc công nữa. Ta nghĩ tới nghĩ lui, thấy vẫn nên gọi ngươi ra, bí mật cảm ơn ngươi.”

Thân phận hai người khác nhau một trời một vực, đã định trước không thể quang minh chính đại kết giao trước mặt người ngoài. Nghiêm Tiêu Hàn nhắc đi nhắc lại nhiều lần như vậy, có lẽ cũng muốn y kín tiếng để tránh bị chê trách. Phó Thâm ghi nhận ý tốt này, than thở với hắn: “Nghiêm huynh khách khí quá. Hai chúng ta đã cùng bên nhau trong thâm sơn cùng cốc, cần gì nhắc đến thân phận với chả dòng dõi? Hay là ở trong lòng ngươi, ta chính là hạng người xu nịnh ưa giàu chê nghèo?”

Phó Thâm biết rõ Phó Thâm cố ý hạ thấp bản thân, song vẫn lui một bước, nhượng bộ nói: “Được rồi, không nhắc đến nữa. Là ta nói sai, xin Phó công tử chớ trách.”

Hắn lấy trà thay rượu tự phạt mình một chén, đang nói chuyện thì tiểu nhị gõ cửa, bày thức ăn đầy ắp một bàn. Xét về nguyên liệu thì không quý giá bằng hầu phủ danh gia vọng tộc, nhưng lại hơn ở chỗ tinh tế đẹp đẽ, thanh đạm bổ dưỡng, không hề có đồ tanh nóng như cá tôm dê cừu, ngay cả trong chén của Phó Thâm cũng là nước hoa quả ngọt lịm.

Từ bữa ăn này có thể nhận ra sự dụng tâm của Nghiêm Tiêu Hàn, Phó Thâm đương nhiên sẽ không làm phật ý tốt của hắn. Hai người vừa ăn vừa tán gẫu chuyện trời Nam biển Bắc, một bữa cơm mà ăn mất gần một canh giờ.

Đến khi quá trưa, cơm nước xong xuôi, phải đứng dậy ra về rồi, Nghiêm Tiêu Hàn bỗng thấp giọng nói: “Gần đây triều đình giữ kín tin tức, Kim án liên lụy rất rộng, bệ hạ rất để tâm đến, năm lần bảy lượt lệnh cho quan lại điều tra nghiêm cẩn —— ” Hắn khẽ gật đầu với Phó Thâm: “Đám lén lụt cản trở các ngươi cũng nên cẩn thận.”

Vẻ mặt Phó Thâm trở nên nghiêm túc, chột dạ nói: “Cám ơn Nghiêm huynh đã nhắc nhở.”

“Cám ơn thì khỏi cần,” Nghiêm Tiêu Hàn cười khẽ, “Các ngươi có thể giấu kỹ đuôi cáo đi là ta đã biết ơn ngàn vạn lần rồi.”

Hai người không tiện ra vào cùng lúc, vậy nên Nghiêm Tiêu Hàn đi trước. Phó Thâm ở trong nhã gian đợi khoảng thời gian chừng nửa chén trà nhỏ. Đến khi y xuống lầu, ở cửa chợt có một chiếc xe ngựa bạt xanh đi tới, đúng lúc dừng ở phía trước y. Phu xe nhảy xuống, hành lễ với y: “Chào Phó công tử, chủ nhân nhà ta lệnh cho tiểu nhân đưa ngài hồi phủ, trên xe còn có mấy món lễ vật chuẩn bị cho công tử. Xin mời công tử.”

Phó Thâm: “Hả? Quý phủ là…..?”

Phu xe lời ít mà ý nhiều: “Bắc quân Nghiêm.”

Cẩn thận chu đáo, quả nhiên giống với tác phong làm việc của Nghiêm Tiêu Hàn. Phó Thâm vén màn xe, nhanh nhẹn đi lên, thấy trong khoang xe có hai cái rương xếp chồng ngay ngắn, một lớn một nhỏ, cái lớn vuông vắn, cái nhỏ dẹt dài, y không khỏi hiếu kỳ: “Trong rương là gì vậy?”

Phu xe thưa: “Tiểu nhân không biết ạ, đồ đều là chủ nhân nhà ta đích thân đặt mua. Đến lúc xuất phát rồi, công tử ngồi vững nhé.”

Phó Thâm ngồi trong chiếc xe không chút xóc nảy, cẩn thận mở cái rương dài ở trên ra, khi trông thấy vật bên trong, tim bỗng đập điên cuồng.

Là một cây cung khảm sừng tinh xảo bằng gỗ tử đàn!

Hôm ấy ở núi Bảo Nham, Nghiêm Tiêu Hàn một đao chém gãy cung của Phó Thâm, sau đó hai người rơi xuống vực rồi cùng chung hoạn nạn, y liền quên mất chuyện này, cũng không định tìm hắn bắt đền. Không ngờ Nghiêm Tiêu Hàn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, tìm cơ hội đền bù cho y.

Lòng Phó Thâm vừa chua vừa mềm, cổ họng như thể bị chặn lại. Y vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bóng loáng của đàn cung, thấy có mấy chữ triện được khắc ở đầu cung, chính là tên của cây cung này.

“Trường Uyên Lạc Nhật”.

Y định tâm lại, đậy nắp hộp rồi xem đến chiếc rương lớn. Lúc mở ra thì không phải muốn khóc, mà biến thành dở khóc dở cười —— Bên trong ấy vậy mà lại đựng đầy nấm, còn có hạt thông, quả phỉ, hạt dẻ và đủ loại quả khô khác.

Hắn đúng là cái gì cũng nhớ, nhớ ân tình, nhớ cả những lời ngốc nghếch.

Phó Thâm lặng lẽ nhìn chằm chằm đồ trong rương, cười ngây ngơ một chốc, xe ngựa đến cửa hông phủ quốc công thì dừng lại. Thấy y xuống xe, hạ nhân ngoài cửa vội vàng chạy tới bê đồ xuống. Phó Thâm cẩn thận ôm lấy hộp cung, vừa đi vừa phân phó: “Mang đến trong viện của ta. Sau đó chia ra một nửa đưa cho các phòng, bảo là bằng hữu tặng.”

Bất luận hắn là Phi Long vệ hay cấm quân, đều là người bạn mà Phó Thân đã thừa nhận. Còn cửa phủ quốc công ấy hả, làm bẩn thì cứ làm bẩn đi.

Hôm sau, Phó Thâm dậy thật sớm, ra ngoài tìm Dịch Tư Minh. Y nhớ đến lời Nghiêm Tiêu Hàn nói hôm qua, phải tận mắt xác nhận an toàn của tỳ nữ và đứa bé kia mới yên tâm được.

Dịch Tư Minh làm việc cẩn thận, cũng giỏi lo liệu, lúc trước hai người kia đều do hắn mang đi an bài. Bởi vì đường thủy đều có quan binh kiểm tra, xuôi Nam không dễ, đến châu huyện khác cũng không an toàn. Dịch Tư Minh chỉ sắp xếp cho hai người họ ở trong một tiểu viện nhỏ ở nông thôn, nhờ một đôi vợ chồng già chăm nom. Người ngoài có hỏi thì chỉ bảo là hai đứa cháu cha mẹ đều mất cả, đến đây xin nương nhờ.

Hai người một đường phóng ngựa lao nhanh, khi đến nhà nọ thì tỳ nữ Thải Nguyệt đang giúp bà lão thêu đồ, thấy ân nhân đến, nàng vội vàng đứng dậy tiếp đón, niềm nở bưng trà rót nước. Phó Thâm quan sát xung quanh, thấy cuộc sống của nàng không có gì phải lo lắng, đứa bé cũng có người chăm sóc, y liền yên tâm phần nào, kín đáo căn dặn nàng trong thời gian này phải tránh đi ra ngoài.

Mặc dù y sợ nàng lo lắng sợ hãi, không nói rõ tình hình trong triều, nhưng Thải Nguyệt tự biết chủ mình số kiếp đã định, tương lai chỉ e khó có ngày được giải tội, nàng rưng rưng nước mắt vái tạ bọn họ, nghẹn ngào nói: “Ơn cứu mạng của hai vị công tử, Thải Nguyệt suốt đời khó quên. Đại ân đại đức, kiếp này không báo đáp hết được, chỉ có thể ăn chay niệm Phật, ngày ngày cầu phúc cho công tử. Kiếp sau xin làm trâu làm ngựa, ra sức vì công tử.”

Phó Thâm nghiêng người tránh đi, Dịch Tư Mình than thở: “Không cần phải như vậy, ngươi chỉ cần nuôi nấng đứa trẻ này cho tốt, hai người chúng ta đã xem như không uổng phí tấm lòng này rồi.”

Đứa trẻ nhơ nhỡ đã có thể bò tới bò lui trên giường, chẳng biết đã bò đến cạnh Phó Thâm từ bao giờ, nó há cái miệng nhỏ không răng gặm tay áo y, Phó Thâm liền bế nó lên, nhìn nó vung tay kêu oa oa, vừa ngây thơ lại đáng yêu, nỗi lo trong lòng liền vơi bớt, không khỏi nở nụ cười.

Y vốn là thiếu niên tuấn tú chi lan ngọc thụ, chỉ cười thôi cũng như ngàn hoa đua nở, sáng bừng cả căn phòng. Đứa nhỏ dường như cũng vui vẻ vô cùng, cựa tới cựa lui trong tay y, muốn nhào vào người y. Phó Thâm không ngờ mình lại đi trêu con nít, bèn thả tay mặc cho nó chơi cùng mình.

Một lớn một nhỏ đùa nghịch một hồi, bà lão mới bế đứa bé đi. Dịch Tư Mình không muốn nán lại đây lâu nên liền cáo từ. Phó Thâm để lại cho bọn họ chút bạc, nói rõ không cần ra tiễn, hai người tận lực không khiến người khác chú ý, bí mật xuất môn về thành như lúc mới đến.

Song trên đường đi, Phó Thâm tiện tay rờ đến bên hông, phát hiện ngọc bội mình đeo trên người không thấy đâu. Nếu đeo cái khác thì cũng không sao, nhưng miếng ngọc này là nhụ thúc y tặng, Phó Thâm đeo bên mình từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ rời khỏi người. Dịch Tư Minh thấy thế liền bảo: “Chắc là lúc nãy chơi với thằng bé nên rơi mất, ta với ngươi quay lại tìm xem.”

Phó Thâm buồn bực xua tay: “Không cần phiền đến ngươi đâu, Dịch huynh cứ về trước đi. Ta tìm dọc theo đường cũ, tìm thấy rồi sẽ quay về.”

Dịch Tư Minh biết vật ấy có ý nghĩa quan trọng với y, không tìm thấy thì y chắc chắn sẽ không bỏ qua, vậy nên cũng không miễn cưỡng, một mình thúc ngựa rời đi. Phó Thâm quay đầu ngựa, lần thứ hai chạy về hướng huyện thành.