Hoàng Khuyết Khúc Chi Tần Lâu Nguyệt

Chương 31




“A… ư… chỗ đó… A ha…” Thanh âm kiều mỵ của Si Ảnh còn mềm nhẹ hơn tiếng nước, thân người vẫn khóa chặt trên người Tễ Linh Nhạc, mặc hắn ra vào tự nhiên.

Hoàn toàn khác với lúc cùng Tần Viễn, trong vũ điệu tình cảm đầy mãnh liệt này, Si Ảnh đã cảm thụ được đầy đủ sự khoái hoạt cùng dục vọng như lửa nóng của thân thể, không có gánh nặng hay ràng buộc gì, chỉ đơn thuần là hưởng thụ.

“Hô… ân…” Tễ Linh Nhạc vì lo ngại cho vết thương sau lưng hắn, nên vẫn không hề để cho lưng Si Ảnh cùng mặt đất có bất cứ tiếp xúc gì, trong lúc tiến xuất thân thể hắn vẫn không quên cẩn thận hỏi thăm, “… Có đau không?”

“Không… Ư… a…” Hai chân mở rộng quấn chặt lấy vòng eo cường tráng, Si Ảnh đem toàn bộ sức nặng cơ thể mình dồn vào nơi bộ vị hai người đang tương liên quấn quít, thoáng cái khiến cho Tễ Linh Nhạc tiến vào càng sâu, “A A… Sâu quá!”

Tễ Linh Nhạc cũng không ngờ mình lại đi vào đến tận mức ấy, suýt nữa kích động đến nỗi phóng xuất ra, “Ngô…”

Si Ảnh hít sâu mấy lần, cố gắng thích ứng vật cực đại kia, những tiếng va chạm của cơ thể càng như cổ vũ cho dục vọng dâng trào, đau đớn tê dại cùng nhất thời kéo đến, khiến cho hắn dục hỏa đốt người, “Ha ha… Di chuyển đi… Ta muốn… A ha… Cầu xin ngươi… ư…” Hắn nóng lòng đến nỗi ngay cả kính ngữ cũng nói ra.

“Ư…” Hít sâu một hơi, Tễ Linh Nhạc liền ôm hắn lên.

Đứng trong dục thất nước cao tới ngang eo, hai tay Si Ảnh vòng quanh ôm chặt lấy Tễ Linh Nhạc, cả người đều tựa vào người của Vương gia, hai đầu gối mở rộng hơi lộ trên mặt nước, dục vọng như lửa nóng cũng vì vậy mà dán chặt vào bụng dưới của Vương gia, những luật động di chuyển càng không ngừng khiến cho phân thân kia cọ xát vào tiểu phúc.

“A A… ư a… Ha ha…” Trước sau bị kích thích mãnh liệt làm cho Si Ảnh cảm nhận được cơn khoái cảm trước nay chưa từng có, kích động mà ngẩng đầu lên, vòng eo cũng điên cuồng giãy dụa theo nhịp luật động.

Hai người kịch liệt triền miên một trận, Si Ảnh sợ hãi đến mức cuống quít kêu lên, sau đó đột nhiên mở to đôi mắt, “Ư, nhanh quá… Ha ha… Ta không chịu nổi…”

“Không chịu nổi… ư… vậy cùng nhau tới đi… Ngô!” Một lần nữa đẩy nhanh tốc độ, ngay khoảnh khắc Tễ Linh Nhạc và Si Ảnh cùng đạt cao trào, y liền kéo đầu Si Ảnh xuống hàm trụ lấy đôi môi để ngăn tiếng rên rỉ sắp thoát ra!

“Ưm…” Mơ mơ màng màng bị hôn say đắm, Si Ảnh chỉ cảm thấy những tình cảm mãnh liệt trong cơ thể mình như cùng lúc phát tiết hết ra ngoài, thân thể lập tức cũng thấy vô cùng thoải mái, không còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa, cứ thế mê man mà nhắm mắt lại, chỉ mong được ngủ một giấc thật an ổn, hết thảy chờ tỉnh lại tính sau!

“Si Ảnh, Si Ảnh?” Hai tay Si Ảnh trượt theo bả vai Tễ Linh Nhạc, đầu chôn chặt vào hõm cổ y, dưới tình huống này mà cư nhiên ngủ thiếp đi, khiến cho Tễ Linh Nhạc có chút dở khóc dở cười.

Chậm rãi rời khỏi người Si Ảnh, không thể tránh được việc phải tự mình xử lý nốt những chuyện còn lại, sau khi lau qua người cả hai thì cẩn thận đắp dược lên vết thương của Si Ảnh, dùng vải gạc băng lại kỹ càng, mặc lại quần áo, sau đó ôm Si Ảnh đi về phía tẩm cung…

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Si Ảnh chỉ cảm thấy thân thể mình vô cùng thoải mái, dường như có ai đó đối xử với mình rất cẩn thận, rất dịu dàng… Thật sự là một người ôn nhu, trong ấn tượng của hắn người đối với mình như vậy chỉ có nương mà thôi. Nương, người đã đến đón con thật rồi sao?

———- Ước chừng bảy ngày sau ———–

“Diêu ngự y, tình trạng của hắn thế nào rồi?” Tễ Linh Nhạc nằm trên giường, hơi chống nửa thân trên hỏi.

“Không có việc gì, hắn đã ổn rồi, một ít độc tố trong cơ thể cũng đã được bài trừ gần hết.” Diêu ngự y bình tĩnh trả lời, cũng không còn cảm thấy kinh sợ với tình cảnh hai người trên giường kia nữa.

Tễ Linh Nhạc từ nhỏ ngoại trừ hai người đệ đệ ra thì vô cùng chán ghét việc thân cận với người khác, lại càng không nói đến việc ngủ chung. Nhưng khi hắn hỏi nguyên nhân, Nhạc Vương gia chỉ đơn giản trả lời: “Khi ngủ hắn thích nằm ngửa, ta ôm hắn thì mới không động đến vết thương!” Xem ra lời đồn đại về việc Nhạc Vương gia yêu một nam sủng là sự thật…

Mà càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, sau khi cẩn thận chẩn đoán, phát hiện ra hài tử này ngoại trừ những vết thương trên người còn có biểu hiện như bị trúng độc, đem những điều này báo cáo cho Vương gia, thế nhưng ngài lại không có phản ứng gì nhiều, chỉ đơn giản phân phó hắn khai dược giải độc, cũng không nói thêm gì nữa, xem ra Vương gia vốn là biết hết nội tình!

Cứ thế vội vàng, thấm thoát đã bảy ngày trôi qua, vậy mà hài tử kia vẫn hôn mê bất tỉnh, mà lẽ ra lúc này hắn nên tỉnh lại rồi mới phải… Khai dược xong, Diêu ngự y tự mình bốc thuốc giao cho tiểu tư đi sắc, không dám quấy rầy “thời gian ân ái” của hai người bọn họ mà thức thời lui xuống.

Hắn vừa đi, Tễ Linh Nhạc lại nằm xuống. Mấy ngày nay bọn Kỳ đã hồi cung, trong cung rất nhiều sự vụ giờ cũng không cần y đảm đương nữa, thời gian trống tự nhiên cũng có rất nhiều. Vụ án của Tần Viễn cũng đã báo cáo xong rồi, còn lại cũng chỉ là chờ ngày đem ra xét xử mà thôi, chuyện đó sẽ giao cho hoàng đế tự mình quyết định, y không cần phải quản nhiều, cho nên phần lớn thời gian, Tễ Linh Nhạc sẽ giữa mùa đông lạnh giá này chui vào trong chăn ấm ôm Si Ảnh cùng nhau ngủ!

Đúng như lời Tễ Linh Nhạc nói, để Si Ảnh ngủ được ngon cần phải rất để ý cẩn thận, hài tử này luôn chỉ thích nằm ngửa ngủ, nhưng tư thế này lại không có lợi cho vết thương ở sau lưng, cho nên Tễ Linh Nhạc đã nghĩ ra một biện pháp, đó là cả đêm ôm hắn nghiêng người ngủ, chỉ hy vọng thương thế người kia sớm ngày khỏi hẳn.

“Khụ… ư… ” Si Ảnh đang say ngủ trong lòng y đột nhiên có một chút phản ứng.

“A? Làm sao vậy?” Tễ Linh Nhạc ghé tai tới bờ môi của hắn, muốn nghe được rõ ràng hơn một chút.

“A… ô…” Nhưng Si Ảnh thực ra cũng không nói gì cả, chỉ là mí mắt hơi động đậy, sau đó hai tròng mắt bắt đầu chậm rãi mở ra…

Sáng quá, đây là nơi nào? Tay muốn động… nhưng tại sao lại không thể nào động nổi? Thế nhưng nơi này lại rất ấm áp, sống lưng… có chút đau đớn… Hắn không phải là đã bị Tần Viễn bắt rồi sao… sau đó… Hắn chả lẽ đã chết rồi?

Trong tư tưởng đã có chút mường tượng ra tình thế hiện giờ, đột nhiên mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tuấn tú của vị Vương gia kia ngay trước mặt, mắt Si Ảnh đang mở he hé thoáng cái liền trừng lớn!

“Ngươi tỉnh dậy rồi sao?” Tễ Linh Nhạc rất tự nhiên hỏi thăm.

“Ngươi… ngươi… ngươi…” Si Ảnh đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn kỹ lại, thân thể dường như bị cái tên Vương gia này ôm lấy, khó trách lại cảm thấy không sao động đậy nổi, nhưng là… cái này…

Thời gian trôi qua một giây, hai giây, ba giây…

“Oa A A A A!!!” Si Ảnh hét toáng lên.

“… A!” Tễ Linh Nhạc đang dựa sát vào hắn, hai lỗ tai suýt chút nữa bị làm cho điếc luôn, theo phản xạ liền nhích ra xa một chút, “Ngươi kêu la cái gì? Rất đau sao?”

Thân thể từ trên giường liền bật dậy, một tay Si Ảnh nắm chặt tấm chăn, ngón trỏ tay kia thì khẽ run rẩy trỏ vào người Tễ Linh Nhạc, khóe miệng giật giật hỏi: “Ngươi… ngươi… cũng đã chết rồi sao?”

“… Hả?” Tễ Linh Nhạc ngây ngẩn cả người, “Cái gì mà chết ở đây? Ngươi vẫn còn chưa chết mà…”

“… Ta chưa chết?” Dường như không có khả năng a… Chờ một chút… Không có chết, vậy những chuyện phát sinh trong mộng đều là… sự thật? Cái người rất ôn nhu giống với nương kia… chẳng lẽ là…

Hồ nghi mà nhìn về phía vị Vương gia đang mặc áo ngủ… Tễ Linh Nhạc bị hắn nhìn chòng chọc thì thấy không hiểu ra sao hết, một tay liền sờ lên trán hắn, thì thào tự nói: “Không phải là đã cháy hỏng đầu óc rồi chứ?”

“Ba” một tiếng đập vào tay y, Si Ảnh  phản bác: “Ai bị cháy hỏng đầu óc?” A! Không đúng, bây giờ không phải lúc tranh cãi với hắn, “Cái kia… Khụ khụ… Lão xử nam, tại sao… ta lại ở nơi này? Lại còn…” Liếc mắt nhìn tình huống hiện giờ, cảm giác giống như mình với hắn vừa cùng nhau ngủ vậy, chẳng lẽ bọn họ lại vừa làm?!

Nghe thấy cái từ “lão xử nam” đã lâu chưa từng được gọi kia, tâm tình Tễ Linh Nhạc đột nhiên vui vẻ hơn rất nhiều, lại thấy Si Ảnh dường như cũng không có việc gì, cũng xem như đã được yên tâm phần nào, hai tay liền chống sau lưng bắt đầu giải thích cho Si Ảnh về trạng huống lúc này: “Ta cứu ngươi về, sau đó giúp ngươi chữa thương, bây giờ đã là bảy ngày sau rồi, thế nào? Không đúng sao?”

“Bảy ngày?!” Si Ảnh kinh ngạc kêu lên, “Vậy sao ngươi còn muốn cứu ta chứ? Còn có…” Cái người ôn nhu kia là ngươi sao? Nhưng câu này hắn  không dám hỏi ra miệng.

“… Ta đột nhiên không muốn để ngươi chết! Chỉ đơn giản vậy thôi! Còn có cái gì?” Hẳn là như vậy đi, trên đường đi cứu Kỳ, mình dường như luôn luôn lo lắng cho tình hình của hắn, vốn là không muốn hắn chết đi, nếu không nghĩ như vậy có lẽ hắn cũng đã thật sự chết rồi!

“Còn có… còn có…” Si Ảnh ngập ngừng hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, liền kéo chăn che khuất cơ thể mình, một tay che trước mặt Vương gia nói, “Ngươi khoan đã, đừng nhìn lại đây!” Tay kia hắn luồn xuống dưới tấm chăn, khai mở khố hạ của mình, nhìn vào bên trong, cái đồ vật kia liệu có còn không…

Tễ Linh Nhạc vừa nhìn đã biết hắn định làm gì, dùng ngữ khí rất bình tĩnh nói với hắn: “Không cần nhìn nữa, ta đã tháo cái vòng kia ra rồi, cũng đã giúp ngươi tẩy trừ qua!”

“Sao? Nói như vậy…” Người kia quả nhiên là hắn!

Không nên… không nên… Tại sao lại là hắn? Trong lòng như có gì đó bắt đầu nảy sinh… là thứ mà dù có cố gắng thế nào cũng không sao áp chế được… Không thể, không thể như vậy… Si Ảnh nghiêm khắc cảnh cáo chính mình, bởi vì điều ấy một khi đã thừa nhận rồi, có lẽ… sẽ phải cả đời hối hận…

“Đừng…” Hai tay che ngực, sắc mặt Si Ảnh tái nhợt, chỉ đăm đăm nhìn xuống cơ thể mình.

“Này, ngươi không sao chứ?” Tễ Linh Nhạc cảm giác có chỗ không thích hợp, liền tiến lên đỡ lấy hắn, có chút lo lắng mà dò hỏi.

Si Ảnh chỉ lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của Vương gia, đôi con ngươi màu hổ phách sao nhìn qua lại dịu dàng đến vậy? Xin đừng dùng loại ánh mắt này mà nhìn người khác, sẽ khiến cho người ta rất dễ dàng lầm tưởng, sự ôn nhu đặt sai chỗ sẽ chỉ càng thêm tàn nhẫn mà thôi…

Hất ra đôi tay của Tễ Linh Nhạc, sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể như muốn bảo vệ chính mình, “Ngươi… tìm ta có chuyện gì?”

“Ừm… Vốn là có chút việc muốn hỏi ngươi…” Quả nhiên như thế, hai tay Si Ảnh không khỏi nắm chặt lại thành nắm đấm, “Có điều người ta muốn hỏi không phải là ngươi… Ta là muốn hỏi Triển Thấm Vận!”