Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 152: Thiên chi kiều tử cùng thiên chi kiêu nữ




Trời ơi! Người đang nói kia là tiên nữ sao? hay thần tiên?

Chỗ đỉnh núi xuất hiện một người mặc đồ trắng, tóc cũng trắng dài tới tận hông, trong mắt ta người đó như thể lúc ẩn lúc hiện, gió khẽ lay động quần áo cùng với mái tóc dài, cả người toát ra vẻ hấp dẫn.

Chẳng lẽ người này thật sự là thần tiên sao?

“Ngài là...?” Ta và ca ca đồng thanh hỏi.

“Vừa hay hai vị đã tới nơi này, coi như là có duyên, sao không lên đây ngồi một lát?” Tiếng của người kia như ẩn như hiện, nghe giống như tiếng của nam tử, nhưng lại xen lẫn mấy phần êm ái, hơn nữa nghe âm giọng này ta cảm thấy tuổi của hắn cũng không lớn lắm, sao tóc hắn lại màu trắng như vậy? Hắn nói xong, lại biến mất ở đỉnh núi.

Ta và ca ca nhìn nhau rồi cùng đi đến chỗ đỉnh núi, trên đỉnh núi có một căn nhà lá, vị thần tiên kia đang ngồi với một cái đàn cổ, bên cạnh hắn còn có một nữ đồng.

Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, ta mới phát hiện dáng dấp người này vô cùng tuấn mỹ, ngũ quan cực kỳ thanh tú, vẻ ngoài của hắn so với Hồng Uyển Nghi còn muôn phần hơn, mặc dù tóc hắn bạc nhưng lại rực rỡ vô cùng, số tuổi tối đa cũng ở chừng hai mươi lăm, có điều ta vẫn không cách nào đoán được người này là nam hay nữ.

Nhưng người này cho ta cảm giác rất nhẹ nhàng, ta cảm thấy hắn giống như một đám mây trắng trên đỉnh núi này vậy.

Ta nhìn sang ca ca, thấy ánh mắt huynh ấy nhìn vị thần tiên này có phần ngây dại.

Đột nhiên, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ kia chạm vào dây đàn, lập tức phát ra những nốt nhạc vô cùng đẹp đẽ, ta không biết người này đang đàn khúc gì, khiến cho tâm thần người nghe vô cùng sảng khoái, giờ phút này ánh mắt người ấy trong suốt như mặt nước, khiến người khác không thể nào dừng việc thưởng thức.

Bất tri bất giác, ca ca ta giống như mê muội tiến về phía hắn, ta kéo tay ca ca lại, nhưng huynh ấy vẫn đột ngột rút ra.

“Ca ca?” Ta chạy theo bên cạnh huynh ấy, nghĩ tới việc ca ca ta làm vậy sẽ vô cùng thất lễ, nhưng ánh mắt ca ca lại như thể không nhìn thấy gì, dùng hết hơi sức toàn thân đẩy ta ra.

Thế này là thế nào? Phải chăng tiếng đàn của người này có vấn đề? Ta chạy tới trước mặt người kia, sau đó đưa tay đè xuống đàn của hắn, nhưng hắn không hề tức giận trước hành động thất lễ của ta, ngược lại khóe miệng hơi giương lên một nụ cười nhạt.

Lúc này, ca ca ta mới định thần lại: “Vừa rồi huynh làm sao vậy?” Lam Vân Triệt ca ca tò mò hỏi ta.

Ta nhìn người kia, sau đó hơi tức giận hỏi: “Ngươi rốt cuộc là loại người gì vậy?”

“Ta là một u hồn trên thế gian, ở chỗ này khổ đợi người ta cần đã hơn mười năm.” Hắn nói xong lại đứng lên, thân thể của hắn cao rất cao, đoán chừng một thước tám nhưng không to lớn, ngược lại có chút mảnh mai.

“U hồn? Ngươi định lừa gạt ta hả? Ngươi rõ ràng là người thật mà.”

“Ha ha, u hồn cũng không phải là người đã chết, người sống vô tâm cũng có thể xưng là u hồn.” Người này nói chuyện càng ngày càng quái dị, giọng của hắn cũng nhẹ như mây. Nếu không phải người này là người thật, ta thật sự sẽ nghĩ là u hồn rồi.

“Vô tâm?”

“Ta đang chờ đợi người ta cần.” Nói xong hắn lại liếc nhìn nữ đồng bên cạnh hắn: “Gọi vị cô nương này thử một chút.”

“Thưa cung chủ.”

Công chúa? Nữ tử? Mà nàng ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ta là nam hay nữ sao? Người này quả nhiên không đơn giản, khảy một khúc đàn có thể khống chế lòng người, hơn nữa còn phân biệt ra được ta là nam hay nữ.

Nữ đồng kia nghe phân phó xong lập tức xoay người mở khối vải đỏ ở sau lưng ra, bên trong chính là...

Một thanh kiếm!

Thanh kiếm kia đang bị cắm ở trong đá.

Chẳng lẽ là Kiếm Thiên Tử? Nhưng trông dáng vẻ nó cực kỳ bình thường.

“Đây chính là Kiếm Thiên Tử sao?” Ta tò mò hỏi người kia.

Người nọ cười nhạt một tiếng, sau đó nói: “Không phải, đây là Kiếm Thiên nữ.”

Kiếm Thiên nữ? Ta chưa từng nghe nói về truyền thuyết Kiếm Thiên nữ, hơn nữa Bạch Nguyệt Diệu chắc hẳn cũng không biết Kiếm Thiên nữ.

“Cô nương, nàng có thể thử rút thanh kiếm này ra không?” Người kia nói xong rồi đưa ngón tay chỉ thanh kiếm kia.

Ta nhìn sang ca ca ta một cái, sau đó ca ca ta hơi gật đầu, ta mới tiến lên trước, hai tay nắm lấy thanh kiếm nhổ nó lên, nhất thời, gió thổi mây bay, thanh kiếm trong tay ta tỏa ra vô vàn ánh sáng. Thanh kiếm kia lập tức đổi cá dáng vẻ, kiếm vốn là màu đất không thu hút lúc này lại trở thành màu trắng, trên chuôi kiếm cũng nổi lên hình một con Phượng Hoàng trông rất sống động.

“Cái này...?” Ta ngạc nhiên nhìn về phía người nọ, người nọ giờ phút này hai mắt đã tràn đầy lệ.

“Cung chủ!” Nữ đồng bên cạnh nàng ta kinh ngạc gọi lên, thế nhưng người đó không để ý đến, chỉ dần dần tiến gần đến chỗ ta.

Nàng ta đi từ từ đến gần ta, sau đó đưa tay ôm ta vào trong ngực, ta cảm giác trên người nàng ta toát ra một luồng khí lạnh, không khỏi khiến ta run lập cập: “Nàng có biết ta đã chờ đợi hơn mười năm rồi, rốt cuộc chờ được nàng tới đây, xin hãy dẫn ta rời khỏi ngọn núi này, đưa ta đi tìm kiếm lòng của ta.”

... Chuyện gì xảy ra vậy? Ta không hiểu, sao đột nhiên nàng ta lại nói ta là người nàng ta đang chờ đợi?

“Công chúa.” Ta hô xong, nàng ta lập tức buông lỏng ra nắm lấy hai tay của ta, sau đó nhìn về phía ta.

“Ta tên U.” Ha ha, thì ra nàng ta tên U sao? Quả thật cái tên này rất phù hợp với phong cách thanh nhã ẩn dật của nàng ta.

“U cô nương, ta không hiểu nàng đang nói gì.”

“Tỷ tỷ, kiếm này là Kiếm Thiên nữ, chỉ có thiên nữ mới có thể rút ra, mà cung chủ vẫn ở trên đỉnh núi này, chính là chờ đợi sự xuất hiện của tỷ tỷ.” Nữ đồng kia giải thích, nhưng ta vẫn còn chút mơ hồ.

“Thiên chi kiêu nữ

Vượt qua cổ kim

Tụ họp nơi đỉnh núi

Tìm được thần kiếm

Đường lui nhấp nhô

Ép hồng nhan giận

Điệp Biến vì Phượng

Giải cứu Thương Sinh”

U nói với ta hết mấy lời này.

Câu thơ khiến ta nhất thời lặng người, trước những lời này... cái gọi là vượt qua cổ kim, nói cách khác ta xuyên qua cổ đại và hiện đại? Tụ họp tại Thiên Sơn, chính là ta đến núi này tìm được thần kiếm, mà Kiếm Thiên nữ đã ở trong tay ta. Nhưng còn sau đó đường nhấp nhô, cùng với ép hồng nhan giận những chuyện này chưa xảy ra, còn Điệp Biến vì Phượng, ý chỉ là tên ta Lam Điệp Nhi sao?

“Bài thơ này....?”

“Đây là bí mật, xin hỏi cô nương tên là Điệp nhi?”

“Đúng vậy.”

“Ha ha, câu thơ sư phụ để lại đã ứng nghiệm rồi, Điệp nhi cô nương liệu có thể để U làm bạn được không?” U cầu xin mà nói rồi quỳ xuống.

“Muội muội, người này có chút quái dị!” Ca ca đi tới bên cạnh ta nhỏ giọng.

Nghĩ lại thì người này quả thật vô cùng quái dị, nhưng nếu nói nàng ấy là thần tiên thì quả thật không quá, ha ha, nếu không tuổi còn trẻ như thế sao lại tóc bạc chứ?

“Nếu U cô nương không ngại đi theo Điệp nhi chịu khổ, vậy rất hân hạnh được làm bạn với nàng.” Ta nói xong cũng đỡ U dậy.

“Muội muội, muội bây giờ là Thái Tử Phi, sao có thể dẫn nàng ta theo bên người chứ?”

Mặc dù hiện giờ ta là Thái Tử Phi, lại bị nhiều lễ nghi hạn chế, mà dáng ngoài của U cũng rất quái dị, nhưng ta lại cảm thấy nàng ấy rất đáng thương. Sống ở đỉnh núi này để chờ đợi người cần tìm, bất kể ta có phải là người nàng ấy mong hay không, ta sẽ đưa nàng ấy xuống núi cái đã, để nàng ấy hiểu cảm giác làm người là thế nào, ha ha, mà U không lẽ không cần ăn uống sao?

“Không quan trọng, ca ca, khi trở lại muội nói một tiếng với Thái tử điện hạ là được rồi.”

“Đa tạ chủ nhân.” U nói xong cũng gạt lệ cười nhạt.

Sau đó nàng ấy đột nhiên vung tay lên, nữ đồng lập tức biến mất, ta và ca ca đều không dám tin vào mắt mình, chẳng lẽ U thật sự là thần tiên sao?

Xem ra có nàng ấy tương trợ, chắc chắn sẽ có lợi cho Bạch Nguyệt Diệu rồi.

Nhưng sao nàng ấy gọi ta là chủ nhân? Choáng!!! “U cô nương, nàng không phải gọi ta là chủ nhân đâu, bàn về tuổi tác nàng nhất định lớn hơn ta, gọi ta là Điệp nhi hoặc muội muội là được rồi.”

“U nguyện ý nghe theo phân phó của chủ nhân.”... Hiện giờ ta không chỉ cảm thấy U rất phiêu, còn cảm thấy nàng ấy như người máy tuân theo mọi mệnh lệnh của ta vậy.

Chỉ lo cùng U nói chuyện, ta nhất thời nhớ tới Bạch Nguyệt Diệu!

“Mau, đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau đến chỗ Thái tử điện hạ đi!” Ta nói xong vội quay đầu đi về hướng khác.

Nhưng U kéo ta lại, sau đó ôm ta trong ngực, ta nhất thời ngẩn người, nàng ấy khỏe vậy sao? Nàng ấy không nói gì chỉ lui về phía sau hai bước, rồi đứng dậy nhảy một cái, nhẹ nhàng bay lên.

Choáng quá!! Ta hiện giờ lại có một loại cảm giác như mình đang cưỡi mây đạp gió, cả người của ta cũng ngu luôn.

“Muội muội!!!” Ca ca kinh ngạc gọi ta.

“Điệp nhi, có thể nhờ lệnh huynh giữ cây đàn hộ ta được không?”

“Được.” Ta gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía ca ca: “Ca ca, làm phiền huynh đem theo cây đàn của U nha.” Ta nói xong lại cảm thấy ca ca dần dần cách xa ta, ta nhìn U, tò mò hỏi: “Nàng có thể bay sao?”

U nhàn nhạt cười: “Ta cũng không phải thần tiên làm sao có thể bay chứ? Điệp nhi muốn đến khu vực đặt Kiếm Thiên Tử, từ nơi này nhảy xuống là tới rồi.” Choáng, là khinh công sao? Chỉ là giọng U nói thật sự rất dễ nghe, rất ôn nhu. Hơn nữa nàng ấy nói mình không phải thần tiên, ta lại cảm thấy nàng ấy so với thần tiên còn giống hơn, có thể đem theo một người to như vậy khinh công mà vẫn không sao.

Ước chừng một phút sau, ta đã nghe được tiếng của đao kiếm đang chém nhau. Ta nhìn xuống dưới thấy Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực đang chém giết với bọn Phong Minh quốc.

“Nguyệt Diệu.” Theo tiếng hô to của ta, tất cả mọi người đều ngẩng lên nhìn, nhất thời, bọn họ dừng tay chém giết nhau, đồng loạt nhìn ta và U dần dần hạ xuống.

U chạm đất cực kì nhẹ nhàng, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn nhìn, quả thật, thần tiên xuống đất đúng là không giống bình thường, nàng nhẹ nhàng đặt ta xuống, ta vội chạy tới bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu.

Nhưng Bạch Nguyệt Diệu không hề nhìn đến ta mà chỉ nhìn chăm chú vào U, sau đó hắn tà mị cười nói: “Thiên Sơn U Linh.” Nhìn Bạch Nguyệt Diệu lúc này không khỏi khiến lòng ta có chút không thoải mái, dù sao trước kia hắn vốn phong lưu, hơn nữa bộ dáng của U quả thật rất xinh đẹp, đến tận khi ta đến bên cạnh, hắn mới nhìn về phía ta: “Điệp nhi làm sao gặp được Thiên Sơn U Linh vậy?”

Hắn vừa lên tiếng đã hỏi ta chuyện của U, hắn coi trọng u thật rồi hả? “Lát nữa sẽ nói cho chàng biết.”

“Kiếm Thiên Tử?!” Tiếng này chính là của Phong Việt Thần, hắn đang nhìn chăm chú vào thanh kiếm trong tay ta.

Mà người của hắn đều đang tiến gần về phía ta, Bạch Nguyệt Diệu lập tức tiến lên chắn phía trước ta: “Phong Việt Thần, ngươi nghĩ Kiếm Thiên Tử sẽ nhận một nữ tử làm chủ sao?”

Nghe Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Phong Việt Thần khẽ mỉm cười: “Ta quên mất, nữ tử kia là phi tử của ngươi, nếu không phải vì nàng ta, lần trước ở Phong Minh quốc đã có thể bắt được ngươi rồi!” Phong Việt Thần nói xong cũng thu hồi nụ cười: “Lần này, ngươi và phi tử của ngươi sẽ cùng nhau đến Diêm Vương luôn.”

Không đợi Phong Việt Thần nói xong, U như gió đến bên cạnh hắn: “Ngươi làm tổn thương kẻ nào khác thì ta không quan tâm, nhưng nếu ngươi làm tổn hại tới chủ nhân của ta, ta nhất định sẽ máu rửa toàn bộ Phong Minh quốc của ngươi.” Giờ phút này tiếng của U không còn mềm mại nữa, mà là lạnh như băng.

Lời của nàng ấy khiến Phong Việt Thần khẽ rùng mình, U nói xong lại xoay người tới gần ta: “Điệp nhi, tới đây, ta dẫn nàng rời khỏi nơi đầy máu tanh dơ bẩn này.”

Không biết vì sao, ta nhất thời cảm thấy U có chút ích kỷ, không biết có phải là ta yêu cầu quá cao hay không, U đã nghe Phong Việt Thần nói nên phải biết quan hệ của ta và Bạch Nguyệt Diệu chứ, ta làm sao có thể bỏ lại Bạch Nguyệt Diệu mà rời đi?

“Thiên Sơn U Linh, nữ tử của ta, ta có thể bảo vệ được, không cần người khác nhúng tay!” Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy ghen tức, ban đầu ta còn tưởng Bạch Nguyệt Diệu để ý đến U, không ngờ hắn có thể ăn dấm với nàng ấy.

“U, Nguyệt Diệu là phu quân của ta, cho nên ta không thể rời đi với nàng được!”

Ta nghiêm túc nói xong, thì nhận lại nụ cười của U: “Vợ chồng vốn như chim rừng, tai vạ đến nơi tự ai nấy lo. Điệp nhi, không cần lo cho hắn, theo ta đi.” Nói xong U lại gần ta.

Lúc gặp U ta có cảm giác nàng ấy như thần tiên vậy, nhưng hóa ra những lời của nàng ấy lại rất ích kỷ.

“U! Người phải đi là nàng ấy!” Ta rống giận nói xong, ánh mắt của U tỏ vẻ khó hiểu, ta nghĩ, nàng ấy nhất định cho là nàng ấy đối với ta tốt thế, vì sao ta có thể quát nạt nàng ấy, có lẽ, nàng ấy thật sự là kiểu sống vô tâm, nên căn bản không thể hiểu được thế nào là tình nghĩa!

Nhìn ta kiên định như thế, Bạch Nguyệt Diệu cười vui sướng, sau đó cùng Hắc Mạc Dực tiếp tục giơ kiếm tấn công bọn người Phong Việt Thần, ta cũng rút kiếm trong tay đánh ở phía sau, ta cảm thấy kiếm này không giống như kiếm thường, lúc rút ra rất nhẹ như thể không cầm gì trong tay, nhưng lại là vô cùng sắc bén.

Ba người chúng ta cứ như vậy tiếp tục đánh nhau với người của Phong Việt Thần.

Đúng vào lúc này Lam Vân Triệt ca ca cũng thở hổn hển chạy đến, U nhận lấy chiếc đàn trong tay ca ca, sau đó tay trái giữ đàn, tay phải bắt đầu gảy.

Lúc này ngoại trừ ta cùng Bạch Nguyệt Diệu và Phong Việt Thần ra, toàn bộ mọi người đều ném kiếm trong tay ra, y hệt như ca ca, đi thẳng về phía U.

Sau khi U gảy xong một khúc, nhất thời đất rung núi chuyển, Bạch Nguyệt Diệu ôm chặt lấy ta. Ngay lúc này, ngọn núi đột ngột tách ra làm đôi, bên trong có cắm hai thanh kiếm.

“Kiếm Thiên Tử!” Bạch Nguyệt Diệu và Phong Việt Thần đồng thanh hô to, sau đó lần lượt nhìn nhau rồi chạy tới gần hai thanh kiếm.

Đôi tay U lúc này dùng sức vỗ vào dưới dây đàn, ta lập tức có cảm giác từ từ rơi xuống.

“Điệp nhi?” Bạch Nguyệt Diệu quay đầu lại nhìn về phía ta.

“Đừng nghĩ tới thiếp, mau lấy kiếm.” Ta nói xong, cảm giác người dần dần rơi xuống.

“Điệp nhi!” Bạch Nguyệt Diệu không tiếp tục đi lấy kiếm nữa, mà là chạy tới cạnh ta, một tay hắn giữ lấy ta đang sắp rơi xuống vách đá.

Phong Việt Thần cũng đã lấy được một thanh kiếm, thanh kiếm kia làm thế nào cũng không rút ra được, bất đắc dĩ đành bỏ qua. Ta không biết tại sao Kiếm Thiên Tử có hai cây, nhưng ta biết, trong đó có một thanh nhất định là thật, mà thanh còn lại sẽ là giả, ta cũng không có cách nào xác định thanh kiếm trong tay Phong Việt Thần có phải là thật không.

“Kiếm Thiên Tử bị Phong Việt Thần mang đi rồi!!!”

“Đừng lo tới kiếm, không có Điệp nhi, dù ta có gì cũng vô dụng!” Hắn nói xong lập tức dùng sức kéo ta lên, sau đó cả người ta té nhào vào trong ngực hắn.

“Ha ha ha ha, Kiếm Thiên Tử đã rơi vào tay ta, ta chính là thiên tử!!!” Phong Việt Thần đắc ý mà nói.

Lúc này ta cảm thấy mất mát, ta vốn không nên tới đây, lần này ta thật sự trở thành gánh nặng cho Bạch Nguyệt Diệu rồi: “Thật xin lỗi.” Ta tràn đầy áy náy nói.

Bạch Nguyệt Diệu trấn an cười với ta: “Không cần nói xin lỗi.”

“Ta không hiểu.” U nói xong cũng đi tới chỗ ta và Bạch Nguyệt Diệu: “Không phải ngươi tới đây để lấy kiếm sao? Vì sao ngươi không đi lấy kiếm, ngược lại đi cứu Điệp nhi?”

“Vì Điệp nhi đối với ta mà nói quan trọng hơn bất kì thứ gì. Còn ngươi nữa, đừng có thân thiết với Điệp Nhi như thế!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại đỡ ta đứng lên, nghe xong lời của hắn, ta thật sự cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, mà cũng cảm thấy buồn cho U, nàng ấy quả thật không có tâm, vì nàng ấy không hiểu được thế nào là tình yêu.

“Vì đáp tạ ngươi đã cứu Điệp nhi, ngươi có thể thử đi lấy thanh kiếm, nhưng nếu ngươi lấy được thanh kiếm này, ta sẽ giết ngươi!” Giờ phút này hai mắt U tràn đầy vô tình, ta không hiểu vì sao nàng ấy phải nói như thế.

“Thê tử của ta thì ta cứu, không cần ngươi đáp tạ.” Bạch Nguyệt Diệu đối với lời nói của U tràn đầy khinh thường, sau đó hắn lại nói: “Ngươi thật sự cảm thấy ngươi giết được ta sao?” Nhất thời, ta cảm thấy trên người Bạch Nguyệt Diệu tràn đầy khí phách cùng vẻ tự tin, đây chính là tính cách của hắn, hắn sẽ không sợ kẻ nào, cũng sẽ không bị bất cứ chuyện gì uy hiếp. Hắn nói xong cũng đi tới chỗ thanh kiếm, sau đó hắn rút thanh kiếm kia ra, giờ phút này, trong mắt Phong Việt Thần đầy khó hiểu, hắn cũng vừa mới rút thử, căn bản không có cách nào rút ra, mà Bạch Nguyệt Diệu lại nhẹ nhàng rút ra được, ta cảm thấy lúc Nguyệt Diệu rút kiếm cũng giống như lúc ta rút Kiếm Thiên nữ vậy, mây gió nổi lên, kiếm trong tay hắn tỏa sáng mạnh mẽ, ngay sau đó biến thành màu đen, chuôi kiếm cũng xuất hiện hoa văn hình rồng, ha ha, xem ra kiếm trong tay Bạch Nguyệt Diệu chính là Kiếm Thiên Tử rồi.

Nhưng vào lúc này, không ai để ý đến Phong Việt Thần, hắn lập tức rút kiếm trong tay hướng Bạch Nguyệt Diệu đâm tới, khi ta nhìn thấy thì kiếm đã sắp kề đến bụng Nguyệt Diệu rồi.

“Nguyệt Diệu..!!!” Ta nhanh chóng chạy tới, đúng lúc kiếm trong tay Phong Việt Thần sắp chạm đến Bạch Nguyệt Diệu thì đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Trời ơi, quả thực thật không thể tưởng tượng nổi! Tất cả đều giống như chuyện thần thoại vậy. Phong Việt Thần cũng cảm thấy khó hiểu, cũng nhìn chăm chú vào kiếm trong tay Bạch Nguyệt Diệu.

Quân của Phong Việt Thần khôi phục thần trí vội xông về phía Bạch Nguyệt Diệu, Hắc Mạc Dực cũng xông lên chặn bọn chúng.

“Ta nói rồi, nếu ngươi có thể lấy được Kiếm Thiên Tử, ta sẽ giết chết ngươi.” U lạnh như băng nói xong, trong mắt nhất thời tràn đầy sát khí, nàng ấy khẽ vuốt tay xuống cây đàn, rồi nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu.

Lúc này quả thật bất lợi đối với Bạch Nguyệt Diệu, không chỉ có quân của Phong Việt Thần mà còn thêm cả U đang đầy sát khí nữa.

Ta đã đi tới bên người Bạch Nguyệt Diệu, sau đó tức giận nhìn U: “U, nếu ngươi thật sự coi ta là chủ nhân của ngươi, thì ta không cho phép ngươi hại phu quân của ta!”

Sau đó U chất vấn hỏi: “Điệp nhi có biết truyền thuyết về Kiếm Thiên Tử và Kiếm Thiên nữ không?”

“Biết, người có được Kiếm Thiên Tử là người có được thiên hạ!”

“Phải, nhưng người có Kiếm Thiên nữ cũng có thể có được thiên hạ, Điệp nhi đã được định là thiên chi kiêu nữ, chắc chắn thiên chi kiêu tử sẽ gây trở ngại cho Điệp nhi lấy được thiên hạ, ta phải thanh trừ trở ngại cho nàng, nếu không đến cuối cùng chắc chắn hắn cũng sẽ phụ Điệp nhi!”

...

...

Ta chưa từng nghĩ tới việc có được thiên hạ, YES, có lẽ ta đã từng hâm mộ Võ Tắc Thiên, nữ hoàng nắm trong tay thiên hạ, nhưng ta cũng đã từng nói, ước mơ của ta đã thay đổi, đó chính là Lữ Trĩ, ta hi vọng giống như nàng ấy có thể trợ giúp phu quân dành được thiên hạ.

Hơn nữa U nói là Nguyệt Diệu sẽ phụ ta ư? Ta thấy U toàn làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi, lời của nàng ấy có lẽ sẽ linh nghiệm, nhưng ta chỉ biết giờ phút này Bạch Nguyệt Diệu đối với ta là một lòng một dạ, vậy là đủ rồi! Không cầu Thiên Trường Địa Cửu, chỉ cầu được như vậy thôi.

“U, ta không ham muốn có được thiên hạ.” Ta nói xong, biểu tình của U tràn đầy mất mát.

“Là ta sai lầm rồi sao? Là ta tìm nhầm chủ nhân sao? Đã chờ đợi hơn mười năm, đổi lấy là đáp án này sao?” Nhất thời biểu tình của U trở nên hờ hững, một tay nàng ấy còn ôm cây đàn.

Giờ phút này âm thanh trở nên hỗn loạn, ta không hề cảm thấy tâm thần sảng khoái, ngược lại cảm thấy vô cùng hỗn loạn, mà những người khác cũng đều thống khổ ôm đầu.

“Đủ rồi, đủ rồi, U! Dừng tay!” Ta rống giận nói: “U, ngươi quả thật vô tình mà, ngươi không hiểu thế gian hữu tình, tình thân và tình yêu, ta có thể chỉ cho ngươi rõ, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu tất cả!” Ta hiện giờ cảm thấy U rất tùy hứng, nàng ấy không cao hứng sẽ làm tổn thương người khác, không hiểu được thế nào là quan tâm và tình cảm. Nàng ấy có chút đáng thương, lại có chút đáng hận.

Rốt cuộc U cũng dừng lại, mọi người cũng dần dần thoát khỏi vẻ mặt thống khổ.

“Thiên Sơn U Linh, ta sẽ không phụ Điệp nhi, ta có được thiên hạ thì đồng nghĩa với việc Điệp nhi có được thiên hạ, vì nàng ấy cuối cùng sẽ là hoàng hậu của ta!” Bạch Nguyệt Diệu kiên định nói xong kéo tay ta lại.

“Hoàng hậu của ngươi không phải là Điệp nhi, mà là một cô gái khác, hơn nữa ngươi chắc chắn sẽ phụ Điệp nhi, đây chính là vận mệnh! Sau này, Điệp nhi nhất định sẽ bị chúng sinh thế gian xa lánh! Mặc dù Điệp nhi hiện giờ vô ý có được thiên hạ, nhưng ta biết hồng nhan kia đã giận dữ rồi.” Nghe xong lời U nói, ta có chút sợ, ta cũng không biết tại sao ta lại tin lời nàng ấy, vì dù sao Bạch Nguyệt Diệu quả thật còn có một thê tử.

“Nếu ngươi nói đây là số mệnh! Vậy Bạch Nguyệt Diệu ta sẽ thay đổi vận mệnh!” Bạch Nguyệt Diệu nói, nhất thời vang vọng cả trong sơn cốc, hắn khiến ta có cảm giác vô cùng an ủi.

Ha ha, ta nên tin U? hay là nên tin Bạch Nguyệt Diệu đây? Ta không biết, ta chỉ biết, ta thật sự sợ những gì U nói sẽ thành sự thật.

“Bạch Nguyệt Diệu, mau đem thanh kiếm trong tay ngươi giao ra đây!” Phong Việt Thần cuối cùng cũng mở miệng.

“Vô dụng thôi, có lẽ ngươi có số mệnh làm vua, nhưng ngươi không có cách nào rút được Kiếm Thiên Tử, dù kiếm có đưa cho ngươi thì cũng thành phế vật.” U lạnh nhạt nói với Phong Việt Thần khiến hắn tràn đầy tức giận, hắn cảm thấy U coi thường hắn.

Hắn vốn định xông lên đoạt lại kiếm, ai ngờ từ trên đỉnh núi đá vụn đột ngột lăn xuống, chặn ngang trước mặt Bạch Nguyệt Diệu và Phong Việt Thần. Mà ca ca và Hắc Mạc Dực cũng ở bên này, xem ra hôm nay ông trời cũng không muốn để Bạch Nguyệt Diệu và Phong Việt Thần đánh nhau.

Đỉnh núi này dường như muốn sụp đổ rồi, U nhanh chóng đi về phía ta, đưa hai tay của nàng ấy ra, nhưng bị Bạch Nguyệt Diệu ngăn lại, Bạch Nguyệt Diệu một tay ôm lấy ta, sau đó nhìn về phía U: “Nàng ấy là nữ tử của ta, cho nên không cho phép ngươi đụng vào nàng ấy!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, vẻ mặt U không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ là có chút không hiểu.

Vì vậy, chúng ta lập tức nhanh chóng xuống núi, xa dần đỉnh núi, cuối cùng cũng thoát được.

Ta khẽ mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt Diệu: “Sao chàng có thể ăn dấm chua với cả nữ tử vậy?”

Ta hỏi xong, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời ngẩn người, sau đó quay đầu lại nhìn về phía U, rồi lại nhìn về phía ta: “Ta hỏi nàng, trừ việc hắn ôm nàng xuống núi ra, hắn có chiếm tiện nghi gì nữa không?” Bạch Nguyệt Diệu khẩn trương hỏi ta.

“Không có.”

Nghe ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu hai mắt có chút nổi giận nhìn U: “U Linh, lần sau nếu ngươi còn giả làm nữ tử để chiếm tiện nghi nữ tử của ta, ta sẽ biến ngươi thành nữ tử luôn.”

Bạch Nguyệt Diệu đang nói cái gì vậy? Cái gì giả bộ nữ tử? U vốn là nữ tử mà?

“Ta chưa hề tự nhân là nữ tử.” U xem thường nói xong, ta và ca ca nhất thời ngẩn người. Trời ạ

“Ngươi là nam tử?” Ta và ca ca đồng thanh hỏi.

“Nam tử cũng tốt, nữ tử cũng được, có gì khác nhau đâu?”... U là nam tử? Sao nữ đồng lại gọi hắn là công chúa? Chẳng lẽ là cung chủ? Đổ mồ hôi!@@! Hơn nữa vừa rồi ta bị ăn dấm chua mà? Còn nữa Bạch Nguyệt Diệu phân biệt được nam hay nữ sao? Ta hiểu rồi! Ngày trước Bạch Nguyệt Diệu cũng có thể dễ dàng phân biệt ra được ta là nam hay nữ, đúng là dày dặn kinh nghiệm!!! Chỉ là, ta cảm thấy U không bị vướng bụi trần. Thấy lúc này U có phần thanh nhã nhưng cũng bốc đồng, ta cảm thấy hắn giờ phút này tương đối đáng yêu.

“Khác nhau chứ, nếu Điệp nhi là nam tử, thì ta sẽ vô cùng buồn khổ rồi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại khẽ mỉm cười với ta, sau đó vừa nhìn về phía U: “Lần cuối cùng ta nói cho ngươi, không được thân thiết với Điệp Nhi nữa!”

Nghe xong câu nói tràn đây ghen tức kia, ta cũng giơ tay chế trụ gương mặt hắn: “Trước kia chàng từng nói với thiếp cưỡi ngựa nói chuyện sẽ cắn đầu lưỡi, giờ thiếp cho chàng biết! Đi bộ nói chuyện cũng sẽ cắn đầu lưỡi đó!” Ta nói xong còn đem môi hôn lên môi hắn, ha ha, ta cảm thấy Bạch Nguyệt Diệu đầu tiên là ngẩn người, sau đó vẻ mặt của hắn lại tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng.

Nụ hôn này xem như là bồi thường cho ngày hôm qua, nhưng mà hình như đây là lần đầu tiên ta chủ động hôn Bạch Nguyệt Diệu? Hơn nữa xung quanh thậm chí có nhiều người như vậy, ta phát hiện ta theo Bạch Nguyệt Diệu lâu ngày đã học theo thói phóng túng của hắn rồi, có điều ta chỉ phóng túng với mỗi mình hắn mà thôi!!!!!!!!!