Ta cùng với Bạch Nguyệt Diệu, ca ca ngồi trên xe ngựa, còn Hắc Mạc Dực ở ngoài điều khiển xe ngựa, trong xe ngựa, Bạch Nguyệt Diệu thu hồi khuôn mặt tươi cười, chăm chú nhìn bản đồ.
“Mạc Dực, chạy nhanh về hướng nam!”
Hướng nam? Quả nhiên! Ta đoán đúng rồi, lần này Bạch Nguyệt Diệu dẫn ta ra ngoài không phải đơn giản là muốn du ngoạn, mà là có việc chính sự muốn làm.
“Lần này Phụ hoàng lại sai chàng làm gì vậy?” Ta nghĩ, lần này nhất định là bị hoàng thượng phái đi rồi, mà không chỉ đi một ngày, Bạch Nguyệt Diệu có vẻ âm trầm như vậy, xem ra đã sớm lên kế hoạch kĩ càng, sớm bàn kĩ với ca ca rồi, gọi ta về nhà chẳng qua là để dễ dàng dẫn ta ra ngoài thôi.
Chẳng trách ngày đó ta đang cùng Hồng Uyển Nghi học lễ nghi thì ba người họ cùng nhau xuất hiện!
Đúng là khó lường!
Nghe ta nói xong, Bạch Nguyệt Diệu khẽ mỉm cười, sau đó liếc nhìn Lam Vân Triệt: “Anh vợ, ta đã nói muội muội của ngươi rất thông minh mà, vừa tới đây đã biết đi làm gì rồi.”
“Xem ra sau này thái tử điện hạ muốn quản muội ấy cũng khó rồi.”
Nghe Lam Vân Triệt nói xong, Bạch Nguyệt Diệu làm bộ nghiêm túc: “Anh vợ đừng xem thường ta, ta cũng là nam tử hiếm có đó.”
Nhìn ca ca và Bạch Nguyệt Diệu phối hợp mỗi người một câu, cảm giác bọn họ rất hòa hợp, ta vốn nên gia nhập vào bầu không khí này nhưng, rõ ràng bọn họ đang cố nói sang chuyện khác, ta nghiêm túc hỏi Bạch Nguyệt Diệu: “Nhiệm vụ lần này rất khó xử lý sao?”
-
Nghe Lam Điệp Nhi hỏi như thế xong, Bạch Nguyệt Diệu và Lam Vân Triệt nhất thời thu hồi nụ cười, hai người bọn họ đúng là cố ý nói sang chuyện khác, nhưng vẫn không thoát được tinh ý của Lam Điệp Nhi. Lam Điệp Nhi đã đoán đúng, từ mấy ngày trước Bạch Nguyệt Diệu đã lên kế hoạch này, vì hoàng thượng muốn Bạch Nguyệt Diệu đi tìm Kiếm Thiên Tử, thanh kiếm này vốn là bảo vật của Hoàng tộc, tượng trưng cho uy nghiêm, là vật đã khiến nhiều người trăm phương ngàn kế nghĩ cách có được, bây giờ thiên hạ đã hai phần, Bạch Nguyệt Diệu lấy được thanh kiếm này là lấy lòng dân chúng trăm họ!
Hoàng thượng đem trọng trách này giao cho Bạch Nguyệt Diệu, chính là hi vọng Bạch Nguyệt Diệu sớm có được thiên hạ!
Nhưng nếu Bạch Nguyệt Diệu đi mà để Lam Điệp Nhi ở lại trong cung, sợ rằng nàng sẽ bị Hồng Uyển Nghi khi dễ, nên hắn và Lam Vân Triệt bàn bạc trước tiên đưa Lam Điệp Nhi về nhà, sau đó lấy cớ đi du lịch dẫn Lam Điệp Nhi theo.
Nhưng nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản, tuy là tìm kiếm, nhưng vị trí của thanh kiếm là ở trên ngọn núi giao giữa Phong Minh quốc và Vân Long quốc, hơn nữa hiện giờ Tam vương gia của Phong Minh quốc Phong Việt Thần cũng đang tìm kiếm thanh kiếm này. Cho nên Bạch Nguyệt Diệu càng hi vọng Lam Điệp Nhi chỉ đơn thuần là đi du lịch, thừa dịp Lam Điệp Nhi nghỉ ngơi sẽ cùng Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt lên núi tìm kiếm.
Có điều, vẫn không tránh được sự tinh ý của Lam Điệp Nhi.
“Đi tìm Kiếm Thiên Tử!” Bạch Nguyệt Diệu nói ra khiến ta nhất thời cả kinh.
“Là thanh kiếm do người thời nhà Ngu làm ra sao?”
“Đúng vậy!”
Ôi trời! Lịch sử Vân Long quốc không hề ghi lại! Nhưng sao lại có Kiếm Thiên Tử chứ? Hơn nữa còn đúng là do người thời Ngu làm.
Thời nhà Ngu là thời đại đúc kiếm, tổ tiên đã từng đúc một thanh kiếm đệ nhất thiên hạ, kiếm này dùng sáu loại kim loại cực nóng ở phương Nam theo quẻ Càn, sáu loại cực hàn nơi phương Bắc theo quẻ Khôn mà luyện thành, Càn Khôn quấn quít nhưng không tương hợp, cho nên nó có tên là ‘Kiếm Thiên Tử’. Người giữ Kiếm Thiên Tử sẽ là người thống nhất thiên hạ. Vậy mà kiếm này ngày đúc thành không những lấy máu người tế kiếm, lại còn thích giết chóc, giết luôn cả chủ của nó.
Tần Thủy Hoàng từng dùng kiếm này, sau khi Tần Thủy Hoàng chết, kiếm kia không biết có kết cuộc ra sao.
Rồi sau đó rơi vào tay Hạng Vũ, Phạm Tăng hết lời khuyên Hạng Vũ kiếm này tuy tên là: Kiếm Thiên Tử, truyền thuyết kể rằng có được thanh kiếm này sẽ có được thiên hạ, có điều Âm dương không hòa hợp, nếu mang theo kiếm này sớm muộn gì cũng phải chết, Hạng Vũ không nghe lời Phạm Tăng khuyên, cuối cùng sử dụng kiếm này rồi nhảy sông tự vẫn.
Ta biết Bạch Nguyệt Diệu muốn có được thiên hạ, nhưng sao ta dám tin là Bạch Nguyệt Diệu sẽ không làm như truyền thuyết chứ? hay là sử dụng quan niệm của người hiện đại không tin mê tín mà cản Bạch Nguyệt Diệu nhỉ?
“Nếu Điệp nhi hi vọng chàng bỏ việc tìm kiếm này đi, chàng có bằng lòng không?” Ta nói xong lại cẩn thận nhìn chăm chú vào hai mắt Bạch Nguyệt Diệu, phản ứng đầu tiên chính là nhất định phải tìm được kiếm này, không thể buông tha: “Thiếp chỉ đùa thôi, nhưng chàng đi tìm kiếm tuyệt đối không được bỏ lại thiếp!”
Bạch Nguyệt Diệu vẫn không nói cho ta biết nguyên nhân, đơn giản đúng là định thừa dịp ta không để ý mà đi lấy kiếm, bất kể thế nào cũng không thể để hắn bỏ lại ta!
“Điệp nhi, nghe nói Phong Việt Thần cũng đang tìm kiếm bảo vật ở đây, nếu gặp nhau khó tránh khỏi chém giết, cho nên...”
Phong Việt Thần? A, lần trước mối thù hắn bắn lén tên vào người ta, ta vẫn còn ghi nhớ trong lòng, hắn còn nói hẹn lần sau gặp lại, xem ra có thể là lần này rồi đây. Ta cũng muốn nhân cơ hội để báo thù, cho nên ta càng nhất định phải đi!
“Ý của chàng là cảm thấy Điệp nhi là gánh nặng ư?”
“Muội muội...”
Lam Vân Triệt ca ca cũng muốn ngăn cản ta sao? Ta cắt đứt lời của ca ca, sau đó kiên định nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Nếu thái tử điện hạ cảm thấy Điệp nhi là gánh nặng, Điệp nhi sẽ xuống xe ngựa, một mình tự đi tìm kiếm, nếu thái tử điện hạ tin tưởng Điệp nhi có thể giúp thái tử điện hạ một tay, thì hãy để Điệp nhi cùng đi về phía trước!”
Nhìn ánh mắt quyết tâm của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu biết, hắn không cách nào từ chối nàng được, hắn biết Lam Điệp Nhi không phải gánh nặng, nhưng hắn làm thế cũng chỉ vì sự an toàn của nàng mà thôi.
Bất đắc dĩ, Bạch Nguyệt Diệu đành thỏa hiệp, hắn chỉ mong không gặp phải Phong Việt Thần là tốt rồi.
Vừa rồi không khí nhất thời có chút khẩn trương, Bạch Nguyệt Diệu không muốn trên đường vì chuyện Kiếm Thiên Tử làm mọi người lo lắng, nên thu hồi bản đồ trên tay, sau đó lộ ra một nụ cười tà mị nhìn về phía Lam Điệp Nhi.
-
“Điệp nhi vừa rồi gọi ta là gì nhỉ?” Thấy Bạch Nguyệt Diệu cười như vậy, biết ngay là lại đến lúc hắn trêu chọc ta đây mà. Nhưng ca ca của ta vẫn còn ở bên cạnh, Bạch Nguyệt Diệu không biết xấu hổ hay sao. Hắn có thể không biết nhưng ta làm sao giống hắn không biết xấu hổ được chứ? Ta đành im lặng không lên tiếng, giả bộ không nghe thấy.
Đoán chừng ca ca nhìn ra ta đang ngượng ngùng, cũng đi ra khỏi xe ngựa, ngồi vào vị trí đánh xe cùng Hắc Mạc Dực.
Bạch Nguyệt Diệu thấy ca ca ta đã rời đi, càng thêm lớn mật, hắn kéo lấy tay ta ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: “Điệp nhi, lần này không được hành động theo cảm tính, tất cả phải nghe theo lệnh của ta.”
“Ừm.” Mặc dù tính ta tương đối ương ngạnh, nhưng nghe xong tiếng trầm thấp tràn đầy ma lực kia của Bạch Nguyệt Diệu, chỉ còn cách phải đáp ứng.
Xe ngựa tiến về phía nam chừng một ngày trời, cuối cùng cũng tới vị trí giao nhau giữa Vân Long quốc và Phong Minh quốc, Huyện Bạch Nhược.
Mặc dù dưới chân thiên tử nhưng không thể gọi là quốc thái dân an, huyện này quả thật trông như không hề có người quản lý, ngồi trong xe ngựa mà ta nghe thấy tiếng la cướp hơn một lần rồi.
“Điệp nhi, thay quần áo đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong cũng cầm quần áo chia cho mỗi người, quần áo kia là áo gai vải thô. Quả thật, nếu giờ mà bọn ta mặc loại áo quần tơ lụa, ở một nơi như thế này quả thật quá mức chói mắt, như vậy có thể thấy được chuyện tìm kiếm lần này là loại chuyện tuyệt đối bí mật. Nếu không hắn sẽ không chỉ đem Hắc Mạc Dực cùng ca ca đi đâu. Nhưng chuyện này sao phải giữ bí mật chứ?
Ta hiểu rồi! Ha ha, xem ra hoàng thượng rất ưu ái Bạch Nguyệt Diệu, nếu nhiệm vụ lần này là hoàng thượng đưa ra, như vậy cũng chính là hoàng thượng yêu cầu giữ bí mật đây mà! Hoàng thượng có ba con trai, mặc dù Bạch Nguyệt Diệu đã là thái tử rồi, nhưng dù sao vẫn chưa thể xác định ngôi vị hoàng đế, mà Kiếm Thiên Tử là tượng trưng cho ngôi vị hoàng đế. Vậy có thể thấy được, hoàng thượng trăm phần trăm là muốn truyền ngôi cho Bạch Nguyệt Diệu rồi, nhưng hoàng thượng cũng đủ thông minh, bảo Bạch Nguyệt Diệu giữ bí mật, chính là sợ đến tai Bạch Nhật Uyên hắn ta sẽ lại gây chuyện, haiz!
Sắc trời dần dần tối, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại ở một nhà trọ tồi tàn, xuống xe ngựa, ta phát hiện một vấn đề rất quan trọng, đó chính là mặc dù Bạch Nguyệt Diệu mặc quần áo thường dân, nhưng vẫn không che nổi khí chất quý tộc trên người hắn, làn da của dân thường thì ngăm đen thô ráp, mà da Bạch Nguyệt Diệu vừa mịn lại vừa trắng, cho nên hắn ngụy trang thành dân chúng cũng thật khó khăn.
Hắc Mạc Dực thì ngược lại, bản thân hắn là võ tướng, cả ngày giãi nắng dầm mưa, da dẻ cũng có phần thô ráp và ngăm đen, nên mặc quần áo thường dân cũng sẽ không sinh nghi, còn ca ca thì là quan văn, mặc dù không có khí chất như Bạch Nguyệt Diệu, nhưng cũng không thể không gây ra nghi ngờ đối với mọi người.
Nhóm người bọn ta đóng giả dân thường cũng thực khó khăn.
Bước vào trong nhà trọ tồi tàn này, bốn người bọn ta thu hút ánh nhìn từ những người khác, trong nhà trọ này loại người gì cũng có, chúng ta vốn ăn mặc bình thường nhưng dáng vẻ lại quá khác thường.
Đoán chừng Bạch Nguyệt Diệu cũng phát hiện thấy ánh mắt xung quanh, hắn nhanh chóng ra tiền thuê hai phòng, sau đó kéo bọn ta vào phòng.
“Hôm nay đi đường mệt rồi, ngày mai hãy tiếp tục bàn chuyện tìm kiếm.”
Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Hắc Mạc Dực cùng ca ca đi về phòng kia.
Bạch Nguyệt Diệu mở cửa sổ phòng sau đó chỉ về một nơi xa xa: “Kiếm Thiên Tử ở trên ngọn núi đó.”
Theo ngón tay hắn chỉ, xa xa ta thấy có một ngọn núi cao chọc trời, thật khó đoán được nó cao bao nhiêu, nếu Kiếm Thiên Tử quả thật ở trên núi đó, xem ra chưa nói đến chuyện lấy kiếm có nhiều khó khăn, chuyện đầu tiên chính là leo núi cũng mất cả ngày rồi.
“Có phải kiếm này rất khó lấy không?” Ta tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu, nếu dễ lấy thì sao Hoàng thượng không tự mình đi lấy? Lại nhất định phải sai Bạch Nguyệt Diệu đi?
“Không khó, biết vị trí chính xác của thanh kiếm này chỉ có vua của ba nước, nhưng mỗi người chỉ được tới lấy một lần, phụ hoàng và hai vị kia đều đã từng đến đây, nhưng đều tay không trở về.”
“Vậy còn không khó khăn ư?” Đến đây rồi mà phải tay không trở về sao?
“Trên đỉnh núi đó có hai thanh kiếm, nhưng chỉ có một thanh là kiếm Thiên Tử, nếu lựa chọn sai tức là thất bại.” Thuật che mắt sao? Xem ra kiếm cũng có thể chọn chủ nhân là thế này đây, đúng là Thiên tử thật, xem ra chỉ có người có duyên với kiếm mới đoạt được nó, ta tin rằng lần này Bạch Nguyệt Diệu có thể dành lấy được, nếu thất bại thì thật sự là đả kích lớn đối với hắn.
“Được rồi, đã chạy một ngày đường, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong đóng cửa sổ lại. Sau đó kéo ta tới bên giường.
“Đúng rồi, ngày mai khi ra ngoài chàng tốt nhất nên cải trang thêm.”
Nghe ta nói xong, hắn cởi giày nằm ở trên giường, ta cũng cởi bỏ giày, chuẩn bị ngủ, hắn kéo ta nằm lên người của hắn rồi hỏi: “Vì sao?”
“Chàng quá đẹp trai, cho dù mặc áo gai vải thô cũng sẽ bị nhìn ra tuyệt đối không phải người thường.” Ta nói xong định xuống khỏi người hắn, nhưng hắn lại kéo ta, kết quả ta vẫn ở trên người của hắn.
“Đẹp trai là gì?” À đúng! Đúng! Người cổ đại như hắn không hiểu đẹp trai là thế nào, nghĩ lại, lần đầu tiên gặp Bạch Tinh Ngân, Bạch Tinh Ngân cũng hỏi ta đẹp trai là gì, ha ha. Nghĩ tới Bạch Tinh Ngân, ánh mắt hiểm độc của hắn ta lại hiện lên trong đầu ta. Có virut, loại virut hiểm ác, độc địa khiến cho ánh mắt hoàn toàn khác biệt, chẳng lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi tất cả sao? Thay đổi nhân phẩm của một con người sao?
“Ý thiếp là rất tuấn tu.” Ta nói xong còn véo má Bạch Nguyệt Diệu.
Nhất thời, vẻ mặt của hắn có chút cứng ngắc, quên mất, quên mất, Bạch Nguyệt Diệu có cái tôi nam nhi khá lớn, ta véo má hắn như thế chắc là hắn cảm thấy rất mất mặt.
“Nàng...” Hắn nửa ngày cũng không nói ra thành câu, sau đó hai tay hắn giữ lấy gương mặt của ta, trực tiếp hướng tới ta mà hôn, ta cũng không có ý né tránh.
Nhưng...
“- ụa -” hai ngày gần đây không hiểu sao ta luôn cảm thấy buồn nôn.
“Điệp nhi?” Bạch Nguyệt Diệu khẩn trương gọi ta.
“Không sao, có chút buồn nôn thôi.” Ta nói xong lại từ trên người Bạch Nguyệt Diệu bò xuống.
“Nàng không phải là...” Bạch Nguyệt Diệu nói được một nửa, ta cũng nhìn về phía hắn, sau đó hắn cố làm bộ tức giận nói: “Không phải vì nàng cảm thấy hôn ta rất ghê tởm đó chứ?”
Mồ hôi, vừa rồi ta còn cảm thấy hôn Bạch Nguyệt Diệu là chuyện vô cùng ngọt ngào, hơn nữa mỗi lần cùng hắn hôn lòng ta cũng sẽ có một lúc gợn sóng, chỉ là, ta sẽ không nói cho hắn biết! “Ừ, quả thật rất ghê tởm.”
Bạch Nguyệt Diệu lập tức nhíu mày, nhưng dường như không có ý hòa hoãn, chẳng lẽ hắn tức giận thật? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra ta đang nói đùa sao? hay là hắn đang hoài nghi tình yêu của ta đối với hắn?
Hắn không nói gì, chỉ là lẳng lặng nằm ở bên người ta, hơn nữa so với nhiệt tình đối với ta lúc trước, tối hôm nay rõ ràng lạnh lùng rất nhiều...
-
Mặc cho Bạch Nguyệt Diệu cơ trí, sáng suốt thế nào, trước mặt Lam Điệp Nhi, hắn lại trở nên vô cùng ngốc nghếch, hắn thật sự không có cách nào nhìn thấu được lòng của Lam Điệp Nhi, thỉnh thoảng hắn cảm thấy Lam Điệp Nhi yêu mình, thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy Lam Điệp Nhi chỉ là đang phối hợp cùng mình sống qua ngày. Trong ấn tượng của hắn, nàng rất ít khi dịu dàng với hắn, cũng ít khi nói những lời tình cảm ngọt ngào, trừ mấy tiếng Nguyệt Diệu làm lòng mình ấm áp, không còn chuyện gì nữa.
Bạch Nguyệt Diệu không ngừng an ủi mình, thôi, chỉ cần có thể khiến Điệp nhi vui vẻ mỗi ngày là được rồi, cho nên hắn đã không cầu Điệp nhi yêu mình.
-
Sáng sớm hôm sau, chúng ta tụ tập ở trong gian phòng, thương lượng phương án đi lấy kiếm, căn cứ theo lời bọn họ, núi này có hai cửa vào, một ở Phong Minh quốc, một ở Huyện Bạch Nhược, nhưng cả hai cửa đều có trọng binh canh giữ, vì phải phòng ngừa hai bên thông qua ngọn núi này mà đánh lén.
Chúng ta quyết định mặc trang phục giả làm tiều phu lên núi, đem mấy món vũ khí đã chuẩn bị đặt ở trong túi. Còn Bạch Nguyệt Diệu đội một cái nón lớn trên đầu, che lấp gò má anh tuấn trắng mịn.
Trước mắt chính là chân núi rồi, ta ngẩng đầu nhìn lên, từ dưới chân núi căn bản không cách nào thấy đỉnh núi, chung quanh mây trắng phủ dày, hình dáng núi này cũng rất quái dị, có vẻ giống như Đại Phật, dáng núi cũng tương đối thẳng tắp, xem ra núi này không dễ lên đâu.
“Đứng lại, các ngươi là người ở đâu?” Thị vệ dưới chân núi cản bốn người chúng ta lại.
Ca ca vội tiến lên nói: “Bọn ta...”
“Chúng thảo dân là tiều phu.” Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên nói một câu cắt đứt lời của ca ca ta, sau đó ta nhìn chăm chú đến Bạch Nguyệt Diệu thấy gò má hắn có chút ửng đỏ, khiến ta cũng cố gắng nhịn cười.
Ngữ điệu hắn vừa nói rõ thật buồn cười, giọng của hắn nói chuyện vốn là trầm thấp mê người, mà bây giờ lại nói ra thế, ha ha ha ha ha.
“Được rồi vào đi.” Thị vệ kia hơi nhìn lên nhìn xuống đánh giá chúng ta xong, cũng để bọn ta vào.
Sau khi bước vào, ta không nhịn được nữa, lập tức phá lên cười: “Chúng thảo dân là tiều phu, chúng thảo dân là tiều phu, ha ha ha ha.” Nhạo báng của ta càng làm cho Bạch Nguyệt Diệu thêm ngượng.
Lam Vân Triệt bước hai bước tới gần ta sau đó bịt miệng ta lại, hung hăng trợn mắt nhìn ta một cái.
“Xin lỗi, thái tử điện hạ, là ta không có suy tính chu toàn.” Lam Vân Triệt ca ca có chút áy náy nói, ta hiểu rồi, vừa rồi ngữ điệu nói chuyện của ca ca hoàn toàn không giống một người dân thường, Bạch Nguyệt Diệu đã nhanh chóng che mắt bọn chúng, ta cũng biết là hắn thông minh, nhưng vẫn không khỏi buồn cười.
“Không sao.” Giờ phút này, hai gò má Bạch Nguyệt Diệu vẫn hơi ửng đỏ, ánh mắt của hắn cũng không dám nhìn vào ánh mắt chăm chú của ta.
“Xin lỗi.” Bất đắc dĩ, ta đành nói xin lỗi, sau đó đi tới bên cạnh hắn kéo tay hắn lại, chờ đợi sự tha thứ của hắn.
Hắn cũng không nói lời nào, mà nắm lấy tay ta, tiếp tục đi về phía trước.
Nghĩ lại lúc đầu ta và Bạch Nguyệt Diệu mới quen biết, vẫn luôn là hắn không ngừng khi dễ ta, nhưng từ sau hôn lễ, giống như hắn lại bị ta ngược. Chẳng lẽ đúng như người ta nói hôn nhân là nấm mồ? Bạch Nguyệt Diệu đã thoái hóa thành thanh niên rồi ư?
-
Thật ra thì cũng không phải thế, Bạch Nguyệt Diệu vẫn khiêm nhượng Lam Điệp Nhi, chính là thể hiện tình yêu của hắn đối với nàng, hắn cảm giác Lam Điệp Nhi sẽ ghét cái kiểu cợt nhả và nụ cười tà mị của hắn, hắn đâu biết thật ra Lam Điệp Nhi lại thích cái phần đó của hắn.
Núi này lúc mới bắt đầu rất dễ đi, nhưng theo độ cao tăng dần, con đường phía trước rõ ràng quanh co khúc khuỷu.
“Điệp nhi.” Bạch Nguyệt Diệu quay đầu lại đưa tay ra kéo ta.
Nhưng ta lắc đầu một cái, từ chối lòng tốt của hắn. Vì hôm qua ta đã nói, nếu lên núi, Lam Điệp Nhi ta nhất quyết không thể trở thành gánh nặng của Bạch Nguyệt Diệu.
Cắn răng chịu khó tiến từng bước một, nhưng mấy ngày trước đầu gối bị thương nên hiện giờ việc leo núi có chút quá sức, chỉ là ta không thể để lộ ra, khiến Bạch Nguyệt Diệu lo lắng.
Nhưng hắn dường như nhìn thấu khó khăn của ta, nhất quyết kéo tay ta, dẫn ta leo lên phía trên. Xem ra lần này ta đành trở thành gánh nặng của hắn rồi, vốn là Bạch Nguyệt Diệu có thể an nhàn lên núi, nhưng cộng thêm cả ta khiến hô hấp của hắn cũng có chút dồn dập.
Ước chừng đi được khoảng năm canh giờ, con đường phía trước rõ ràng có chút thay đổi, không đây đó quanh co nữa mà xuất hiện con đường hoa liễu rũ.
Chính nó có thể giúp bọn ta hóa giải mệt nhọc suốt quãng đường rồi đây.
“A -” ta lớn tiếng thét chói tai xong, cả người nhảy vào trong ngực Bạch Nguyệt Diệu.
“Điệp nhi?”
“Muội muội, sao vậy?”
Biểu hiện khác thường của ta khiến cả ba người cùng hiếu kì, sau đó ta run rẩy chỉ về hướng xa xa, chỗ làm ta thét chói tai, ta thấy một người đang nấp trên cây.
“Đừng sợ.” Bạch Nguyệt Diệu ôm ta trong ngực như ôm một đứa trẻ, sau đó hắn cùng với Lam Vân Triệt và Hắc Mạc Dực chậm chậm tiến gần tới cái cây.
Vừa nhìn vào lập tức cả người ta ngây ra, trên đường đầy các thi thể, chuyện gì xảy ra vậy? Hơn nữa các thi thể trên đường cũng không phải quan binh.
Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên bịt kín hai mắt ta lại, thật ra thì ta cũng không sợ, lúc ở trên chiến trường ta đã gặp qua vô số tử thi rồi, hơn nữa cũng đã tự tay chém đầu kẻ địch, nhưng với sự quan tâm này của Bạch Nguyệt Diệu ta cũng rất cảm động.
“Ở đây toàn là dân bản xử, bị giết chết bởi vũ khí, căn cứ vào nhiệt độ cơ thể ta đoán là chết cũng chưa được bao lâu.” Là tiếng của Hắc Mạc Dực, hắn nhận ra đây là dân bản xứ, ai lại tàn nhẫn giết chết những sinh mạng vô tội này chứ?
“Nguy rồi!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong ôm lấy ta rồi đột nhiên chạy, Hắc Mạc Dực và Lam Vân triệt ca ca cũng theo sát sau lưng.
“Thái tử điện hạ, có chuyện gì mà khẩn trương vậy?” Ca ca vừa chạy vừa hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Phong Việt Thần đã vượt trước chúng ta tới chỗ thanh kiếm rồi”. Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại càng tăng tốc độ chạy. Phong Việt Thần? Vậy những người vừa rồi là do hắn ta giết sao? A, người này quả nhiên rất tàn bạo, giết người dân chẳng khác nào giết mấy con kiến, người như hắn có ngại làm chuyện gì chứ!!!
Trên đường Bạch Nguyệt Diệu đều che mắt ta, nên ta chỉ có thể dựa vào mùi để biết, Phong Việt Thần đã giết không ít người, vì chạy một lúc lâu sau mùi máu tanh nồng nặc mới bắt đầu đỡ hơn.
Bạch Nguyệt Diệu dừng bước chân, cũng đặt ta xuống, lúc này ta mới nhìn thấy trước mặt là một ngã ba.
“Thái tử điện hạ, đi đường nào?” Hắc Mạc Dực hỏi Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu đi về phía trước hai bước, sau đó cúi đầu, dường như đang tìm cái gì đó.
“Phong Việt Thần đã đi đường này.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong ta mới hiểu, vừa rồi hắn cúi đầu tìm kiếm vết máu, Phong Việt Thần vừa mới giết người, thị vệ của hắn ta và hắn ta cả người sẽ dính đầy vết máu, cho nên muốn tìm ra hướng hắn ta đi rất đơn giản.
“Vậy chúng ta?”
“Đuổi theo Phong Việt Thần.” Bạch Nguyệt Diệu nói không sai, đây là con đường rẽ, tuy không chắc chắn Kiếm Thiên Tử ở đường nào, nhưng nếu chúng ta cố ý tránh né Phong Việt Thần, mà đi đường khác, có thể sẽ có Kiếm Thiên Tử, cũng có thể không. Nhưng nếu Phong Việt Thần chọn đúng đường, vậy không thể nghi ngờ hắn ta sẽ có lợi, nếu bây giờ chọn đường khác mà không đúng thì khi trở lại nói không chừng Phong Việt Thần đã đi mất rồi, không bằng cứ đi theo hắn ta, nếu không gặp thì trở lại.
“Đi thôi.” Nói xong ta vội hướng đến con đường đó.
“Chờ một chút!” Bạch Nguyệt Diệu kéo ta lại: “Điệp nhi và Lam Thái sư đi đường khác!”
“Tại sao?” Có lẽ đây là một cách tốt, binh chia hai lối, nhưng Phong Việt Thần dẫn theo bao nhiêu ngươi ai mà biết? Nếu hắn dẫn theo hơn trăm người, Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực sẽ gặp nguy hiểm, ta không biết mình có thể giúp được gì, nhưng nếu đi cùng ta còn có thể giết hộ hắn vài người.
“Điệp nhi! Trước khi tới đây nàng quên là đã đáp ứng ta chuyện gì sao?” Giờ phút này ngữ điệu Bạch Nguyệt Diệu tràn đây uy nghiêm, ta nhất thời nhớ tới đáp ứng của ta rằng sẽ tuân theo mọi sự phân phó của hắn.
“Biết rồi.” Nói xong ta lại cùng ca ca chạy vào một con đường khác, Bạch Nguyệt Diệu và Hắc Mạc Dực theo hướng Phong Việt Thần.
Bạch Nguyệt Diệu xác định đường hắn đi có thể tìm được Kiếm Thiên Tử, vì trước khi tới đây phụ hoàng có nói với hắn sẽ gặp ngã ba này rồi, muốn có Kiếm Thiên Tử phải qua ngã ba này, nhưng hắn vẫn cố ý giấu Lam Điệp Nhi, vì hắn không muốn Lam Điệp Nhi dính vào nguy hiểm, hắn biết nếu không giao cho Lam Điệp Nhi chút nhiệm vụ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thoát khỏi Lam Điệp Nhi, ít nhất hiện giờ Lam Điệp Nhi còn ôm 50% cơ hội đi tìm kiếm Kiếm Thiên Tử. Hắn không biết lát nữa sẽ đối mặt với bao nhiêu kẻ địch, hắn cũng không biết mình có thể thuận lợi lấy được Kiếm Thiên Tử hay không, hắn chỉ cần Lam Điệp Nhi vô sự là tốt rồi...
Ta cùng với ca ca đi đường khác, nhưng ta cứ có cảm giác không đúng chỗ nào đó.
“Ca ca, huynh không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ sao?” Ta hỏi ca ca bên cạnh.
“Không có đâu, tiếp tục đi thôi, sắp đến đỉnh núi rồi.” Ca ca lúc này có chút mơ hồ, như đang dấu ta điều gì đó.
Đúng rồi! Ta rốt cuộc biết chỗ nào không đúng rồi! Phong Việt Thần cũng dẫn theo người đến, tuyệt đối không thể nào chỉ có mình hắn ta, vậy tại sao hắn ta không chia thành hai nhóm? Ngược lại chỉ lựa chọn một đường duy nhất? Chắc chắn con đường kia mới có Kiếm Thiên Tử, Bạch Nguyệt Diệu cũng đã sớm nhìn ra, hắn không muốn để ta dính vào nguy hiểm, mới cố ý lừa gạt ta đi đường này! Ta thật sự ngốc mà!
“Ca ca, quay lại đường kia đi!” Ta nói xong vội quay đầu lại.
Đột nhiên ca ca kéo ta lại: “Không được đi!”
“Ca ca, có phải huynh cũng muốn theo mưu kế của Thái tử không?”
“Thái tử điện hạ không muốn muội gặp nguy hiểm, mới cố ý để muội đi đường này, cho nên muội hãy làm theo ý tốt của Thái tử đi.”
“Ca ca! Huynh cũng không biết Phong Việt Thần dẫn theo bao nhiêu người, bây giờ để thái tử và Hắc tướng quân đi đường kia chính là đi vào nguy hiểm!!” Nói xong, ta muốn thoát khỏi ca ca, nhưng không biết là ta dùng quá lực hay ca ca ta quá yếu, lại bị ta đẩy ngã: “Ca ca? Chẳng lẽ huynh không biết võ công ư?”
Ta nói xong, ca ca có chút tự thẹn cúi đầu: “Huynh chỉ là quan văn thôi mà.”
“...” Đúng rồi, ta quên mất, ca ca là Thái sư, cho nên không cần thiết học võ, vậy sao Bạch Nguyệt Diệu còn mang ca ca tới? Xem ra là hi vọng ca ca ta làm tham mưu mà thôi. Còn Hắc Mạc Dực là võ tướng, có một văn một võ này trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cũng coi như làm nên chuyện lớn rồi.
Hình như ta nghĩ hơi xa rồi? Hiện giờ đi trợ giúp Bạch Nguyệt Diệu mới là mấu chốt: “Ca ca, huynh ở đây chờ muội đi.” Ta nói xong lại đỡ ca ca dậy rồi định rời đi, nhưng ca ca vẫn sống chết kéo ta ở lại.
“Không cho đi! Muốn đi đâu cũng phải đi cùng huynh!”
“Ca ca, nhưng huynh không có võ công mà.”
“Nhưng muội đi như vậy sẽ khiến Thái tử phân tâm!”
“Không đâu!”
“Muội...”
“Ai cãi vã ở đó vậy?” Tiếng này phát ra, ta và ca ca đồng loạt quay lại...