Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 120: Động phòng




Sau khi Hoàng thượng ban thưởng Phi danh xong, giờ đến lúc Bạch Nguyệt Diệu cùng Hồng Uyển Nghi bái đường thực sự chứ không phải là diễn luyện nữa rồi. Ha ha, ngẫm lại mấy ngày trước, ta còn ở cùng với Bạch Nguyệt Diệu để diễn luyện bái đường, khi đó chỉ có mỗi Hắc Mạc Dức chứng kiến mọi chuyện, mà giờ đây Bạch Nguyệt Diệu đã bắt đầu chính thức bái đường, xem ra không chỉ có tất cả văn võ bá quan trong triều mà còn có toàn bộ dân chúng!

Tại thời điểm cúi đầu, trong nháy mắt, Bạch Nguyệt Diệu hướng ra phía ngoài, ta không rõ hiện giờ hắn đang nghĩ gì, ta chỉ biết ánh mắt hắn dừng lại một lúc lâu trên người ta, ta đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, hắn và Hồng Uyển Nghi chính thức cúi đầu hành lễ rồi.

Ta và Bạch Nguyệt Diệu diễn luyện thành thân không có lễ lạy thứ hai, hiện giờ hắn đang thi hành lễ lạy thứ hai với hoàng thượng...

Ba lạy cũng kết thúc, Hồng Uyển Nghi được bà tổng quản đỡ bước rời khỏi Kim Loan điện.

Lễ thành hôn của bọn họ đã thực sự hoàn thành.

Ha ha, tất cả mọi người đều lui ra ngoài Kim Loan điện ăn mừng cho lễ cưới. Bạch Nguyệt Diệu cầm bầu rượu lần lượt đến tất cả các bàn, nhưng nét mặt hắn không hề có vẻ hạnh phúc sung sướng nào.

Hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu đang dần dần tiến đến bàn của ta rồi, lòng ta có chút hốt hoảng. Làm thế nào bây giờ? Ta nên dùng loại biểu tình gì để đối mặt với Bạch Nguyệt Diệu đây? Chúc mừng? Chúc mừng sao? Lời chúc mừng từ miệng ta sẽ càng làm hắn thêm khó chịu thôi.

“Lam Hàn Lâm.” Bạch Nguyệt Diệu giơ ly rượu lên, đi về phía ta, hai gò má hắn đã có chút đỏ lên rồi, nhưng đôi mắt vẫn trong suốt như vậy, hắn giơ ly rượu lên giữa không trung bỗng dừng lại, mà ta cũng bất động nhìn hắn, ta không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này, ta và hắn dường như quên mất xung quanh còn có rất nhiều quan viên, không một lời nói, chỉ còn là ánh mắt nhìn nhau.

Ngươi nghĩ gì thế, Bạch Nguyệt Diệu? Ta cũng đang nghĩ gì thế này?

“Nhị hoàng tử...” Gã thái giám bên cạnh Bạch Nguyệt Diệu cắt đứt ánh mắt của ta và Bạch Nguyệt Diệu. Ta nhanh chóng cầm lên một ly rượu.

Cụng ly với hắn, tay ta có chút run run, mặc dù ta vốn không uống rượu, nhưng vẫn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

“Nhị hoàng tử... Tân hôn vui vẻ.” Ta vô lực thốt lên, rồi hơi chút run rẩy, dường như còn có cả chút chột dạ, trong lòng ta đang nghĩ cái quái gì vậy?

“Đa tạ Lam Hàn Lâm đã chúc phúc!” Hắn nói xong, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, nhưng đôi mắt vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, đích thị là cười, nhưng rõ ràng là cười khổ, hắn không hề uống ly rượu trong tay, mà đem cả bầu rượu giơ lên cao, rồi đổ cả vào miệng.

“Nhị hoàng tử điện hạ?!” Ta muốn tiến lên chặn lại, nhưng viên thái giám bên cạnh hắn vượt lên trước rồi.

“Bổn hoàng tử muốn đi ngủ!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, không đợi tên thái giám kịp phản ứng, đã phất tay áo mà đi. Mặc dù hắn đường đột rời chỗ như vậy là không phải phép, nhưng ít nhất còn hơn so với ở nơi này nghe những lời chúc phúc kia.

Nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt Diệu rời đi, ta thở dài một tiếng.

Ta thở dài như vậy là vì ai?

Sau khi Bạch Nguyệt Diệu rời đi, trong mắt các đại thần đều xuất hiện vẻ kinh ngạc. Lúc này, hoàng hậu vẫn nghiêm túc từ đầu lại như lộ ra một nét cười...

Hiện giờ hy sinh vì cung đấu đã không chỉ là mẫu thân Bạch Nguyệt Diệu, còn có cả hạnh phúc của Bạch Nguyệt Diệu nữa, nhưng nếu bắt buộc phải hoàn thành cuộc hôn nhân không có tình yêu này, vậy hạnh phúc của Bạch Nguyệt Diệu đang ở nơi nào?

Vì Bạch Nguyệt Diệu đã rời khỏi nên tiệc rượu cũng nhanh chóng đến hồi tàn cuộc. Ngoài cửa hoàng cung, ta bắt gặp Hắc Mạc Dực.

“Hắc huynh, sao không đến tham dự hôn lễ của nhị hoàng tử?”

“...” Hắc Mạc Dực không trả lời thắc mắc của ta, tiếp tục đi về phía trước.

Cũng đúng, Hắc Mạc Dực đến tham gia thì có thể nói được gì đây? Chúc phúc cho Bạch Nguyệt Diệu sao? Suốt bữa tiệc rượu, Bạch Tinh Ngân cũng không hề lộ ra chút vui sướng nào, có lẽ bạn bè của Bạch Nguyệt Diệu đều không thể chúc phúc cho hắn...

Bạch Nguyệt Diệu vô cớ phải nhận những ánh nhìn khó hiểu của bá quan văn võ, bị người của Đại hoàng tử cười nhạo. Bạch Nguyệt Diệu cũng muốn giả bộ đến cùng chứ.

Nhưng khi cụng ly rượu kia với Lam Điệp Nhi, nghe được lời chúc phúc của nàng, tim hắn chợt cảm thấy đau đớn.

Lượng bạc tiêu tốn cho lễ thành hôn xa hoa lần này đủ để xây nên một huyện, nhưng đối với Bạch Nguyệt Diệu, lần diễn tập hôn lễ với Lam Điệp Nhi mới là thứ khó quên nhất.

Bạch Nguyệt Diệu vì phiền lòng lại thêm chút rượu mời lúc nãy, vì thế đi lại tránh không được có chút lảo đảo. Khi hắn về đến tẩm cung của mình, trong tẩm cung, các nha hoàn chờ đã lâu.

“Hoàng tử... Nghi phi nương nương đang đợi ngài.” Các cung nữ cung kính thưa.

“Ừm” Bạch Nguyệt Diệu vốn không e ngại bất kỳ nữ tử nào, nhưng giờ phút này hắn phải nhắm mắt đi vào phòng có Hồng Uyển Nghi.

Bạch Nguyệt Diệu đẩy cửa phòng ra, bọn nha hoàn canh giữ ở ngoài, Hồng Uyển Nghi nghe được tiếng cửa phòng mở lập tức khẩn trương.

Bạch Nguyệt Diệu vẫn mang dáng vẻ lảo đảo, cho đến lúc đứng trước mặt Hồng Uyển Nghi, Bạch Nguyệt Diệu dừng lại, hắn vươn tay kéo chiếc khăn hỉ trên đầu Hồng Uyển Nghi xuống, động tác rất là thô lỗ.

Lập tức hiện ra một gương mặt có chút đỏ ửng, đúng là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng Bạch Nguyệt Diệu không hề ngạc nhiên, ra vẻ khinh thường khẽ hừ một tiếng. Theo như lời đồn trước đây, Bạch Nguyệt Diệu đã từng phong lưu là thế, vậy mà bây giờ cô gái tuyệt đẹp ngay trước mặt, hắn xem ra cũng chỉ là một thể xác mà thôi, thứ hắn xem trọng giờ phút này lại là tâm.

“Hoàng tử...” Hồng Uyển Nghi ngượng ngùng khẽ kêu.

Bạch Nguyệt Diệu vẫn không hề có chút động tâm, hắn xoay người bước tới trước bàn, nhìn bàn rượu giao bôi, đầu óc lại một lần nữa hiện ra hình ảnh Lam Điệp Nhi. Hắn cầm ly rượu lên, Hồng Uyển Nghi vốn định đứng lên tiếp nhận một ly rượu, nhưng Bạch Nguyệt Diệu đột ngột hất một ly xuống đất, ly còn lại thì uống một hơi cạn sạch.

“Điện hạ?!”

Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn không để ý tới ngạc nhiên của Hồng Uyển Nghi, đem ly rượu trong tay ném đi, sau đó đẩy ngã Hồng Uyển Nghi lên giường.

Hắn thô bạo cởi bỏ hỉ phục trên người Hồng Uyển Nghi, Hồng Uyển Nghi khẩn trương nhắm mắt chờ đợi hành động tiếp theo của Bạch Nguyệt Diệu.

Nhưng Bạch Nguyệt Diệu bỗng dừng lại, hắn vốn định làm theo lẽ tự nhiên thôi, nhưng trong đầu một lần nữa lại hiện lên bóng dáng Lam Điệp Nhi.

Cứ tiếp tục như vậy, Bạch Nguyệt Diệu không thể cùng với nữ tử khác làm chuyện đó.

“Điện hạ?” Hồng Uyển Nghi ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt Diệu.

Bạch Nguyệt Diệu nhìn hồng Uyển Nghi nói: “Nữ tử gì mà vô vị, bổn hoàng tử đột nhiên không có hứng thú.” Lời nói này của Bạch Nguyệt Diệu chỉ là cái cớ mà thôi, nếu Hồng Uyển Nghi thật sự đúng như hắn mong muốn, thú vị, chủ động hấp dẫn hắn, hắn cũng không cách nào cùng Hồng Uyển Nghi làm chuyện ấy.

“Thanh nhi, Thúy nhi!” Bạch Nguyệt Diệu khẽ gọi một tiếng, hai nha hoàn ở cửa lập tức bước vào trong gian phòng.

“Thưa hoàng tử...”

Bạch Nguyệt Diệu đi tới bên cạnh Thanh nhi và Thúy nhi, ôm bờ vai của các nàng, thật sự là ngoài sức tưởng tưởng của hai người, bọn họ ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt Diệu...