Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 111: Lũ lụt vô tình người hữu tình




“Ngươi không ngủ nữa sao?” Ta hơi ân cần hỏi Bạch Nguyệt Diệu.

Nhưng, ta đây lên tiếng xong, hắn lại lần nữa lộ ra tiếng cười tà mị: “À, thì ra nàng khát khao được ta dựa vào vai nàng như vậy?”

...

Xem ra Bạch Nguyệt Diệu ngủ đủ rồi, tinh thần cũng đã khôi phục, cái miệng kia lại bắt đầu không buông tha người!!! Thật không biết là thứ gì nữa!!! Không thèm để ý tới hắn, không thèm để ý tới hắn, trước mắt việc chính quan trọng hơn.

Ta nhẫn nại đè ép oán khí trong lòng nói với hắn: “Nhị hoàng tử...”

“Gọi ta Nguyệt Diệu.” Hắn cắt đứt lời ta, nói xong thì ngưng mắt nhìn ta.

... Trước kia, ta chưa từng gọi hắn là Nhị hoàng tử, chỉ gọi Bạch Nguyệt Diệu thôi, vì ta cảm thấy hắn hoàn toàn không xứng làm hoàng tử, nhưng bây giờ, bảo ta làm sao gọi hắn là Nguyệt Diệu? Nếu quan hệ kéo đến càng gần, cuối cùng người bị thương cũng là hắn thôi. Hắn là Nhị hoàng tử Vân Long quốc, ta thừa nhận hắn là vị hoàng tử tốt rồi, mà ta chỉ là quan thần thôi, cho nên mối quan hệ này tuyệt đối không thể phá vỡ!!

“Nhị hoàng tử, về việc hạ quan vừa mới trình báo với ngài?” Đối với lời nói vừa rồi của hắn chỉ đành phải làm bộ như không nghe thấy thôi, đôi mắt của hắn vì việc ta chấp nhất mà lộ ra vẻ mất mát.

“Hủy bỏ!” xong rồi, hắn giòn tan mà trả lời vấn đề ta trình lên.

“Cái gì???” Ta tò mò nhìn hắn, hi vọng hắn có thể xác định lại lời nói mới rồi: “Nhị hoàng tử, ngài đang nói gì?”

Hiện giờ lương thực khan hiếm, nếu không cầu xin hoàng thượng cấp lương thực, đừng nói quân lính không có sức ngăn chặn lũ lụt, ngay cả bá tánh cũng sẽ đói chết! Bạch Nguyệt Diệu cũng hiểu đạo lý này mà! Nhưng sao hắn phải làm vậy đây...

“Hủy bỏ.” Hắn kiên quyết nói xong cũng đứng dậy bỏ đi? Tại sao hủy bỏ? Vì sao hủy bỏ? Đang tức giận sao? Vì ta không gọi hắn là Nguyệt Diệu? Không, hắn không phải loại người như thế! Vậy sao hắn muốn cự tuyệt thỉnh cầu của ta chứ?

Bỏ đi, trong tình hình này, ta chỉ có thể cố gắng an bài thật kỹ lượng lương thực đang có thôi, đoán chừng dù ta có an bài thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ có thể gượng chống được năm ngày, nhưng năm ngày sau...

Thời gian ngày từng ngày trôi qua, lương thực càng ngày càng ít, Hắc Mạc Dực cũng không biết tại sao rời khỏi Huyện Bạch Văn, nhưng nhờ có bá tánh giúp đỡ, lũ lụt đã bị đẩy lùi mau hơn so với dự tính.

Mắt thấy đã đến ngày thứ năm rồi, ta không biết Bạch Nguyệt Diệu cùng các quan binh nghỉ ngơi bao lâu, ta chỉ biết Bạch Nguyệt Diệu tiều tụy đi không ít, mà năm ngày qua ta đã thắt chặt dây lưng quần, tổng cộng tăng lên, chỉ ăn ba chén cháo loãng, nhưng vô dụng thôi, một mình ta thì tiết kiệm được bao nhiêu lương thực để dùng đây?

Cho đến ngày thứ sáu, trong kho lương thực hoàn toàn trống không, nhưng tình hình lũ lụt thì vẫn vô tình, quan dân ít nhất còn phải chống chọi hơn ba ngày nữa...

“Thật xin lỗi, bá tánh, là ta vô dụng, kho lương thực đã trống không, mọi người lại phải chịu đói rồi.” Ta tràn đầy áy náy nói xong hướng về mọi người bái một cái thật thấp. Ta không dám nhìn vào mắt bọn họ, ta không dám nhìn, chỉ nghĩ đến sẽ thấy ánh mắt mất mát của họ, lòng ta cũng sẽ bể nát.

Nhưng bọn họ không có mất mát...

“Lam hàn lâm, ngài đừng nói vậy, ngài vì tiết kiệm lương thực mà năm ngày qua chỉ ăn ba chén cháo loãng, còn chúng thảo dân và các vị anh hùng thì mỗi bữa ăn đều không gián đoạn, cho nên ngài không hề làm gì thẹn với chúng thảo dân cả, trong vòng ba ngày tới, cùng lắm thì mọi người nắm chặt dây lưng quần thôi.” Một nữ tử tuổi trung niên trêu ghẹo nói.

Xem thái độ lạc quan của họ, ta thật sự cảm thấy bá tánh Huyện Bạch Văn là những người thuần phác nhất.

Ha ha, có lẽ ta đã quá mức bi quan rồi, mấy ngày nay thái độ của ta cũng quá tiêu cực, ngược lại bá tánh thì lạc quan như thế, thật không ngờ ta còn không bằng những dân chúng bình thường.

“Không cần đói bụng đâu, lượng lương thực này đủ cho các người ăn một tháng!” Âm thanh này truyền đến, mọi người vội vã nhìn lại, là Hắc Mạc Dực cùng với các quan binh đang đẩy mấy xe lương thực đi về phía chúng ta.

Ta kích động chạy tới, nhìn lương thực trên xe, nhất thời tràn đầy hi vọng.

Nhưng, những lương thực này? Không phải Bạch Nguyệt Diệu nói hủy đề nghị của ta sao? Lương thực này ở đâu ra?

“Những lương thực này...?” Ta tò mò hỏi Hắc Mạc Dực.

“Nhị hoàng tử phân phó ta mượn từ các huyện khác.”

...

Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, sâu không lường được, chính là sâu không lường được, người ta nói nước xa không giải được cơn khát ở gần, coi như Bạch Nguyệt Diệu tự mình tìm đến hoàng đế cầu lương thực, hoàng đế đáp ứng, mà Bạch Nhật Uyên phái người dùng mọi cách cản trở, chờ đến khi lương thực được đưa đến đoán chừng tất cả mọi người đã chết đói hết rồi.

Cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới áp dụng cách tìm đến những huyện ở gần mượn lương thực, dù sao hắn là hoàng tử, các quan huyện cỡ nào cũng sẽ cho mượn chút lương thực ra ngoài, hơn nữa dù Bạch Nhật Uyên có phái người tới cản trở cũng không kịp.

Ha ha, ha ha, ta thật là ngu ngốc! Tại sao ta lại không nghĩ ra cách này thế, mỗi ngày ta đều ngồi ở trong thành suy nghĩ, mà cách xử lí tốt như vậy, ta lại không nghĩ đến, ngược lại ta mới hồi báo chuyện lương thức với Bạch Nguyệt Diệu nửa giờ hắn đã nghĩ ra cách, thảo nào từ đầu hắn không đáp ứng đề nghị của ta, thảo nào hắn có thể ngủ nửa giờ liền mới đứng lên, hắn vốn không ngủ, mà là nghĩ đối sách, hắn chỉ suy nghĩ sâu xa thôi!

Ta kích động đem toàn bộ lương thực chuyên chở ra ngoài, bắc một cái nồi lớn nấu cơm cho bá tánh, lúc này cũng không cần cho mọi người húp cháo loãng nữa.

“Ăn đi.”

“?” Ta ngạc nhiên nhìn Hắc Mạc Dực, hắn đoan chính đưa đến cho ta một chén cơm, nhưng ta vừa mới uống một chén cháo: “Ta no rồi.”

“Ta nghe bá tánh nói, năm ngày nay ngươi chỉ uống ba chén cháo, cho nên bây giờ ngươi nên ăn nhiều một chút đi!”

... Còn mang tới bồi bổ nữa? Trời, bất đắc dĩ ta nhận lấy cái chén trong tay Hắc Mạc Dực, vì vẻ mặt kiên định đó của Hắc Mạc Dực, ngôn ngữ cực kỳ lạnh như băng, khiến ta lúc này không cách nào từ chối.

Nhờ việc quan dân chung tay, trận thiên tai đáng sợ này rốt cục sau khi Bạch Nguyệt Diệu tới Huyện Bạch Văn được mười ngày thì kết thúc, cả huyện tổn thất một triệu lượng hoàng kim, dân số thương vong hai mươi tám người, quan huyện Huyện Bạch Văn bị Bạch Nguyệt Diệu tự mình bãi nhiệm rồi, mà tên duy nhất còn sống trong trận tập kích xe đưa cơm cũng bị Bạch Nguyệt Diệu nhốt ở trong xe tù, theo chúng ta cùng nhau quay về. Về phần nhà cửa, Bạch Nguyệt Diệu muốn xin ngân sách ở trên để xây dựng lại, cho nên bá tánh còn phải nhẫn nại sống ở ngoài thêm mấy ngày.

Lúc chúng ta rời đi, dân chúng hai bên đường vui vẻ đưa tiễn, chúng dân hoan hô công lao vĩ đại của Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu lần này “ra trận” đánh được một bàn thắng đẹp, chẳng những không giơ tay cầu cứu, hơn nữa còn dùng thời gian nhanh nhất giải quyết trận thiên tai.

Người ta nói lũ lụt vô tình, nhưng người có tình...

Hình tượng của Bạch Nguyệt Diệu xem ra không chỉ là xâm nhập vào lòng dân trở thành hoàng tử tốt đâu, mà phải là hoàng tử sáng suốt nhân từ!!!

Ha ha, Bạch Nguyệt Diệu cách dã tâm của hắn càng ngày càng gần.

Vậy còn ta?

Trong cuộc đấu tranh lần này ta lại có biểu hiện gì đây?

Ta đang từng bước từng bước cách xa mục tiêu của ta rồi phải không?