Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 106: Trì hoãn thời gian




Ta là người hiện đại!

Mặc dù ta rất yêu Huyễn Ngâm Phong, nhưng nếu có một ngày ta biết hắn có thê tử, ta nhất định sẽ cách xa hắn ra.

Vì tiểu thiếp cũng giống như người thứ ba vậy, phá hư tình cảm của người ta.

Hơn nữa, tình yêu chẳng qua là ở giữa hai cá nhân, nếu nhiều hơn một người, sẽ phải hạ thấp đi giá trị của tình yêu!

Cho nên, ta tuyệt đối sẽ không làm tiểu thiếp.

Dĩ nhiên, Bạch Nguyệt Diệu hỏi lời này cũng không cò ý gì khác, ta hiểu, hắn đang muốn nói, nếu một ngày nào đó hắn thật sự yêu một nữ tử, mà nạp nàng ấy làm thiếp thì sẽ ủy khuất cho nàng ấy, thật không ngờ, Bạch Nguyệt Diệu lại là ngườiquý trọng tình cảm nam nữ như vậy, ha ha, xem ra lúc trước hắn phong lưu đúng là để ngụy trang thôi.

Ta không trả lời Bạch Nguyệt Diệu, vì ta không thể cho đáp án được, nếu ta nói không muốn, không thể nghi ngờ sẽ khiến hắn càng thêm chán ghét cuộc hôn nhân này, nhưng nếu ta bảo ta nói đồng ý, thì thật sự là trái với nguyên tắc của mình rồi...

“Xin lỗi, ta không trả lời được.” Ta qua loa tắc trách đáp trả câu hỏi của Bạch Nguyệt Diệu.

“À, thôi, thôi.” Bạch Nguyệt Diệu buông lỏng hai tay của hắn, sau đó xoay người qua: “Điệp Nhi, ngày mai lâm triều ta sẽ xin phụ hoàng dẫn nàng cùng đến Huyện Bạch Văn.”

“Ta là Hàn Lâm!” Ta cũng muốn đi, nhưng Hàn Lâm vốn không tham dự vào loại chuyện như vậy.

“Không cần để ý đến chuyện khác, nàng có đồng ý theo ta không?” giọng điệu Bạch Nguyệt Diệu đầy uy nghiêm, hắn hỏi ta xong, lại xoay người nhìn về phía ta, trong mắt của hắn cũng chứa đầy mong chờ, nhưng ta quả thật muốn đi cùng, bất quá không phải vì bồi hắn, mà là ta hy vọng có thể tận lực lợi dụng ưu thế của người hiện đại, thay dân chúng tạo phúc.

“Ừ!” Ta kiên định gật đầu.

Bạch Nguyệt Diệu lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười, sau đó xoay người đi, Hắc Mạc Dực theo sát bên hắn, nhưng hắn để Hắc Mạc Dực lại.

Ta cùng với Hắc Mạc Dực ở trong phòng rất lúng túng, hắn ta giống như một cọc gỗ đứng ở đó, không nói chuyện, cũng không cười, vì hắn ở đây nên ta cũng phải câu nệ không ít, bất đắc dĩ ta phải trở về phòng của mình, cũng thuận tiện an bài một gian phòng cho hắn...

Hôm sau lâm triều, Bạch Nguyệt Diệu quả nhiên tùy tiện tìm lý do tâu với hoàng thượng dẫn ta cùng đến Huyện Bạch Văn.

Trên đường đến Huyện Bạch Văn, tư thế Bạch Nguyệt Diệu cưỡi trên lưng ngựa xem như uy phong đủ mặt rồi, tuyệt không giống với dáng vẻ phong lưu ở lần đầu khi ta gặp hắn.

Mà ta thì chỉ có thể ngồi kiệu, vì dù sao ta cũng là quan văn nha, haiz!

Chớp mắt một cái đã đến buổi trưa, nhìn bản đồ, nếu cứ theo tốc độ này mà đi, nhất định phải hai ngày mới có thể tới Huyện Bạch Văn, thật ra thì chuyện này cũng là lỗi của ta, dù là Bạch Nguyệt Diệu hay là Hắc Mạc Dực cùng với các binh lính trong đội kỵ binh, nếu cưỡi ngựa nhanh mà đi, chỉ trong vòng một ngày tuyệt đối có thể đến nơi, nhưng vì ta ngồi kiệu, nên tất cả mọi người đành phải bồi ta, nửa ngày này coi như bị ta lãng phí rồi.

“Nhị hoàng tử điện hạ.” Ta nghiêng đầu ra bên ngoài cỗ kiệu, gọi Bạch Nguyệt Diệu đang đi ở phía trên.

Bạch Nguyệt Diệu quay đầu nhìn về phía ta: “Chuyện gì?”

“Hạ quan cầu xin nhị hoàng tử điện hạ, ban cho hạ quan một con ngựa đi, hạ quan sẽ theo đội ngựa phi nhanh, như vậy cũng có thể nhanh chóng tới Huyện Bạch Văn.”

“Không cần!” Bạch Nguyệt Diệu lạnh như băng nói xong, quay đầu đi luôn, tiếp tục bảo đoàn quân đi về phía trước.

Nhưng ta rốt cuộc vẫn không hiểu nổi, tại sao Bạch Nguyệt Diệu lại muốn vậy, hắn nên biết thời gian chậm đi một chút, thì dân chúng sẽ chịu khổ thêm một chút, hắn không phải yêu dân như con sao?

Ta xuống kiệu, thật nhanh chạy tới trước ngựa của Bạch Nguyệt Diệu, thấy ta đột nhiên xuất hiện, Bạch Nguyệt Diệu nhanh chóng siết dây cương, trong mắt cũng dày đặc mấy phần căm tức.

“Nhị hoàng tử điện hạ, ngài nên biết chậm trễ một phút, dân chúng sẽ chịu khổ thêm một phút!”

“Đủ rồi! Ngươi làm gì cứ như không kịp chờ chuyện này xong vậy hả?” Nói vậy là ý gì? Không đợi ta phản ứng kịp, Bạch Nguyệt Diệu đã một tay kéo ta lên lưng ngựa của hắn, hung hăng dùng roi quất xuống ngựa, mà con ngựa cũng vì cái quất này của Bạch Nguyệt Diệu mà chạy thật nhanh.

Phía sau, quân đội thấy Bạch Nguyệt Diệu tăng tốc chạy đi, cũng vội vàng nhanh chóng đuổi theo.

Bạch Nguyệt Diệu ngồi ở phía sau ta không nói bất kỳ lời nào, chẳng qua là ôm ta thật chặt, mặc dù, ta cảm thấy như vậy rất không tự nhiên, nhưng cũng không dám giãy giụa nhiều, vì nét mặt của hắn bây giờ vô cùng nghiêm túc, hơn nữa trên khuôn mặt đầy lửa giận.

Ta không biết đã đắc tội hắn chỗ nào, cũng không biết, vừa rồi ta nói sai chỗ nào?

Chẳng lẽ...

Hắn cố ý kéo dài thời gian nhiệm vụ lần này? Muốn việc kết hôn chậm một chút? Hắn thật ngây thơ, người ta nói tránh được nhất thời, không tránh được một đời, hắn làm vậy không phải là lấy tính mạng dân chúng ra làm trò đùa sao? Sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với thực tế, còn không bằng mau mau giải quyết cho xong chuyện này, cứu thêm được vài tính mạng dân chúng!

Lần này Bạch Nguyệt Diệu quả thật là có chút quá mức, hắn đúng là đang cố ý kéo dài thời gian, nhưng Lam Điệp Nhi làm sao hiểu được lòng của Bạch Nguyệt Diệu đây? Đêm qua Bạch Nguyệt Diệu ở chỗ Lam Điệp Nhi, là hy vọng có thể nhìn thấy Lam Điệp Nhi nhiều hơn, hy vọng được cùng Lam Điệp Nhi nói thêm mấy câu, ngay cả hôm nay mang theo Lam Điệp Nhi cùng đến Huyện Bạch Văn cũng là vì lý do đó. Bạch Nguyệt Diệu hiểu rõ tính tình Lam Điệp Nhi, ngày hôm qua Bạch Nguyệt Diệu đã hỏi Lam Điệp Nhi có đồng ý làm thiếp của Huyễn Ngâm Phong hay không, mặc dù Lam Điệp Nhi không trả lời Bạch Nguyệt Diệu, nhưng từ ánh mắt của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu thấy rõ được, đáp án dĩ nhiên là không.

Ngay cả làm thiếp của Huyễn Ngâm Phong Lam Điệp Nhi còn không chịu, huống chi là mình?

Cho nên, thời gian hắn và Lam Điệp Nhi có thể cùng đơn độc ở cạnh bên nhau cũng không còn nhiều rồi, hắn chỉ hi vọng có thể trước ngày hôn lễ được cùng chung đụng với Lam Điệp Nhi nhiều hơn, giữ lại hồi ức đẹp nhất cho mình.

Vì hắn hiểu rõ, một khi hắn cưới rồi, Lam Điệp Nhi nhất định sẽ cố ý kiêng kị mình...

Trên lưng ngựa, Bạch Nguyệt Diệu ôm thật chặt Lam Điệp Nhi, mặc dù trong lòng Lam Điệp Nhi rất mất hứng, nhưng cũng không từ chối.

Bạch Nguyệt Diệu thấy người phía sau đã bị mình bỏ rơi rất xa, lập tức lấy mũ quan trên đầu Lam Điệp Nhi xuống, bỏ mũ quan ra, tóc dài tự nhiên của Lam Điệp Nhi trong nháy mắt rơi xuống tán lạc.

Lam Điệp Nhi bị hành động này của Bạch Nguyệt Diệu làm kinh hãi, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn Bạch Nguyệt Diệu một cái, Bạch Nguyệt Diệu mượn cơ hội này, một tay đặt trên má Lam Điệp Nhi, đem đôi môi mềm mại của mình dính vào đôi môi như nước của Lam Điệp Nhi.

Bất thình lình bị hôn Lam Điệp Nhi quả thật không biết nên làm thế nào cho phải, dù sao phía sau còn có những quan binh khác, cho nên cũng không dám có động tác chống cự mãnh liệt, chẳng qua là hơi giùng giằng.

Bạch Nguyệt Diệu thì khác, hắn hận không thể để cho tất cả mọi người biết Lam Điệp Nhi là nữ tử, nhưng, hắn lại sợ phụ hoàng sẽ không tha thứ cho Lam Điệp Nhi!

Hắn hi vọng Lam Điệp Nhi có thể vứt bỏ chức quan khôi phục thân phận nữ tử, như vậy, cho dù Bạch Nguyệt Diệu có phải không vâng lời hoàng thượng đi nữa, hắn cũng nhất quyết cưới Lam Điệp Nhi làm vợ!

Bạch Nguyệt Diệu cũng biết, Lam Điệp Nhi căn bản sẽ không vứt bỏ chức quan!!!