Hoàng Hôn Trong Cơn Mưa

Chương 37: "Ngày mai anh sẽ qua Mỹ"




Nhược Đồng La nhìn màn hình bị cúp kia cố gắng tiết chế lửa giận, Nhược Quang Dao đứng trước cửa phòng nở nụ cười mỉm, nhìn vào không rõ ý gì. Ban đầu anh muốn tìm tới lão già Nhược Đồng La này hỏi về chuyện hôn phu của Nhược Vũ nhưng mà bây giờ không cần nữa rồi. Mà tên cáo già Nhược Đồng La cũng nên sớm quy tụ tổ tiên đi.


Cầm tách cafe trở về phòng, Nhược Quang Dao phải hoàn thành công việc trong tối hôm nay, phải nhanh nhanh thành công để Nhược Vũ không cần sợ bất kỳ ai nữa.


Bên phía Vincent và Nhược Vũ. Nhược Vũ đứng ngược hướng đi nên không biết ai tới ai nghe ai nhìn, lúc quay người lại đã thấy Darius Vincent ánh mắt không nhìn ra cảm xúc hướng tới Nhược Vũ lại gần, không tránh khỏi một chút cứng đờ


"Em nói gì thế, mẹ anh đã chờ mười mấy phút rồi, đi thôi!"


"Ừ" Nhược suýt nữa thì quên tên Darius này không biết tiếng T quốc các cô, nếu không e là lời Nhược Đồng La sẽ không dễ gì bỏ qua.


"Thật xin lỗi để bà Gemma chờ lâu, ba cháu có chút quan tâm"


"Không sao, con thoải mái là được, không còn sớm, ta phải về Vincent biệt thự, hai đứa ở lại vui vẻ" bà Gemma Vincent tao nhã đứng lên, trên môi còn nụ cười tươi cho Nhược Vũ khiến cô có chút phân vân.


Sau khi đưa bà Gemma ra cửa, Nhược Vũ ngồi trên ghế sa long suy nghĩ chút vấn đề, Darius Vincent đứng ở cửa nhìn vào cô, ánh mắt có chút khác thường.


"Rainia, em muốn ăn gì không?" nhanh chóng bắt lại cảm xúc yêu chiều, hướng tới Nhược Vũ hỏi hỏi


"Tùy anh thôi" trong lòng cô đang có chút lo sợ, cô biết rõ Nhược Đồng La luôn xem cô là con ruột kia đã không còn đơn giản như thế rồi, những sự việc kiếp trước, bị tống vào nhà thương điên, chuyện nhận nuôi, chắc chắn phải có sự nhúng tay của Nhược Đồng La hoặc hơn thế nữa là một thế lực khác. Nhược Vũ bỗng có chút bất an.


"Không sao, có gì cứ nói với anh" Darius Vincent thấy Nhược Vũ khẽ rùng mình liền đu tới bên cô ôm lấy vỗ về. Nhược Vũ có chút bài xích nhưng mà cũng không sao.


Nhược Vũ nghĩ, quan hệ của cô và lão Nhược kia đã bắt đầu lật mặt nhau rồi, sẽ không dễ dàng gì ông ta chịu để yên cho cô dùng tiền của lão và hơn nữa là chuyện tiếp quản tập đoàn.


Suy đoán của cô thật sự đúng khi cái thẻ tín dụng kia bị đóng băng rồi, một lão già đê tiện.


Hôm sau


[Vũ, anh đã nghe chuyện hôn phu và cả em cãi nhau với ba à] Nhược Vũ đang đứng ngay cửa phòng điện thoại lại thông báo tới, đã lâu lắm rồi cô và anh em Nhược gia không có nhắn tin.


[Vâng]


[Vâng là cái gì? Ba khóa thẻ của em có đúng không?]


[Đúng rồi, nhưng mà em vẫn còn tiền, không sao, em ổn] Nhược Vũ đút tay vào túi áo khoác, trời cũng đã sang thu rồi, không khí bắt đầu se se lạnh


[Không được, Vũ anh sẽ chuyển tiền qua cho em]


[Không cần đâu anh trai, tiền em có thể kiếm được, anh đang lập nghiệp không cần như thế] Nhược Vũ cảm nhận được một chút gì đó len lỏi qua trái tim của mình sau đợt của lão già Nhược Đồng La kia.


Bên này Nhược Quang Dao đang ở phòng làm việc công ty anh ta, hôm nay anh tăng ca đột nhiên nhớ tới Nhược Vũ liền hỏi tới. Thấy mấy chữ 'anh trai' khiến Nhược Quang Dao có chút trào phúng.


[Ngày mai anh sẽ qua đó]


Nhược Vũ đọc đọc xong có chút thất thần, chuyện này không thể nhắn một hai câu được liền ấn gọi


"Anh đùa em à? Anh đang không có thời gian lại qua đây làm gì?"


"Dĩ nhiên là thăm em rồi"


"Không cần đâu anh, em vẫn ổn" Nhược Vũ nhíu mày đẹp lại, dạo này cô gặp nhiều chuyện quá


"Anh không gặp em lâu đến nỗi em chẳng nhớ anh như thế nào rồi Vũ à"


"Anh à thật sự không cần đâu, anh qua đây lại quay về sẽ rất bất tiện"


"Em...và tên Darius kia..." Nhược Quang Dao bỗng thay đổi chủ đề, giọng nói đều đều không cho Nhược Vũ cảm nhận thấy gì khác thường


"Huh? Sao thế, chúng em vẫn ổn"


"Không, em thích tên đấy à?" Nhược Quang Dao ngồi dựa vào ghế, xoay hướng ra cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm, ánh mắt có chút quỷ dị


"Không, em không thích anh ta nhưng ba lại ép em cưới hắn"


"Ừ mai anh sẽ tới" Nhược Vũ còn chưa kịp nói lại đã bị anh ta cúp máy


"Chậc..." Nhược Vũ nhìn màn hình tối đen, mi nhíu lại càng chặt, anh trai cô đã không còn nghe lời nói của cô nữa rồi


Nhược Quang Dao đang ngồi trên ghế lại đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất, tay lấy một điếu thuốc quẹt lửa xanh đốt nó, một làn khói tỏa ra, nhìn qua điếu thuốc đã biết là loại đắt tiền.


Góc nghiêng của Nhược Quang Dao tinh xảo được ánh trăng chiếu vào cực kỳ xinh đẹp cực kỳ mê người, nữ thư ký từ cửa bước vào lại nuốt nuốt nước bọt.


"Nhược tổng" giọng nói ngọt ngào dịu nhẹ cất lên giữa không gian tĩnh mịch càng khiến Nhược Quang Dao cảm giác khó chịu đang dâng lên


"Có chuyện gì?"


"Có vài hạng mục cần ngài phê duyệt" nữ thư ký kia càng e dè hơn, giọng nói càng như mật rót vào tai Nhược Quang Dao khiến anh ta có chút rụt rịch trong người.


Mẹ kiếp!